Chương 4: Hương xì gà
Giữa bầu không khí ngột ngạt dường như còn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc bốc lên xộc thẳng vào khoang mũi, chút mùi máu thoang thoảng và đôi khi là mùi cồn. Có thể là thuốc sát trùng hoặc có thể là từ một lọ cồn khô nào đó, nhưng chung quy lại hỗn hợp của những thứ mùi này thật thật kinh tởm và chẳng dễ chịu chút nào. Kwon Taekjoo cau mày khó chịu, anh lờ mờ bừng tĩnh giữa bầu không khí quá mức ẩm ương và cổ tay thì đau nhói do dây thừng siết chặt.
" Này, mày có nghĩ chúng ta bắt lầm người không? Tao thấy thằng nhãi này lạ lắm..."
" Im mồm, tao không thể nào sai được. Chính là một thằng nhóc Châu Á có nước da bánh mật mà tao với mày theo dõi từ hôm qua đến hôm nay. Nếu còn hỏi thêm câu nào nữa thì tao sẽ nhét cái giẻ lau này vào mồm mày đó."
Giọng của hai gã đàn ông ồm ồm cãi nhau khiến ai nghe thấy cũng phải đau đầu. Đó là giọng quát nạt, khá trầm và hung dữ giống mấy tên xã hội đen. Nhưng không hiểu sao khi lọt vào tai Kwon Taekjoo thì nó nghe thật ngu si hết biết. Anh đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, đây giống như một căn nhà bỏ hoang với những bức tường hoen ố, trần nhà bám đầy mạng nhện loang lổ vết mưa dột và sàn nhà thì ngổn ngang những mảnh thuỷ tinh vỡ sắc nhọn. Tóm gọn lại thì nơi này chỉ có thể dùng hai chữ " tồi tàn".
Nhưng anh không quan tâm nó tồi tàn bao nhiêu hay hỗn độn đến mức nào, thứ anh thật sự quan tâm bây giờ chỉ là nguyên do tại sao mình lại bị bắt tới đây. Trên hết, ý đồ của hai gã đàn ông trước mắt thật sự là gì? Hai tên trước mắt, một người có vóc dáng khá cao, trên người khoác chiếc áo nâu mỏng tanh và đôi găng tay đen cũ kĩ, gã có bộ râu quai nón khá xồm xoàm và mái tóc đen bết bát với chiều dài ngang cổ. Tên thứ hai thì có hơi béo và lùn hơn một chút, khuôn mặt gã bặm trợn, có chút ửng đỏ vì lạnh. Nhưng thứ làm anh đặc biệt chú ý ở tên này là vết sẹo lồi trải dài từ phần bên này sang phía bên kia mặt, lộ ra một đường đỏ ửng, nhăn nhúm ngay tại sống mũi gã.
Trận cãi nhau giữa hai gã to xác cuối cùng cũng kết thúc khi một cơn gió lạnh bất chợt thoảng qua làm cả hai đều phải rùng mình, Kwon Taekjoo cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Thời tiết Liên Xô chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy dễ chịu được cả.
" Đéo mẹ, lạnh quá. Tao nghĩ mình cần một cái lò sưởi ngay tại đây" Gã đàn ông cao hơn cáu gắt nói, còn không quên xoa xoa hai tay vào nhau để làm giảm bớt cảm giác tê cóng toàn bộ hai lòng bàn tay.
" Mày đừng mơ mộng nữa, chỗ này không có lò sưởi cho mày đâu. Chết tiệt, tao không thể nào ưa nổi cái thứ khí hậu quỷ quái này. Tao muốn trở về nhà thay vì ở đây."
Kwon Taekjoo cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng, giọng nói ồn ào của hai tên cao to đần thối trước mắt lọt vào tai tựa như một chiếc radio bị rè không rõ lời lẽ. Có lẽ tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên hiện tại đầu anh đau như búa bổ, cổ họng khô đến mức cảm thấy ran rát, những khớp xương trong cơ thể dường như căng cứng do ngồi một tư thế cố định quá lâu. Anh toan nhúc nhích để cố gắng làm dịu đi cảm giác khó chịu trong cơ thể, nhưng cuối cùng lại khiến hai gã trước mắt ngừng cãi nhau mà ngoảnh mặt nhìn về phía này.
" Á à, thằng ranh này tỉnh rồi à?"
" Bọn mày là ai? Còn đây là đâu?" Kwon Taekjoo cố gắng hít một hơi thật sâu rồi hỏi đám người trước mắt. Nhưng cuối cùng lại chỉ nhận lại một cái cười khẩy từ gã đàn ông cao lớn trước mắt.
Máu nóng trong người anh đang bắt đầu dồn lên, anh muốn ngay tại đây xông tới đấm vào cái mặt láo lếu ấy. Nhưng hiện tại anh đang bị trói, càng không có đủ sức để có thể đánh tên này bầm dập.
