10. Bệnh
Tôi sẽ ra chap Smeb x Deft vào một ngày đẹp trời nào đấy :"v, hứa chắc chắn nhưng không biết khi nào.
Dạo này trời đột nhiên trở gió, cứ mưa mãi, làm mất một buổi sáng đẹp trời, mưa phải đến tận trưa mới chịu tạnh. Đến giờ ăn trưa, như mọi khi mọi người cùng nhau ăn ở nhà ăn bệnh viện. Hôm nay Faker không xuống nhà ăn, dù gì hình tượng bao nhiêu lâu gầy dựng của anh không thể vì một cái tát "yêu" của Peanut hủy hoại được, nên anh đành chịu đói ngồi lì trong phòng làm việc. Hôm nay, vì phải khám một bệnh nhân đến trễ vì mưa mà Peanut lại đến nhà ăn trễ hơn so với mọi người, điều đầu tiên khi đến nhà ăn là cậu nhìn xung quạn để tìm kiếm khuôn mặt đã bị cái tát "yêu" của cậu làm cho sưng vù lên, tiến tới bàn ăn cùng với mọi người cậu lên tiếng hỏi.
"Anh Sang-hyeok không xuống hả?"
"Ừ, cậu ta nói không thấy đói"- Junsik vừa ăn vừa nói.
Không tin lắm lời anh vừa nói, cậu mang điện thoại ra nhắn tin với anh.
"Sao anh không ăn trưa?"
"Đừng lo cho anh, vì anh không đói"
Ắt xì~
Tiếng khì mũi của cậu làm cho Seung-hoon có vẻ lo lắng, cậu nhanh chóng hỏi người bạn của mình.
"Wangho, cậu bị cảm rồi sao, tớ nghĩ cậu nên lên khoa trên khám tổng quát đi dù sao thì dạo này trời trở gió rất dễ cảm lạnh đó"
"Cảm ơn cậu, tớ cũng định nếu buổi chiều ít bệnh nhân thì tớ sẽ đi kiếm tra thử, à tớ mang phần ăn lên phòng làm việc đây, ở đây lạnh quá"
Peanut mang phần ăn đi, không phải là mang về phòng cậu mà là mang sang cho Faker, từ nhỏ bản tính tốt bụng luôn là ưu điểm cũng như nhước điểm của Peanut, lúc sáng ăn được một ít bánh mì ở căn tin bệnh viện làm việc đến giờ này cũng mệt rã cả người, ấy lại mà cậu lại quan tâm Faker hơn cả chính bản thân mình. Đem phần ăn sang phòng cho Faker, không biết mặt Faker đã đỡ tí nào chưa mà lại cứ mang khăng khăng chiếc khẩu trang như vậy.
"Anh Sang-hyeok, anh ăn đi này, em vừa ăn ở dưới nhà ăn đã no rồi"
"Được rồi, lần sau không cần phải làm vậy đâu thật sự là anh không đói"
Lời nói dối của Faker đã bị Peanut phát hiện vì tiếng bụng anh kêu lên một tiếng "Rột" thật lớn, cậu cười phì rồi đưa phần ăn lên bàn cho anh.
"Gỡ khẩu trang ra em xem nào, còn đau không?"
"Anh có bôi thuốc, đỡ đau hơn rồi, ai ngờ được sức em lại mạnh đến thế chứ"-Faker ngoan ngoãn gỡ khẩu trang ra cho cậu xem.
"Làm sao em biết được, là do anh gây chiến với em mà"
Ắt xì~
Lại một lần nữa tiếng xì mũi của Peanut vang lên, làm thu hút sự chú ý của Faker.
"Hết giờ làm việc nhớ lên khoa trên để khám bệnh, anh nghĩ em bị cảm lạnh rồi"
"Vâng, lúc nãy Seung-hoon cũng đã nói vậy, thôi tạm biệt anh em về phòng đây"
Peanut bước ra khỏi phòng, bộ dạng cậu không mấy thoải mái lắm, đúng thật Peanut đã bị cảm lạnh mất rồi, hôm qua còn dầm mưa, sang hôm nay thì trời mưa to, cảm lạnh là chuyện không thể tránh khỏi với cậu nhóc này, đã vậy còn bỏ bữa trưa. Hôm nay bệnh nhân đến khám ở chỗ cậu có vẻ nhiều, cậu vừa có tài lại vừa đẹp trai bảo sao mọi người lại không thích, nhưng mỗi tội chưa phải bác sĩ chính thức nên có nhiều người không tin tưởng lắm. Hết giờ làm việc, cậu cũng vác thân mình lên khoa trên để kiểm tra thử, đúng là cậu đã bị cảm lạnh, chị bác sĩ Oh đã đưa cậu thuốc và dặn dò nhớ ăn uống đầy đủ.
