Chapter 3
"Ôi cưng, cưng đã khá hơn nhiều rồi đấy," bà Pomfrey hớn hở nói, "Bên cạnh việc uống thuốc đúng giờ thì giao tiếp với người khác cũng giúp ích rất nhiều đối với bệnh của trò — trò cũng có thể ra ngoài đi dạo nhiều hơn cho đầu óc thư thái."
Harry gật đầu.
"Vậy, đây là đơn thuốc của tuần này, đã giảm bớt liều lượng, phải quan sát thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định được có nên dừng uống thuốc hay không."
Harry nhận lấy mấy lọ gì đó trông như lọ Phúc Lạc Dược, bà Pomfrey lại hỏi: "À phải rồi, trò Malfoy có ở đây không?"
"Có, cậu ta đang đứng ngoài cửa, có cần con gọi cậu ta vào không?"
"Có chứ, làm phiền trò nhé, ôi chờ chút đã..." Bà Pomfrey gọi Harry lại, trông bà có vẻ hơi bối rối, "À, có việc này ta cần nói trước với trò — mặc dù trò Malfoy sẽ không cho phép ta nói ra đâu, nhưng ta nghĩ trò nên biết, với tư cách là bạn cùng phòng của trò ấy..."
Harry đơ ra một lúc.
"Trò Malfoy mắc chứng rối loạn tâm lý rất nặng, mặc dù vẫn đang trong quá trình điều trị, nhưng trò thấy đấy, hiệu quả chẳng mấy rõ ràng — nhưng chứng bệnh này sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường nhật của trò ấy, nên trò ấy nhất quyết không chịu đến Bệnh viện Thánh Mungo."
"Trò ấy không cho ta nói cho trò biết về bệnh tình của mình, sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình chữa trị của trò — với tư cách là một nhà trị liệu chuyên nghiệp, ta có thể đảm bảo rằng điều này hoàn toàn không đúng, trò vẫn được an toàn khi ở bên cạnh trò ấy, nên ta mong rằng trò đừng thấy băn khoăn gì, cứ giao tiếp nhiều lên, việc này cũng giúp ích cho chứng bệnh của trò ấy nữa."
Cảm thấy choáng váng như vừa bị thứ gì đó đập trúng, Harry gật đầu rồi đi ra ngoài.
"Có khá hơn chút nào không?"
"Cũng ổn... Bà Pomfrey tìm cậu đấy." Harry xoa xoa thái dương, thấy Draco nhướng mày, cậu lại nói thêm.
"Ờm, tối nay tôi có thể đến chỗ cậu luôn được không? — Ý tôi là, đằng nào thì tôi cũng mộng du rồi lại đi đến đó, nên cũng chẳng phiền phức hơn đâu..."
"Đương nhiên là được." Draco ngắt lời cậu, vươn tay qua bả vai cậu để đẩy cánh cửa bệnh thất, rồi quay lại nói với Harry: "Cậu về trước đi, tối gặp lại."
*
Trong giấc ngủ trưa, Harry đã gặp một giấc mộng, dù rằng rất ngắn, nhưng sự tuyệt vọng trong mơ dường như muốn nhấn chìm cậu.
Cậu thấy một vùng biển xanh u ám, ngay cả bờ cát cũng ảm đạm, bầu trời xám xịt trải ra xa tít, mây đen vần vũ trong âm thầm, không gian sặc mùi hôi tanh ẩm ướt.
Không có hải âu cũng chẳng có sóng vỗ, cả thế giới như đã chết trong sự ngưng đọng.
Harry nhìn quanh, muốn gọi Ron và Hermione trong vô thức, nhưng lời nói chợt nghẹn lại khi thấy một bóng người bên bờ biển.
Draco.
Anh đang bước về phía biển khơi, chuyển động như một bóng ma, với một tư thái như đang chào đón cái chết.
Harry có thể thấy đầu anh cúi gằm, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của quá khứ đã tan biến, thay vào đó là sự tuyệt vọng và suy tàn ngự trị.
Harry muốn kéo anh lại, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cậu thấy một con sóng chậm rãi, từng chút một, nhấn chìm Draco.
Từ đầu đến cuối, anh không hề phản kháng, cứ bình thản mà chấp nhận số phận.
Không gian xung quanh trở lại với sự im lặng vô hồn, không khí ngày càng nặng nề, cậu bắt đầu thấy nghẹt thở, và mắt dần mờ đi...
