Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Hoài niệm

Rầm

Chiếc xe con kia được lái bởi người tài xế say xỉn đâm vào trụ điện ở phía trước, còn Peanut giờ đã nằm gọn trong vòng tay của Faker, cậu ngã xuống vì anh kéo khá mạnh cũng làm tay cậu có phần hơi nhức nhói, chỉ tiếc là chiếc điện thoại của cậu, trong lúc kéo cậu vào người mình anh đã vô tình đá chiếc điện thoại cậu ra ngoài để vật tội nghiệp này bị chiếc xe con cán qua nát bét mất cả rồi.

"Tiền bối"

"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, điều đương nhiên tôi phải làm thôi cậu là hậu bối của tôi mà"

"Không phải vậy sao em lại phải cảm ơn anh, chiếc xe đó cách em cũng khá xa nên sẽ không đâm trúng em, đã vậy sao anh còn đá điện thoại em ra ngoài để nó bị cán vỡ nát rồi chứ, anh còn kéo em muốn gãy tay thử hỏi xem tại sao em lại phải cảm ơn anh?"

"À ờ tôi..."

Faker nhà ta định ra vẻ nam thần nhưng thất bại từ cả hành động cho đến lời nói, anh đỡ Peanut dậy, lủi thủi chạy vô một góc để lấy điện thoại gọi cho bố của mình nhờ mua hộ cho anh một chiếc điện thoại mới, anh còn lấy lí do là cần 2 chiếc điện thoại để 1 cái liên lạc với người thân 1 cái liên lạc với bệnh nhân, dù sao thì tập đoàn của ông nội anh cũng chuyên về sản xuất điện thoại. Quay lại với Peanut cậu nhăn nhó khuôn mặt, đáng lẽ cậu đã qua được đường và bảo toàn chiếc điện thoại, tay chân khỏe khoắn tự dưng lại bị một phen kéo mạnh làm đau nhức cả cánh tay. Faker chạy đến cậu, định lấy bóp ra định đưa cho cậu miếng băng dính cá nhân để băng vết trầy ở đầu gối cậu lại, anh hay bỏ vài cái băng dính cá nhân ở trong đấy vì anh là bác sĩ nên luôn mang theo chúng để giúp người khác lúc cần thiết, nhưng mò mẫn mãi lại không thấy bóp đâu anh lục tung 2 túi quần rồi lại đến túi áo khoác. Nhớ đến lúc ăn trưa, tên Bae Junsik đáng ghét chắc lại lấy bóp anh để đi ăn chơi nhậu nhẹt cùng với các em gái xinh tươi của mình, trông có vẻ chẳng có gì đặc biệt nhưng Junsik rất là đào hoa còn Jae Wan thì ngược lại cậu hoàn toàn không có mảnh tình vác vai. Vậy là số tiền của cậu cũng theo tên đào hoa đó mà bay đi mất.

"Wangho, anh có chuyện này cần nói với em"

"Có chuyện gì thế ạ? tiền bối cứ nói đi"

Faker tay lay nhẹ vai cậu sang hướng đối diện mình, 2 cặp mắt nhìn nhau.

"Em phải nhìn vào mắt anh thì anh mới nói được"

Peanut ngại ngùng không dấu được 2 vệt hồng hiện trên má của của cậu, trong đầu nghĩ dù gì cũng là con trai với nhau tại sao cậu lại ngại ngùng và tim lại đập nhanh hơn bình thường không nghe theo cơ thể cậu nữa chứ. Là một bác sĩ thực tập nhưng cậu lại chẳng hiểu mình đang bị bệnh quái gì.

"Vâng...anh cứ nói đi..."

"Thật ra anh, anh... quên mang theo bóp mất rồi"

Peanut gạc 2 cánh tay đang đè trên đôi vai gầy của mình ra, mặt đỏ hồng lúc nãy dường như cũng không còn cậu tuột cảm xúc nặng khi nghe anh nói.