" Mày chỉ cần biết rằng chỗ này cách xa trung tâm Moscow thôi, sẽ không có ai tìm được mày ở đâu. Cơ mà xem ra mày biết nói tiếng Nga nhỉ?"
" Tao biết nói tiếng Nga hay không, không quan trọng. Tao chỉ muốn biết lí do nào khiến bọn mày bắt tao đến cái xó xỉnh này rồi trói tao lại tại đây."
" Đã bảo là mày không cần quan tâm" gã lùn đứng bên cạnh the thé nói. "Bọn tao chỉ làm việc theo mệnh lệnh để nhận được tiền. Nhiệm vụ của bọn tao là bắt cóc và trói mày ở đây, thế thôi."
Kwon Taekjoo nhướng mày, anh nhìn hai gã đàn ông trước mắt tức giận chất vấn " Thế kẻ chủ mưu việc này là ai? Tao cần biết kẻ đó"
" Ê ê, nó đang dùng cái ánh mắt bố láo đó nhìn mình kìa mày thấy không?"
" Có, tao thấy chứ. Sợ run rồi nè". Nói rồi hai gã phá lên cười một trận khoái chí, trong khi sắc mặt Kwon Taekjoo mỗi lúc một sa sầm hơn
" Tao cần biết kẻ đó, haha. Tao nghĩ tao sẽ cười chết ngay tại chỗ này trước khi tao nhận được tiền từ cái đám kia."Hai tên điên đó vẫn tiếp tục cười lớn, thậm chí còn nhại lại giọng của Kwon Taekjoo. Nhưng đáng tiếc thay, còn chưa cười được bao lâu thì tên đàn ông cao lớn đã ngã gục xuống đất một cách bất ngờ rồi gào rú một tiếng thảm thiết, khiến gã béo lùn còn đang ngoác miệng cười bên cạnh cũng phải cứng người.
Kwon Taekjoo cảm thấy những sợi dây thừng trói tay mình dần dần nới lỏng ra khi anh đang cố nhúc nhích, tận dụng mọi cơ hội để giải thoát bản thân. Quả nhiên có nỗ lực, may mắn nhất định sẽ đến. Ngay lúc hai tên này còn đang cười ha hả anh đã nhanh chóng chộp lấy chai rượu thuỷ tinh dưới sàn và đập một cú mạnh vào đầu gã cao lớn đang quay lưng về phía anh.
" Chết tiệt, Vladislav, nó đánh lén mày. Làm sao thằng ranh này thoát ra được" gã bắt cóc lùn hét lên tức giận. Nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã tố cáo rằng hắn ta cũng đang cảm thấy sợ hãi.
" Ồ, hoá ra thằng cao to này tên Vladislav à. Còn mày? Kĩ thuật của chúng mày xem ra cũng non tay quá đấy. Xem này, tao cởi trói được rồi."
Ngay khi Kwon Taekjoo vừa dứt lời, anh liền cảm nhận thứ gì đó đang dí vào đầu mình. Là một khẩu Makarov-PM thường được dùng trong quân đội Liên Xô. Cảm giác lạnh lẽo từ nòng súng chạm vào da thịt khiến anh cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm đang đến gần.
" Đứng im đó cho tao" tên Vladislav lồm cồm bò dậy, rút ra khẩu súng giấu trong túi áo chỉa thẳng vào đầu Kwon Taekjoo.
Anh âm thầm đảo mắt về phía sau, cơ hồ cảm nhận mùi máu tanh nồng trong không khí. Gã Vladislav một tay ôm trán, tay còn lại cố gắng cầm súng. Không còn cách nào khác, anh chỉ đành giơ hai tay lên một cách miễn cưỡng
" Đừng có cử động, nếu mày không muốn ngay sau đó cái đầu của mày được trang trí thêm bằng vài ba cái lỗ nhỏ xinh xinh"
Anh cố gắng tìm hướng giải quyết, nhưng có vẻ điều đó khá khó khăn. Sau lưng anh là một khẩu Makarov- PM, trước mặt anh thì vẫn có một tên béo lùn chờ sẵn. Nếu anh ngay lập tức hành động, nhất định người thiệt thòi vẫn là bản thân anh
Anh cảm nhận rõ mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều thật căng thẳng, một chút sơ hở nhỏ cũng có thể khiến anh bỏ mạng ngay tại đây. Tên béo lùn đang từ từ tiến tới toan định túm lấy tay anh và trói lại lần nữa. Nhưng anh ngàn lần không muốn mình vĩnh viễn chôn thân ở cái xó xỉnh này, ý chí sinh tồn giục anh phải mau chóng tìm ra cách tự cứu chính mình. Có lẽ cơ hội thật sự đã tới, khi gã béo này từ từ tiến lên, bàn tay cầm súng của gã thoáng chốc đã thật sự xao nhãng.
