Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Ngập ngừng

Nhiều ngày sau đó kể từ khi từ nhà giáo sư trở về, tôi liên tục bị ám ảnh bởi ánh mắt ngập tràn sự hỗn độn của em. Một ánh mắt biết nói, ánh mắt khiến người đối diện phải day dứt khôn nguôi. Ánh mắt khác hẳn với vẻ bề ngoài tinh nghịch, cá tính của em khiến tôi không ngừng nghĩ về suốt nhiều đêm liền. Em sợ tôi sao? Nhưng tại sao lại như vậy? Và tại sao mọi lời nói của em như bị nén lại bởi sự hoảng loạn mỗi lúc gặp tôi? Nó thật sự làm tôi suy nghĩ mãi vẫn không thể tự tìm ra câu trả lời rốt cuộc sự kích động ấy là do sự xuất hiện của tôi hay nó tự bộc phát từ suy nghĩ của chính bản thân em.

Khi một người nào đó đột nhiên thay đổi cách xử sự với ta, dù vì bất cứ lý do gì cũng khiến ta tự khắc chất vấn bản thân đầu tiên rằng liệu mình đã làm nên điều gì có lỗi? Quả thật tôi rất sợ sự im lặng của một ai đó, nó đáng sợ hơn bất cứ lời nói hay hành động tra tấn dã man nào trên đời. Một sự phỉ báng, chê trách nào đó khi được nói ra, ít nhất nó cho ta được cái lý do để biết bản thân khó chịu vì điều gì. Còn hơn cảm giác day dứt mà chẳng biết liệu tội lỗi có phải do mình gây ra, nó thật sự khiến người ta mông lung đến mức như rơi vào trầm cảm bởi phải liên tục đối thoại với bản thân trong sự bất lực khốn cùng...

Điều đó đã mặc nhiên khiến tôi không ngừng nghĩ về em và trở thành lý do để tôi thường xuyên lui tới nhà giáo sư hơn những gì tôi nghĩ. Nhưng tôi không bao giờ đến một cách tùy tiện, đều do giáo sư mở lời mời tôi đến. Và lý do ông mời tôi đến vì công việc ngày càng ít dần mà hầu hết là mời đến dùng cơm. Nếu là người khác, chắc chắn tôi sẽ chỉ đến một vài lần rồi từ chối hẳn nhưng đối với lời mời của giáo sư luôn có một điều gì đó thôi thúc tôi phải đến. Dường như tôi không còn biết cách từ chối những lời mời của ông, mà đôi lúc đó còn là lý do để tôi từ chối ngược lại những cuộc hẹn từ người khác.

Những sự tò mò trong suy nghĩ về cậu con trai của giáo sư luôn là thứ gì đó bí hiểm làm tôi muốn khám phá thế giới nội tâm bên trong ấy. Trong em dường như luôn ẩn chứa một nỗi sợ vô hình mỗi lúc gặp tôi. Dù tần suất tôi đến nhà em càng lúc càng trở nên dày đặc, nhưng em vẫn luôn dành một sự e dè, một khoảng cách nhất định đối với tôi và ẩn trong đáy mắt vẫn là một sự hỗn độn như đang chực chờ ngày bộc phát.

Thế nhưng gần đây tôi đã có thể đưa tận tay em những phần bánh hay trái cây mà tôi mang đến làm quà cho em thay vì đưa gián tiếp qua giáo sư. Những lần trước đây, chỉ cần nhìn thấy bất cứ thứ gì từ tay tôi là em lại vô cớ hất văng ra đất rồi chạy đi khiến tôi không tài nào hiểu nổi. Những lúc như thế tôi thật sự thấy thương hơn là giận em, dường như trong em cũng có một nỗi ám ảnh vô hình nào đó cần được giải tỏa. Nhưng tại sao điều đó lại xuất phát từ tôi?

Có lắm lúc nhìn em sợ hãi đến phát khóc, tôi thật lòng muốn đến vỗ về lấy em. Nhưng tôi biết điều ấy chỉ tổn làm em thêm sợ hãi. Và những lần như thế lại khiến tôi không thể nào ngưng nghĩ về em, cùng với những thắc mắc nơi em lại mỗi ngày càng thêm chồng chất...

