Falling Slowly (2)
2.
Joohyun đã uống thuốc đúng giờ, dù sao thuốc kháng viêm còn có tác dụng giảm đau, ngoài ra cô còn nhận được tin nhắn từ Seungwan.
"Joohyun-ssi, cô có uống thuốc đúng giờ chứ? Nếu răng không đau nữa thì nhớ đến chỗ tôi để nhổ răng nhé :)
-Phòng khám nha khoa XX"
Mặc dù trông có vẻ giống như tin nhắn từ quầy lễ tân gửi đến, nhưng giọng điệu lại như được viết bởi nha sĩ Son Seungwan. Chuyện này có thể xem như là quy tắc bắc cầu, liên hệ trực tiếp với mình không nhỉ? Joohyun thầm nghĩ.
Sau khi xem hợp đồng cả buổi sáng, Joohyun dụi đôi mắt mệt mỏi, nhắm mắt tựa vào lưng ghế, dáng vẻ của Seungwan lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Joohyun run rẩy. Cô lắc đầu, tự buộc bản thân mình ngừng suy nghĩ lại.
Cốc cốc...
"Mời vào."
Yerim thập thò bước vào, nhìn Joohyun, nghĩ rằng mấy ngày nay hẳn là Joohyun đã bớt giận rồi, liền tiến lên hỗ trợ sắp xếp các hồ sơ lại. Đang phân loại được một nửa thì đột nhiên phát hiện mảnh giấy đã được Joohyun vuốt phẳng lại và đặt trong ống đựng bút, Yerim lại bắt đầu cẩn thận thăm dò.
"Unnie, răng hết đau rồi phải không, không phải đến lúc đi nhổ răng rồi ạ?"
"Kim Yerim, em muốn chết à? Muốn chị phạt em tăng ca thêm một tuần nữa không? Có còn muốn ra ngoài ăn tối trêu chọc con gái nhà người ta không?"
Yerim bĩu môi, trông hệt như rùa Jenny, nghĩ thầm cô đã quá hiểu chị gái này rồi, trước mặt người ngoài thì làm bộ như lạnh lùng cao ngạo lắm, ở riêng với cô thì lại chẳng khác gì một đứa trẻ, nên Yerim cũng không gọi cô ấy là chủ tịch mà chỉ thân thiết gọi là unnie. Chỉ cần dỗ đúng cách, Kim Yerim này không tin cô không trị được bà chị ngoài lạnh trong nóng này.
"Unnie, chị có muốn ăn bánh gạo cay không? Chị đi chuyến này xong thì em về Seoul mua bánh gạo cay ở cửa hàng chị thích đem về cho chị..."
Yerim nhìn một bên lông mày nhướng lên của Joohyun, "Unnie, nha sĩ Son xinh quá trời xinh luôn, xinh như thế thì chắc chắn sẽ không giống ông chú xấu xí kia đâu, trăm phần trăm sẽ nhẹ nhàng lắm luôn..."
"Unnie, nha sĩ Son quan tâm chị đến vậy, nếu không hẹn gặp cô ấy làm cô ấy tức giận thì làm sao đây?"
Nghe đến đó, trong đầu Joohyun lại hiện lên khuôn mặt của Seungwan, một khuôn mặt tức giận và buồn bã. Cô ấy có buồn không nếu mình không đi nhỉ? Đột nhiên Joohyun cảm thấy không biết phải làm sao nếu nhìn thấy một Son Seungwan như vậy.
Cuối cùng, dưới chiến thuật dài hơi của Kim Yerim, Joohyun đã đồng ý đến phòng khám thêm một lần nữa, với điều kiện Yerim phải mua bánh gạo cay cho cô cả tháng. Yerim cũng không rảnh hơi lo lắng chuyện đó, việc gấp rút nhất bây giờ là giải quyết quả bom hẹn giờ của giám đốc, nếu không hai ngày nữa cô ấy lại bị đau răng, cả công ty sẽ không vui chút nào.
Khác với lần mai phục trước, lần này Joohyun rất tỉnh táo. Ngồi trên xe, Joohyun căng thẳng đến mức vò nhăn góc áo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Yerim cũng ngồi bên cạnh cô, an ủi rồi nói linh tinh với cô để đánh lạc hướng cô khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Nhưng khi xe chạy đến cổng phòng khám, Joohyun do dự chưa xuống xe, đẩy vai Yerim một cái.