Faker chờ cậu ở trước cửa bệnh viện, Junsik thì đi lấy xe cho anh, lúc Peanut đi ra Faker kéo tay cậu lại mở lời.
"Thế nào?, là cảm lạnh đúng không?"
"Vâng, bây giờ em đi về đây, anh không định đi về sao?"
"Hay là... lại đến nhà anh đi, anh không yên tâm để em về nhà như vậy đâu"
"Ở nhà còn có bố mẹ em mà, lúc nãy bác sĩ Oh cũng đưa thuốc cho em rồi, bảo ăn rồi uống thuốc điều độ sẽ khỏi thôi"
Ắt xì~
Cả ngày hôm nay không biết tiếng xì mũi của cậu đã vang lên bao nhiêu lần, trong lòng Faker không khỏi lo lắng, Junsik vừa lái xe ra thì anh lôi cậu vào xe ngay. Cả ngày hôm nay cậu nhóc đanh đá của anh đã biến mất, thay vào đó là cậu nhóc mệt mỏi vì bị bệnh. Về đến nhà, anh chăm sóc tươm tất cho cậu, anh nấu cơm cho cậu ăn và cho cả Junsik nữa. Bình thường thì Junsik hay sang nhà anh ăn chực vì nhà cậu khá bừa bộn chẳng muốn đặt chân về. Peanut lại một lần nữa mặc quần áo rộng của anh vì bị kéo qua nên chẳng có đem theo quần áo, tắm rửa sạch sẽ ra thì cậu ngồi vào bàn ăn với 2 tên bác sĩ chưa tắm rửa kia. Junsik thấy Peanut mặc áo Faker nên nổi ý trêu chọc.
"Sang-hyeok ah~, cho tớ mượn quần áo của cậu với nha"
"Này cậu đang nói với tôi bằng cái giọng gì đó hả, cậu mà mặc áo tôi chắc rách mất"
"Hừ, đồ keo kiệt"
Peanut bật cười, rồi cậu cũng ngoan ngoãn ngồi ăn, sau đó đi uống thuốc, trong thuốc cảm có thành phần làm buồn ngủ, nhưng Junsik lại rủ lên sân thượng nhà Faker chơi nên cậu không nỡ vì cơn buồn ngủ mà từ chối, trong tủ lạnh của Faker còn vài lon bia nên lại mang lên trên để nhâm nhi. Mặc kệ bệnh của mình, Penaut vui vẻ lên đó cùng Junsik, Faker đương nhiên là lo cho bạn nhỏ của mình nên cũng lên chơi theo. Lúc nào cũng vậy Junsik luôn là người ngủm trước khi bắt đầu, ở đây là sân thượng nên khá lạnh, đôi vai Peanut bắt đầu hơi run lên, Faker thấy vậy chạy vào nhà đem cả cái chăn ra để khoác lên người cậu.
"Wangho, hôm nay trời nhiều sao quá nhỉ? Em có lạnh lắm không?"
"Không ạ, cơ mà trời nhiều sao thật, đó là sao nam đẩu đúng không anh?"
"Là Bắc đẩu đó ông thần ơi"
"Rõ ràng là nam đẩu mà..."
"Wangho, em có nhớ cái lần ngồi trên sân thượng ở khách sạn ở đảo X không?"
"Em nhớ, có chuyện gì thế anh"
"Lúc đó em bảo có thích một người, đó là ai nói cho anh biết được không?"
Peanut tự nhiên đỏ mặt, vát tấm chăn nặng nề khoác ở vai mình lên đầu.
"Em hơi buồn ngủ, thôi em đi ngủ đây"
Peanut đi xuống, thấy Junsik đang ngủm củ tỏi ở kế bên nên cậu "tốt bụng" kéo anh lê dưới đất xuống nhà, Faker nhìn Peanut trông cậu có vẻ hơi lạ, có khi nào trong lòng cậu vẫn còn thích người đó, nói trong lòng nhất định phải làm rõ chuyện này, nhưng vì hôm nay bạn nhỏ bệnh nên đành bỏ qua, đi xuống nhà. Dưới nhà là dáng vóc nhỏ nhắn của Peanut đang tìm cách để mang Junsik lên ghế salon, Faker đi xuống thấy bộ dạng buồn cười này nên cũng bật cười.
"Cái phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của anh là của Junsik đấy em kéo cậu ấy vô đó là được"
Peanut lại tiếp tục với tấm thân gần của mình kéo lê Junsik dưới sàn nhà, sau một lúc thì Faker lại giúp cậu nhấc chân Junsik, còn cậu thì nhấc tay cuối cùng cũng đưa được con người nặng gần 1 tạ này lên giường. Peanut và Faker quay trở lại phòng ngủ, lại là vấn đề về giường chiếu, ai sẽ nằm trên ai sẽ nằm dưới.
"Sang-hyeok, hôm nay anh nhường em nằm trên giường nha"
"Anh nằm cùng được không?"