Chiều nay, tôi lại đến nhà em. Vừa dắt xe vào đã nhìn thấy em lấp ló sau cửa mà nhìn tôi với ánh mắt thường nhật. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy em như thế, lần đầu tiên em không hề né tránh khi thấy tôi đến. Điều này lóe lên một tia hi vọng nào đó trong tôi, liệu tôi có nên thử bắt chuyện cùng em một lần?

Tôi cùng với giáo sư ngồi làm việc ở góc quen thuộc cũ, thi thoảng nhìn về phía bể cá đã thấy em ngồi đấy từ rất lâu. Em cặm cụi chơi đùa cùng lũ cá, chốc chốc lại loay hoay cắm đầu vào xấp giấy trắng trên tay. Bất chợt có những lúc ánh mắt tôi vô tình chạm phải ánh nhìn của em, một ánh nhìn dường như không còn sự sợ hãi. Tôi cũng không dám chắc có phải em nhìn tôi không nữa, vì em chưa bao giờ dùng ánh mắt này với tôi trước đây.

Tôi cũng từng thử hỏi giáo sư vì sao em lại có vẻ sợ tôi đến vậy. Nhưng giáo sư bảo rằng ông không biết, ông chỉ khẳng định rằng Thanh An không phải đang sợ tôi mà có lẽ khi nhìn tôi lại gợi nhớ đến những điều không hay nào đó trong quá khứ khiến cho em kích động. Nhưng khi tôi hỏi đến việc liệu ông có biết những chuyện gì đã xảy ra với Thanh An không, ông lại phớt lờ đi và dường như đang cố che giấu đi một quá khứ tội lỗi nào đó. Tôi không dám chắc nữa, tôi không nghĩ giáo sư có thể làm điều gì có lỗi với con trai mình, ông thương em ấy đến vậy mà. Nhưng thật lòng ánh mắt và sự né tránh của ông đã khiến tôi không tránh khỏi sự hoài nghi.

Tôi tạm biệt giáo sư và định dắt xe ra về thì trông thấy em vẫn ngồi cặm cụi trong từng nét bút ở đó. Nhìn em lúc này thật bình yên đến lạ, khác hẳn với vẻ hoảng loạn, sợ sệt thường ngày của em. Nó làm tôi thật sự không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc yên bình này. Nhưng tôi không biết liệu sẽ được mấy lần tôi nhìn thấy em trong sự tĩnh lặng, vô âu vô lo như thế? Nghĩ vậy, thay vì tiến về phía chỗ xe đang dựng sẵn, tôi lại chậm rãi bước đến nơi em đang ngồi. Khi nhận ra tôi đang cách mình chừng mười bước chân, em bất chợt ngẩng đầu lên làm bước đi của tôi khựng lại. Đáy mắt em lại lóe lên một nỗi âu lo vô hình nào đó, nhưng không nhiều. Em giơ cao tập giấy trong tay mình lên ngang tầm mắt như đang cố né tránh. Tôi hít một hơi để lấy can đảm rồi tiếp tục tiến đến gần em...

Tôi ngồi tạm lên thành bể cá và quan sát em một lúc lâu. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy được tiếng thở của em đang có phần hơi gấp gáp. Tôi gãi đầu không biết nên làm gì tiếp theo, cố giữ giọng nói thật nhẹ để không làm em hoảng sợ, tôi ngập ngừng mấy tiếng:

- Anh chào An...

Em vẫn nhất quyết không để tập giấy xuống nhưng tôi vẫn có thể trông thấy được động tác em vừa gật đầu lại với tôi. Đó là sự phản hồi trực tiếp đầu tiên mà em dành cho tôi từ trước đến nay. Nó làm tôi mở ra trong lòng một sự hoan hỉ nhẹ nhõm, ít nhất thì em đã cho phép tôi được ngồi cạnh và đáp lại lời chào hỏi từ tôi. Nhưng thật lòng tôi không biết phải làm gì tiếp theo nữa, chỉ lo bản thân bất chợt nói gì đó không phải lại khiến em hoảng sợ. Tôi đăm chiêu nhìn em qua xấp giấy dày đang được giữ bằng đôi tay có phần hơi run rẩy của em. Chợt có vài tờ rơi khỏi vòng tay em vì đợt gió thổi qua và chắc vì run nên em không giữ nổi. Tôi nhanh tay nhặt lấy và nhận ra đây chỉ là những tờ giấy trắng mà em chưa vẽ qua nhưng nó cũng giúp tôi nghĩ ra được cách để tiếp nối câu chuyện cùng em:

- An thích vẽ nhỉ? Có thể...cho anh xem với được không?

