Chương 12
"Em nói gì vậy....tôi không có ý gì với Ngọc hết" Lâm Anh cuống quýt giải thích với nàng.
"Chuyện đêm đó tất cả đều là lỗi của tôi, tôi thương em....em biết mà Thuỳ Trang". Giọng cô không kiềm được mà hơi run nhẹ, chỉ nghĩ tới chuyện không còn được bên nàng nữa liền khiến cô đau nhói. Bên nhau lén lút cũng được bây giờ chỉ cần nàng chấp nhận tha thứ cho cô, cô sẽ chấp nhận hết, rồi bọn họ sẽ lại như trước chỉ cần như vậy là đủ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Thuỳ Trang lại mềm lòng nhưng nghĩ đến phận mình, nghĩ đến Ngọc - người tốt hơn nàng gấp trăm lần Thuỳ Trang liền dối lòng mà lần nữa cố đẩy cô ra xa.
"Chuyện tụi mình tới đây được rồi..."
Nàng còn định nói thêm liền thấy Ngocn đang tươi cười bước lại chỗ hai người, cô ta dịu dàng đứng cạnh Lâm Anh ngại ngùng.
"Bác gái nói nhờ chị đưa em đi dạo vùng này vài vòng cho biết xứ mình, không biết chị rảnh không?"
"Đưa em đi nha, nha chị" - Ngọc ngọt ngào lấy lòng cô.
Nhìn họ đang nắm quần nắm áo trước mặt nàng bực dọc trong lòng liền xin phép rồi cầm thau quần áo đi thẳng Lâm Anh khó chịu với cô ta nhưng vẫn cố giữ phép lịch sự mà cố thoát tay khỏi cái nắm chặt của Ngọc cô định lựa lời từ chối liền thấy Thuỳ Trang cúi mặt đi thẳng. Bây giờ thì đàn ông hay đàn bà đều như nhau, không cần lịch thiệp lịch sự gì hết ráo. Cô thẳng thừng nói không rồi hất tay cô ta ra mà theo sau nàng.
Hồi nảy Thuỳ Trang nói chuyện của họ chấm dứt rồi... Không cô sẽ không bao giờ để cái điều tệ hại đó xảy ra. Lâm Anh cô sẽ không bao giờ buông tay
.
.
.
Trời tối đen như mực, không gian yên lặng chỉ nghe thấy tiếng dế, tiếng ếch nhái kêu. Bỗng tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ lần át tất thảy, sau cánh của là Ngọc đang lén lút đi ra cổng lớn.
Nói dối là trốn cha má để nhập học trường Pháp trên Sài Gòn, cô ta thành công lấy được lòng ông bà hội đồng mà ở nhờ năm bữa nữa tháng. Ban đầu biết hai người là bạn của cha má mình cô ta chỉ định lừa một chút tiền rồi trốn đi cùng chàng bạn trai là ca sĩ ở vùng này.
Nhưng mà gia thế của nhà họ Diệp giàu có hơn Bgocj tưởng, gấp mấy lần gia đình cô ta dưới miệt thứ cho nên cô ta muốn nhiều hơn.
Dự là sẽ lén lút ở bên anh chàng ca sĩ lãng tử kia và tiến tới làm vợ cô kinh lí giàu có Lâm Anh nhưng mà cô ta vậy mà lại đi thương con người hầu bần hèn, thấp kém vừa nghĩ tới Thuỳ Trang thì cô ta liền tức đến sôi mau.
Thành công lẻn ra được cửa chính mà không bị ai phát hiện, cô ta nhìn trước ngó sau rồi chạy lại ôm cổ chàng trai đang đứng chờ ở góc tường.
"Nhớ chàng quá đi mất" - Ngọc nũng nịu.
"Anh cũng nhớ em gần chết, sao rồi số vòng vàng đó lấy được chưa?"
"Gặp em chỉ hỏi tới tiền bạc, anh không yêu người ta à?"
"Yêu nàng nhất nhưng phải có vàng thì ta mới trốn cùng nhau được, anh chỉ là thằng ca sĩ quèn..." - gã ta nịnh bợ.
"Vài ngày nữa thôi, số vòng vàng đó sẽ là của mình rồi tụi mình sẽ lên Sài Gòn sống cùng nhau" - cô ta ôm gã hứa hẹ
Gã ca sĩ nghe vậy thì thấy sướng rơn cả người, hắn cao hứng vuốt ve đôi má Ngọc. Rồi như thấy biểu cảm bực bội trên mặt cô ta khiến hắn tò mò hỏi.
"Em yêu có ai làm em bực bội sao?"
Thấy được gã quan tâm cô ta thoải mái mà buông một tràng "thì cái con hầu thấp hèn, ghê tởm mà người ta kể cho anh nghe tối qua đó..."
"Hạng thấp kém, quê mùa mà cứ nghĩ mình thanh cao lắm, em đã cố hành nó nhưng tên Lâm Anh kia lúc nào cũng che chở, bảo vệ....tức chết đi được!"
Nghe xong gã chỉ nhếch mép cười gian ác cúi đầu mà thì thầm vào tai cô ta.
"Em nói nó được tên Lâm Anh thương yêu như vậy thì anh sẽ khiến hắn ta ghê tởm nó đến cùng cực....vậy em đã thõa mãn chưa cưng!