"Không, anh là người mà kiểu lưu manh có văn hóa ấy, em không tin tưởng anh được đâu"
"Không cho vẫn nằm"
"Anh muốn sưng má trái luôn không?"
"Lưu manh có văn hóa là em đó..."
"Nói gì đó?"
Có vẻ Peanut đã đỡ dần bệnh, còn bắt nạt anh như thế cơ mà, làm lòng Faker an tâm hơn, dù vậy nhưng chuyện ngủ dưới đất vẫn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bản tính lầy lội của Faker lại bùng phát, 5 phút sau anh đã nhảy lên giường nằm cùng cậu, may là Peanut chỉ xém ngủ chứ chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
"Này sao anh dám"
"Sao lại không dám hả, đây là giường của anh mà"
Hai người tiếp tục diễn ra chiến tranh trên giường, vật lộn với nhau một lúc thì kết quả chung cuộc lần này là Faker nằm trên, cậu nằm dưới đúng theo nghĩa đen, đầu gối anh đặt giữa hai chân cậu, hai tay chống hai bên đầu cậu, vì Peanut vẫn còn hơi mệt nên hôm nay không thể đánh bại anh.
"Em đã nói không được nằm mà, lỡ lây bệnh của em rồi sao?"
"Không cho vẫn nằm, nếu không anh sẽ..."
"Sẽ làm gì?"
Faker cong khóe môi lên, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"Anh..."
Peanut chưa dứt câu đã bị môi của Faker khóa chặt lấy môi mình, đầu lưỡi anh chạm vào lưỡi cậu, có mùi bia, lẽ nào Faker đã uống say. Peanut buông thả cơ thể, cậu hoàn toàn mềm nhũn trước nụ hôn ngọt ngào của anh, Faker cảm nhận được nên càng tiếp tục hôn sâu hơn, nụ hôn diễn ra cho đến khi cả 2 người đều hết dưỡng khí mới chịu buông thả ra. Giờ thì ngại ngùng lấn chiếm hết cả không gian rồi, Peanut ngại ngùng nên quay sang hướng khác, cuối cùng với kế sách của mình mà không cần đồng đội anh vẫn có thế thuyết phục được cậu nhóc này. Sau 5 phút thì cậu lăn đùng ra ngủ mất rồi, lại là tật không bỏ là đá chăn lung tung xong lại còn xoay về phía anh, vòng tay Faker lại một lần nữa ôm lấy Peanut để cậu khỏi cự quậy hay làm gì nữa, lại là một đêm ấm áp của 2 người họ.
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Faker liên tục ắt xì, lại còn ho khụ khụ, đúng như Peanut nói, anh đã bị lây bệnh mất rồi, còn Peanut hôm nay cậu lại cực kì khỏe khoắn, sáng ra đã múa một bài và bay một vòng rồi.
"Anh bị cảm rồi đấy, em đã nói rồi mà không chịu nghe, cứ đòi ngủ cùng em làm gì, lại còn..."
"Còn gì?"
"Không có gì cả"
"Còn gì cơ?"
"Đúng là lưu manh giả danh cán bộ mà"
Faker dở trò nhây của mình ra, đi theo cậu khắp nhà rồi lại hỏi "còn gì" mãi, làm thanh niên bị kéo lê hôm qua vừa ghen tị lại còn vừa đau lưng vì hôm qua bị kéo lê hết mấy đoạn.
-------------------------------
Ở sân thượng đầy sao hôm qua.
Trong có vẻ đã ngủm nhưng Junsik hoàn toàn bình thường, anh giả vờ nhắm mắt ngủ để hóng hớt chuyện của Peanut với Faker. Sau một hồi hóng hớt chuyện thì anh phải chịu đựng bị kéo một đoạn dài, lúc này anh chỉ muốn mở mắt ra rồi mắng Peanut một trận cho đã đời thôi, nhưng không vì máu nhiều chuyện trong người anh phải cố chịu đựng. Một lúc sau còn được cả 2 nhấc bổng lên, anh nhất định phải cho 2 tên này một bài học. Junsik định nhắm mắt ngủ thì tiếng rầm rầm bên phòng kia phát lên làm Junsik không khỏi tò mò, anh áp sát tai vào tường nghe ngóng tình hình.
"Ôi trời 2 đứa này, tối rồi định không cho người ta ngủ sao"
Đang ồn ào bỗng dưng bên đó im lặng bất thường, Junsik không khỏi tò mò mà đi ra lết xác sang phòng đó, anh hé cửa ra xem. Ôi trời một thanh niên F.A phải xem trúng cảnh này, Junsik đành khóc trong lòng ngậm ngùi ôm tiếc nuối về phòng mình rồi ngủ.
Sori các thím vì sự chậm trễ, các thím có nghĩ chap sau tôi nên ngược 2 đứa này không :"v?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com