Nói rồi, tôi im lặng hồi hộp chờ đợi sự phản hồi từ em. Tôi khẽ nuốt nước bọt và cảm nhận được tiếng lồng ngực mình đang đập nhanh hơn bình thường. Tôi không dám thở mạnh, dường như sợ hơi thở của mình sẽ như một làn gió cuốn em đi mất. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài ví như tôi vừa làm nên một điều hết sức tội lỗi. Tôi đang nghĩ liệu sau xấp giấy là bức màn chắn kia, ánh mắt em có đang nổi lên từng tia sợ hãi như chính tôi cũng đang sợ mình vừa làm điều gì phật ý em chăng?

Nhưng thật may, em không bỏ chạy, cũng không né tránh tôi nữa. Em gật đầu và từ từ hạ xấp giấy trong tay mình xuống đưa cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn em ở khoảng cách gần như thế và nhận ra em thừa hưởng được nét phúc hậu trên gương mặt từ ba em rất rõ.

Đến lúc này, lồng ngực tôi vẫn chưa thật sự ổn định nhưng môi vẫn cố vẽ ra một nụ cười như thầm biết ơn em. Tôi đưa tay nhận lấy xấp giấy từ em, bàn tay tôi vô tình chạm lên làn da em như có dòng điện chạy qua khiến em bất giác rụt lại ngay lập tức. Phản ứng này của em bất giác làm tim tôi hẫng đi một nhịp vì lo lắng liệu sau đó em có vì sợ hãi mà chạy đi bỏ tôi lại một mình không? Nhưng thật may, em vẫn ngồi lại đó, chỉ cúi gầm mặt như không dám nhìn vào tôi, nơi đáy mắt lại ánh lên những xúc cảm khác thường làm tôi thấp thỏm khôn nguôi vì lo mình sẽ đánh mất cơ hội hiếm hoi được ngồi xuống cùng em thế này. Tôi không còn tâm trạng xem qua mấy bức tranh kia nữa nhưng tay vẫn siết chặt để lộ ra sự lúng túng, vụng về từ chính mình.

Tôi đưa một tay chậm rãi đến mái tóc trắng xóa có phần hơi rối bởi những cơn gió chiều tham lam hôn trộm lấy em như cái lần đầu tiên em vừa trông thấy tôi vậy, nhẹ nhàng và khẽ khàng như sợ rằng đối phương sẽ phát hiện. Nhưng tôi biết chắc em có thể nhận ra điều đó, song em không phản ứng gì cả, vẫn cúi gầm mặt và hai tay đang siết chặt vào nhau. Tay tôi nhẹ nhàng đan vào từng lọn tóc rối của em, tôi không dám mạnh tay vì sợ em giật mình mà chạy mất. Nhưng hôm nay em lại chỉ ngồi yên, làm tôi vừa thấy an lòng lại vừa thấy bất an tự hỏi liệu người trước mặt có chắc là em không?

- An sợ anh lắm sao?

Em không vội trả lời mà từ từ ngẩn đầu lên nhìn tôi. Tôi nhận ra trong đôi mắt kia đang vì ngân ngấn nước mà trở nên long lanh đến lạ. Lòng dậy lên một nỗi xót xa, tôi muốn ôm lấy em mà bảo em đừng khóc. Nhưng tôi không đủ can đảm tiến đến gần hơn, tôi sợ em sẽ lại hoảng loạn mà chạy đi. Rất khó để tôi có thể ngồi xuống cùng em thế này, thật lòng tôi không nỡ đánh mất khoảnh khắc quý giá này...

- Anh... Có thật sự là anh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com