Mặt trời đã đứng bóng, giờ này là giờ phút nghỉ trưa quý giá của người ăn kẻ ở nhà hội đồng Diệp. Dưới bếp con Sen con Mận cùng chị Thơm đang bu lại vừa ngồi ăn xoài vừa tám mấy chuyện vặt vảnh trong nhà.
"Dữ hôn bà chị Thơm nói nhà này sắp ăn cái đám cưới lớn mà giờ tui thấy cô Lâm Anh với cô Ngọc như hai người xa lạ" - con Sen vừa nhai miếng xoài rộp rộp vừa nói.
"Đúng rồi đó đa, tui thấy cô bám theo con Thuỳ Trang còn nhiều hơn cô Ngọc" - con Mận gật đầu đồng ý nói thêm rồi như nghĩ ra gì đó nó vỗ đùi đen đét hơi cao giọng.
"Mèn đét ơi hổng lẽ cô Lâm Anh nhà này có ý với bé Trang"
Nó vừa nói xong liền bị hai bà chị lớn hơn ngồi kế bên gõ đầu một cái rõ đau, chị Thơm còn nhìn nó cười cợt như nhìn con vật lạ không có não.
"Con điên mày nghĩ sao mà thốt ra cái câu vô lí đó vậy, cô Lâm Anh sao lại để ý tới bé Trang nhà mình được. Tao đảm bảo kiểu gì cô Ngọc cũng được gả cho nhà này, cha má đặt đâu con ngồi đó sao dám cãi!".
Đang ngồi nói chuyện rôm rả thì thấy Thuỳ Trang vừa bước xuống nhà, tội nghiệp giờ nghỉ trưa mà cũng bị cô Ngọc sai vặt bắt làm cái này cái kia. Con Mận ngoắt cậu lại ngồi chung.
"Thuỳ Trang lại đây ăn xoài chung cho vui"
Nó chỉ định mời chơi chơi vì xoài non mùa này chua thấu trời đàn ông con trai sao ăn nổi, vậy mà giờ lại thấy Thuỳ Trang ngồi nhai ngon lành.
"Hông chua hả sao nhìn mày ăn ngon lành vậy" - nó chớp chớp mắt hỏi cậu.
Thuỳ Trang trên tay thì cầm miếng xoài miệng vẫn nhai nhai ngon lành lắc lắc đầu.
"Chua miếng nào đâu....ngon mà"
Chị Thơm với con Sen ngồi đó cũng thấy lạ nhưng rồi cũng vứt ra sau đầu, chắc mỗi người mỗi khẩu vị.
Nhưng nhìn cách ăn ngon lành của nàng, ba người kia mặc dù đã ăn từ nảy giờ nhưng vẫn ngồi đó mà....nuốt nước miếng. Chị Thơm còn nói đùa làm cả đám cười muốn chết.
"Mày ăn chua vậy chắc con trai đầu lòng rồi đó đa!"
.
.
.
Đã chiều tối nhưng Ngọc lại nhờ nàng đi mua chút đồ cho cô ta, hại nàng phải cố đi nhanh ra chợ để còn kịp về nhà trước khi trời tối cô về.
Bước nhanh trên con đường làng tối om nàng cứ có cảm giác như có ai đó đang đi sau mình nhưng quay lại thì không thấy bóng người nào.
Thuỳ Trang trong lòng sợ hãi bước chân càng thoăn thoắt để mau về tới nhà nhưng blnàng vừa rẽ qua bờ tre liền bị bàn tay to lớn của ai đó nắm chặt lại.
Thuỳ Trang sợ hãi vùng vẫy giỏ đồ trên tay cũng rớt xuống đường, nhưng nàng càng phản kháng thì người đó lại càng siết chặt cậu hơn.
Gã tay vuốt ve khuôn mặt nàng cảm thán "má nó, em ngon như vầy nói sao con nhỏ Lâm Anh nó không mê em như điếu đổ"
Vừa nói gã vừa biến thái liếm môi sau đó lần tay xuống bóp mạnh mông nàng, tay còn lại thì xé toạt áo nàng ra. Gã mừng thầm vì mình quyết định không bỏ tiền ra thuê người hiếp nó, cái tính tiết kiệm này đúng là có lợi mà.
Nhìn gã ghê tởm xa lạ trước mặt, nàng sợ hãi vùng vẫy giọng nói cũng dâng lên nức nỡ.
"Hức...buông tôi ra....đồ ghê tởm..."
Gã tát mạnh lên má nàng gằn giọng.
"Mạnh miệng như vậy, đêm nay tao sẽ hiếp mày tới chết.."
Thuỳ Trang sợ hãi đẩy hắn ra nhưng không được, nàng khản giọng kêu cứu nhưng xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái cùng giọng nói tởm lợm của hắn.
"Cứ kêu cứu đi....mày càng phản kháng tao càng thích. Con mẹ nó mày ngon lành như vậy mà con Ngọc nó cứ chê thậm tệ đúng là đàn bà" - gã sung sướng hít hà hỏm cổ nàng thì thầm.
Nàng cố né tránh khỏi gã nhưng không được, hai hàng nước mắt không ngừng rơi làm ướt đẫm cả gương mặt thanh tú.
Nàng vẫn khản giọng kêu cứu, vẫn khản giọng gọi tên Lâm Anh với mong ước rằng cô sẽ xuất hiện và cứu nàng thoát khỏi tên ghê tởm này trước khi gã hãm hiếp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com