"Quên đi, Yerim, đi về thôi. Chị không đau nữa, không cần ăn bánh gạo nữa. Mình về thôi..."
Yerim lắc đầu, nắm lấy tay Joohyun, "Không được đâu unnie, chị đã hứa rồi, đã là chủ tịch thì không thể nào lật lọng được."
"Giờ chị không phải chủ tịch, chị muốn về nhà."
"..."
Ngay khi Yerim định ôm lại Joohyun đang định bỏ chạy, Seungwan bất ngờ xuất hiện trước cửa kính xe và gõ nhẹ.
Woa, ôi trời, Seulgi unnie không hề lừa mình, chị nha sĩ này xinh quá đi mất.
Joohyun nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa xe, chính là người trong lòng cô mấy ngày nay, cô thật sự muốn nói chuyện với nàng, đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói của nàng.
Yerim thấy Joohyun nhìn chằm chằm Seungwan như trúng tà, rồi tự tay mở cửa, chào hỏi cũng không thèm mà bước xuống xe.
Joohyun vừa xuống xe, cả người đã run lên vì gió lạnh, cũng bởi vì quá lo lắng mà cả người lộ ra sự mỏng manh yếu ớt, Seungwan thấy thế thì cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Joohyun, Joohyun vô thức nắm lấy áo khoác, còn nhân tiện khoác tay Seungwan cùng nhau bước vào cổng.
"Chậc, bản chất của con người đúng là ham mê cái đẹp." Yerim nhìn hai người bên ngoài cửa xe, im lặng lắc đầu.
Seungwan đưa Joohyun đến phòng khám. Trợ lý y tá của Seungwan, Park Sooyoung, vừa vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt này - Joohyun ôm cánh tay Seungwan bước vào.
"Ôi trời, lại là quý cô xinh đẹp này." Nói xong, còn châm chọc nhìn Seungwan.
Seungwan đỏ mặt, nhưng vẫn cố tình làm như không có chuyện gì và hắng giọng.
"Sooyoung, chuẩn bị dụng cụ nhổ răng đi."
"Xong hết rồi~" Sooyoung hóm hỉnh rời khỏi phòng và cẩn thận đóng cửa lại.
Seungwan bình tĩnh giúp Joohyun cởi áo khoác ra, đến lúc đó Joohyun mới nhận ra hành động của mình có hơi khó xử, không biết Seungwan có bùa ngải gì mà khi nhìn thấy cô ấy cô lại muốn tiếp xúc không giới hạn như thế. Có phải là vì cô vốn sợ lạnh mà Son Seungwan lại toát ra hơi ấm như ánh nắng mặt trời không nhỉ?
Đến khi nằm trên ghế, Joohyun mới nhận ra mọi chuyện đã quá muộn, dù đã củng cố tinh thần rất nhiều nhưng chứng sợ đa khoa vẫn còn đó. Joohyun lo lắng đến mức cả người run lên, hai tay vô thức nắm chặt lại.
Thấy thế, Seungwan chỉ đành nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Joohyun, cố gắng giúp cô thả lỏng. Joohyun thở ra một hơi, cảm giác căng thẳng đã giảm bớt đi 10%.
Lúc này, những ngón tay lộ ra khớp xương rõ rệt của Seungwan đột nhiên chạm vào má Joohyun.
"Răng có còn đau không...?"
Seungwan nói xong thì nhích mặt lại gần, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng to ra trước mắt, hơi thở cô ấy vẫn còn phảng phất mùi thơm bạc hà, Joohyun cảm thấy hô hấp của mình sắp dừng lại.
Môi dưới của nha sĩ Son dày nhỉ, son môi còn là màu nhạt nữa. Màu hồng đào à? Sao trông ngon miệng thế...
Nghĩ đến đây, Joohyun đột nhiên đỏ mặt, nhịp tim lại bất ngờ tăng tốc, rất tiếc phải thông báo rằng 10% vừa bay đi đã quay trở lại. Joohyun đành phải chớp chớp mắt chuyển hướng, không dám nhìn chằm chằm vào Seungwan nữa.