Dường như Harry đã thức giấc với một tiếng hét.
*
Harry để đầu óc trên mây nguyên cả buổi chiều hôm đó, đến tận giờ ăn tối, khi Ron không ngừng lải nhải bên tai cậu chuyện về Ginny, cậu vẫn không hề đáp lời.
"Này anh bạn, con bé thích bồ lắm đó," Ron cầm một cái đùi gà lên với vẻ tức tối, "Nhưng tại sao sau khi chiến tranh kết thúc thì bồ lại muốn chia tay con bé hả?"
"Ron!" Hermione liên tục nháy mắt với cậu ta để nhắc cậu ta nên im miệng, Ron nhìn Harry đầy oan ức rồi trút giận lên đống đồ ăn.
Harry lúng túng nhìn xuống và dùng dĩa chọc miếng thịt bò.
"Mình không biết nữa, phải chăng ngay từ đầu mình đã không thích em ấy đến vậy?... Tóm lại, mình không nghĩ việc hẹn hò của tụi mình là một lựa chọn đúng đắn, nói ra càng sớm càng tốt cho cả hai."
Cuối cùng, Harry nhún vai, nhìn kẻ thất bại Ron kết thúc bữa tối bằng một miếng bánh mì nướng.
*
Đêm đó, Harry túm lấy tấm Áo khoác Tàng hình gần như ngay lập tức sau khi tiếng ngáy của Ron vang lên, chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại vội vã tới vậy, nhưng cậu phải làm rõ một số chuyện.
Cửa phòng ngủ của huynh trưởng nhà Slytherin không khoá, Harry chỉ cần vặn nhẹ tay nắm là cửa đã mở ra — nhờ ơn Merlin, tối nay Ron đi ngủ rất sớm, và Draco còn chưa kịp kết thúc việc đọc sách trước khi ngủ.
"Chào buổi tối, Potter."
Sau khi đi đến mép giường, Harry mới cởi bỏ Áo khoác Tàng hình: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Mới đầu, Draco im lặng một hồi, rồi đôi mắt xanh xám cụp xuống: "Vậy nghĩa là, bà Pomfrey đã nói cho cậu rồi?"
"Đại khái là vậy."
Im lặng một lúc lâu, Draco mím môi.
"Tôi không hề cảm thấy khó chịu hay gì hết," Harry sốt ruột tháo kính ra đặt lên đầu giường, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo nhìn chằm chằm Draco, "Tôi chỉ không hiểu tại sao cậu lại nghĩ rằng cả thế giới đều sẽ để tâm đến căn bệnh đáng chết của cậu! Không một ai trách cứ cậu hết, tôi — ý tôi là bọn tôi, tất cả mọi người, đang cố gắng cứu cậu khỏi cái sự uất ức nực cười đó, nhưng tại sao cậu lại không chịu buông tha cho chính bản thân mình?"
"..."
"Tôi biết phải tận mắt chứng kiến cái chết là một điều rất khủng khiếp, nhưng cái chết của Crabble không phải là lỗi của cậu, chưa kể cuối cùng cậu vẫn lựa chọn cứu tất cả mọi người."
"Draco — đừng làm bộ dạng đó, cậu từng nói rằng tôi có thể gọi cậu như vậy." Harry ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy cổ tay anh, Draco muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay áo rộng thùng thình của bộ đồ ngủ đã bị Harry vén lên.
Harry nhìn ký hiệu kia, trên đó có vài vết thương, hẳn là chủ nhân của nó muốn xoá sổ nó đi, nhưng thất bại.
"Quá khứ chẳng phải điều gì đáng sợ đâu."
"...Potter, cậu nói năng như một giáo sư tâm lý học chuyên nghiệp vậy."
Draco chế giễu, cuối cùng sắc mặt cũng đã dịu lại.
"Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng phối hợp trị liệu."
Harry thở dài, nhoẻn miệng cười, thuần thục vén chăn lên chui vào: "Vậy, tôi nghĩ rằng giải quyết xong vấn đề tâm lý thì giáo sư có thể nghỉ ngơi chứ nhỉ?"
"Đương nhiên," Draco gấp cuốn sách lại, khoé miệng cũng nhếch lên, "Hay là cậu muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon nào?"
"Thôi khỏi, cảm ơn."
"Vậy, ngủ ngon nhé, giáo sư Potter."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com