Anh quyết định tận dụng cơ hội này. Ngay lúc gã béo vừa đụng vào cổ tay anh. Lợi dụng sự lơ là của tên khốn Vladislav, anh giả vờ lùi về phía sau né tránh, sau đó nhanh chóng dùng khuỷu tay thúc thật mạnh vào bụng gã hy vọng có thể làm gã mất thăng bằng. Anh tận dụng hết tấy cả những khả năng mình từng học được từ một đồng nghiệp từng có kinh nghiệm thực chiến trong quân đội Anh Quốc, quan sát nhất cử nhất động của tên điên này, sau đó cướp lấy khẩu súng từ tay của gã.
Được rồi, giờ thì khẩu Makarov-PM đã thuộc về anh. Kwon Taekjoo đưa súng hướng về gã béo lùn đang đứng. Bước đầu đã thành công khi anh cố gắng giành được khẩu súng về tay mình.
Anh ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, giữa không gian tĩnh lặng dường như còn có thể nhìn thấy những mảnh thuỷ tin vụn vỡ nát dưới sàn lấp lánh trong đêm đen, kể cả con dao mà tên béo đang cầm trong tay cơ hồ cũng đang loé sáng.
" Dừng lại" Kwon Taekjoo lên tiếng " Tao nghĩ rằng mày không hành động một cách hồ đồ như thế đâu. Đúng chứ?"
Nhưng tên béo không nghe lời, gã bỏ tất cả mọi thứ ngoài tai và tiếp tục cầm dao xông về phía Kwon Taekjoo. Anh muốn lùi lại và tận dụng mọi thứ để hành động nhanh chóng, nhưng cổ chân anh đã bị tên Vladislav nắm chặt lấy không buông. Kwon Taekjoo nghiêng đầu né được mũi dao, anh dùng chân còn lại đá mạnh vào mặt tên Vladislav đang nằm dưới đất khiến hắn buông chân anh ra. Anh xoay người, tận dụng tất cả sức mạnh đá vào hạ bộ tên béo khiến hắn rên la thảm thiết, nhưng đồng thời mũi dao trên tay hắn lướt qua đã khiến má bên phải của anh chảy máu.
Anh cảm thấy có chút choáng váng, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Vậy nên anh bóp cò súng, một viên đạn trúng vào cẳng chân của tên béo khiến ống quần của hắn đỏ ướt một mảng, cuối cùng hắn đã không thể đi tiếp, nhưng Kwon Taekjoo cũng cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng. Cảm giác ran rát một bên má khiến anh thanh tỉnh, cố giữ cho các giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Lần đầu tiên trong gần ba mươi năm cuộc đời, Kwon Taekjoo mới gặp phải thứ tình huống quỷ quái như thế này. Bị bắt cóc tại một đất nước xa lạ, sau đó phải chiến đấu với hai kẻ điên mà không có bất kì kinh nghiệm gì. Nếu anh thoát thân thành công trong vụ này, anh nghĩ sau đó anh sẽ đi học võ hoặc nghỉ việc tại cái toà soạn chết tiệt đó rồi đầu quân cho quân đội Anh Quốc.
Đó là chuyện của sau này. Hiện tại, anh không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Anh muốn chạy trốn, nhưng chính bản thân cũng không xác định rõ đây là nơi nào. Tên Vladislav đang cố lấy lại thăng bằng, sau đó từ phía sau anh tấn công một cú thật mạnh khiến anh nhoài người về phía trước, lưng của anh hiện tại đang đau nhói, nhưng ý chí lại bảo anh không được bỏ cuộc. Vậy nên Kwon Taekjoo, với tất cả sức mạnh cuối cùng mà bản thân có đã quay đầu lại đối mặt với tên bắt cóc điên khùng này. Gã xông về phía anh, ai người vật nhau dưới đất một cách ác liệt. Mặc kệ cái đầu máu me bê bết, tên này dường như chỉ muốn băm Kwon Taekjoo ra thành trăm mảnh ngay lúc đó.