"Nha sĩ Son, nhổ răng có đau không?"
"Đừng lo, không đau lắm vì tôi sẽ gây mê cho cô."
"Mấy người lúc nào cũng lừa người thế này, lần nào cũng nói không đau nhưng thật ra là đau muốn chết đi được." Joohyun nói, nghĩ đến bóng dáng kia hồi bé, hai mắt dần đỏ lên.
"Ông chú kia cũng nói thế, đau có chút thôi, nhưng mà đau muốn xỉu..."
Seungwan cắn môi dưới, xoay người sang chỗ khác, cách xa Joohyun đang ngồi trên ghế nghĩ lung tung, mặc dù lưng nàng nhìn rất vững chãi nhưng trên thực tế hai tay Seungwan đã nắm chặt lại, trong lòng gào thét, A A A CỨU BÉ! SAO LẠI ĐÁNG YÊU ĐẾN THẾ, ĐÔI MẮT THỎ CON ƯỚT SŨNG NHÌN CHẰM CHẰM THẾ KIA BÉ CŨNG KHÔNG NỠ LÀM ĐAU CÔ ẤY, TRỜI ƠI LÀM VẬY AI CHỊU NỔI...
Sau cùng, Joohyun lại trở nên quá căng thẳng, thậm chí cô còn kháng cự lại việc gây mê, Yerim ngồi ở sảnh nghe thấy tiếng hét của Joohyun thì vội vàng chạy vào phòng khám. Seungwan đã bàn bạc với Yerim, cuối cùng quyết định sử dụng hệ thống giảm đau nitơ oxit thường được dùng ở các nước Âu Mỹ để đối phó với các bệnh nhân sợ đa khoa như thế này.
Sau khi sử dụng khí cười, Joohyun ngay lập tức thả lỏng, còn Seungwan nhanh chóng nhổ chiếc răng khôn đã hành hạ Joohyun nhiều ngày bằng kỹ thuật chuyên nghiệp của mình.
Khi Joohyun đã lấy lại được sự tỉnh táo, cô thấy mình đã ngồi trên xe, lấy tay ôm má phải sưng tấy và ngạc nhiên khi thấy mình đã thực sự nhổ răng xong rồi.
"Unnie, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi."
Joohyun nhìn nụ cười gian xảo của Yerim, chắc chắn vừa rồi đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Này, Kim Yerim, sao em lại cười... không phải đó là chị à?"
"Đâu phải." Yerim phủ nhận, quay mặt đi.
"Này, nhân lúc chị còn đang nói năng nhẹ nhàng thì đừng có chọc tức chị." Joohyun trừng mắt nhìn Yerim, tay kia ôm lấy gò má đau nhức.
Yerim thực sự không dám chọc tức quý chủ tịch này, đành phải để cô xem đoạn video trên điện thoại mình.
"Nha sĩ Son~~~"
"..."
"Cô đẹp quá đi mất~"
Sau đó Yerim nhìn mặt Joohyun chuyển từ tái nhợt sang đỏ bừng. Video trên điện thoại vẫn đang phát...
"............"
"Này! Kim Yerim!"
"Sao không cản chị lại hả?!"
end.
P/S: Chứng sợ nha khoa, ở nước ngoài gọi là dentalphobia, dentalanxiety hoặc là dentalfear. Đề cập đến một nhóm các tình trạng bất thường về mặt tâm lý, thể chất và hành vi liên quan đến điều trị nha khoa. Biểu hiện là bệnh nhân căng thẳng, lo lắng, sợ hãi trước và trong khi điều trị, không kiểm soát được cảm xúc và hành vi của mình. Biểu hiện lâm sàng là tim đập nhanh, huyết áp bất thường, vã mồ hôi, nghe thấy các âm thanh khác nhau, căng cơ, da tái và thậm chí ngất xỉu. Do đó bệnh nhân cũng có thể né tránh nha sĩ, không muốn được tư vấn và khám răng, không muốn hợp tác với bác sĩ trong chẩn đoán và điều trị. (Nguồn: Baidu)
____
Chào mn ạ, hãy stream MV và tích cực vote cho 5 ã Nhung Đỏ nhé
Khi nào có Queendom 1st win thì up full 1 chiếc fic dài nhé ạ =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com