Cổ của anh đang bị hắn siết chặt, anh không thể thở nổi, khuôn mặt thì đỏ bừng lên và tầm mắt mờ dần do thiếu oxy. Lẽ nào anh sẽ chết ngay tại đây? Nhưng Kwon Taekjoo không thể ra đi vì một điều nhảm nhí như thế được. Anh còn mẹ đang chờ và dựa dẫm, anh không thể bỏ bà đi như cách cha và anh trai đã làm. Vậy nên Kwon Taekjoo - với nghị lực và ý chí ngang tàng không cho phép bản thân đầu hàng, đã dùng chân thúc mạnh vào bụng Vladislav, anh nắm chặt khẩu súng trên tay sau đó trở mình, chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến này. Anh hướng nòng súng vào thái dương tên điên này, nhưng trước khi anh kịp bắn. Một tiếng nổ lớn đã phát ra kèm theo đó là những khung cửa sổ vỡ nát khiến anh dường như ngã quỵ.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào những bức tường ẩm tạo nên những đốm trắng lập loè giữa khoảng không đen đặc. Anh bất lực nằm đó, tầm mắt cứ thế mờ dần đi. Ngoài mùi máu tươi và cồn trong không khí, dường như anh còn có thể ngửi thấy thứ hương thơm kì lạ xem giữa thứ mùi tạp nham kia. Giống như mùi xì gà cay nồng, xen lẫn chút mùi gỗ thông cháy và hương đất ẩm.
Mọi giác quan trong người anh dường như tất cả đều ngừng hoạt động ngay lúc này, cơ thể anh căng cứng, trái tim không ngừng đập mạnh vì hồi hộp. Một cảm giác không rét mà run ập đến khiến anh cảm thấy sợ hãi, trên hết là áp bức khi nhìn thấy một bóng đen to lớn men theo ánh sáng đi tới.
Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng nổ súng vang lên ba lần. Sau đó mọi thứ liền trở về quỹ đạo ban đầu.
Anh nghe thấy tiếng bước chân người đó tiến về gần mình. Dáng vẻ cao lớn đến choáng ngợp, đậm chất mạnh mẽ điển hình của những chàng trai Liên Xô. Anh cảm nhận được hắn nhìn anh, dường như muốn nhấn anh vào một hồ nước sâu không đáy
Hồ nước sâu không đáy...
Kwon Taekjoo lẩm nhẩm từ này trong đầu, hình như có một chút cảm giác quen thuộc, tựa hồ như anh đã gặp điều này ở đâu đó trước đây.
" Ai đó?.... mọi thứ kết thúc rồi sao?" Kwon Taekjoo thều thào nói, trong khi đang cố đưa tay lên dường như muốn làm rõ khuôn mặt người trước mắt. Hình như người đó đang hút thuốc.
Nhưng hiện tại anh đã hoàn toàn kiệt sức, nên đã ngất đi trước khi biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Còn gã đàn ông với dáng vẻ cao lớn đó, đã hoàn toàn bỏ đi không một vết tích.
Có vẻ như là xe cảnh sát đến rồi nhỉ? Anh có thể nghe thấy tiếng còi từ xa
0O0
Khi Kwon Taekjoo tỉnh dậy, đã là ba ngày sau đó trong bệnh viện, ánh sáng bên ngoài vội vàng ập vào khiến anh có chút chói mắt. Trên tay anh cắm ống tiêm và những vết thương trên cơ thể dường như đã được băng bó kĩ càng
" Ôi, mr. Kwon! anh tỉnh rồi à? Anh làm tôi lo lắm đó." Một chàng trai trẻ vừa bước vào phòng đã bày ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên sau đó phóng như bay đi đến giường anh hỏi chuyện.
" Này, anh ổn chứ? Có đau ở đâu không?"
" Ôi trời, may mắn là anh còn sống đó. May mà vết thương không quá nặng..."
Cậu trai trước mắt cứ luyên thuyên mãi, cho đến khi không nhận được câu trả lời nào từ Kwon Taekjoo mà chỉ có ánh mắt ngạc nhiên cùng tò mò của anh, lúc này liền mới ngại ngùng đỏ mặt.
" Cậu là ai?"
" À, xin lỗi anh nhé, khi nãy tôi quên giới thiệu. Tôi là Viktor, cộng sự cùng toà soạn trong khoảng thời gian tới sẽ cùng làm việc với anh tại đây. Rất vui được gặp mặt"
Cậu ta vui, nhưng anh không vui nổi. Làm gì có chuyện vừa đặt chân qua nước nào đó bị bắt cóc suýt chết mà vui nổi không. Không thể, tuyệt nhiên là không.
" Thế, tại sao tôi lại ở đây? Tôi hôn mê trong bao nhiêu ngày rồi? Còn hai tên kia ra sao"
" Mới có ba ngày thôi à, anh không cần lo. Còn hai tên kia lúc cảnh sát đến hiện trường thì bọn chúng đã tắt thở lâu rồi. Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, giờ thì anh cứ yên tâm nghỉ dưỡng, coi như xả hơi một chuyến"
" Để tôi đi gặp bác sĩ trao đổi một tí nhé, anh cứ nằm yên đi"
" Này, còn cái người đàn ông cao t....." Kwon Taekjoo chưa kịp dứt câu, bóng dáng của Viktor đã khuất dạng đằng sau cánh cửa
Anh âm thầm nghĩ " Đúng là đồ khùng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com