"Tiền bối à em phải về đây, đàn chó ở nhà em đang rất đói"

"Này sao cậu lại thay đổi nhanh đến thế chứ, chúng ta đi bộ dọc con sông đầy hoa anh đào lãng mạn kia cũng được mà"

Faker chỉ tay về phía đông của thành phố, không thể hiểu tại sao tháng 7 rồi hoa anh đào lại còn nở rộ vậy kia vậy phải chăng là chúng cố tình đánh nhẹ vào trái tim đang cần tìm tình yêu của 2 người bác sĩ trẻ tuổi đang sắp cùng nhau đi dạo dọc theo con sông này. Faker đã từng nghĩ trước chuyến hành trình đi tìm một nửa cuộc đời, anh đã có những kiến thức gì trong việc học và hiểu cách yêu một người? Anh chưa từng yêu và anh cũng chưa từng thất bại mà không có nguyên do, anh cũng chẳng hề thèm đi tìm kiếm nó vì người ta nói tình yêu sẽ đến tìm mình, nếu đi tìm nó sẽ chẳng bao giờ tìm thấy. Vậy nhưng có vẻ nhưng anh đã thay đổi và bây giờ anh bắt đầu đi tìm tình yêu cho cuộc đời mình.

"Tiền bối à, mỏi chân quá, anh là quái vật hả? chúng ta đã đi cũng khá lâu rồi đó anh còn chẳng thèm nói chuyện với em trong suốt đoạn đường"

"Wangho này, sau này đừng gọi tôi là tiền bối nữa cứ gọi tôi là anh Sang-hyeok là được"

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi thích thế, sao cậu nhiều lời vậy cứ như con vẹt"

Những cái suy nghĩ trong đầu Faker chắc sắp viết thành nhật kí tập yêu của tên bác sĩ này mất. Anh vạch ra cho mình điểm xuất phát trước tiên trong cuộc hành trình đi tìm một nửa đời mình đó là hãy tìm và yêu một người thật sự xứng đáng. Liệu tình yêu đó có phải là cậu bác sĩ thực tập nhỏ nhắn này?

"Wangho, cậu đã từng yêu ai chưa?"

"Yêu á? em yêu mẹ em lắm"

"Ý tôi không phải vậy, thôi bỏ đi cậu ngốc quá tôi không nói chuyện với cậu nữa"

"Ơ em đã làm gì sai"

Anh đi ngược lại phía về trạm xe buýt gần bệnh viện bỏ theo sau là con vẹt nhiều lời cứ đi theo và liên tục hỏi cậu đã làm gì sai mãi khiến anh cũng sắp đau đầu với cậu mất rồi. Đến trạm xe anh và cậu phải chia tay nhau ở tại đây rồi lại một lần nữa đường ai nấy đi, nhà người nào người nấy về. 

Trên đường về nhà bất chợt lại có cơn mưa rào đổ xuống, cũng phải thôi vì đang là tháng 7 tháng của những cơn mưa rào, không biết là vô tình hay cố ý sao cơn mưa lại đột nhiên đổ xuống giữa trời như thế này, Peanut thì không mang theo ô, Faker thì cũng chẳng hơn hay kém gì cậu, anh cũng vứt mất ô ở bệnh viện rồi, cả hai đều đứng trú mưa nhưng không cùng một địa điểm. Hạt mưa như đánh vào suy nghĩ của cậu nhóc Peanut, cậu nhớ mùa hè năm ấy, mùa hè của tuổi thanh xuân, cậu đã rất ghét mưa, nhưng vì một anh chàng học sinh trường chuyên nào đấy mà cậu nhiều lần dầm mưa ngoài đường, mưa cứ vô tình đổ xuống nhưng cậu cũng thích như vậy cùng với mong ước anh ấy sẽ hỏi xem tôi có bị ốm không. Cậu thật ngốc vì cậu và anh có quen biết đâu cơ chứ, chẳng hiểu có gì xuôi khiến hôm đấy cậu không dầm mưa về nhà nữa mà là nép vào mái hiên của tiệm bánh ngọt và đó là lần đầu cậu nói chuyện với anh. Peanut đắm chìm vào quá khứ, đó là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người người ta nói 

 "Tuổi thanh xuân của ai cũng vậy, vì một người mà rực rỡ, cũng vì một người mà úa tàn. Tuổi thanh xuân dành trọn vẹn để thương một người đến đau lòng"- bất giác khóe miệng của cậu nói ra những lời. 

Còn Faker anh trú mưa tại bên dưới công ti luật sư gần đó, bất ngờ từ trong công ti có một người con gái bước ra, đó là Cho Eun Jung cô bạn gái học chung trường với Peanut ngày nào, và cũng là người thầm yêu Faker năm nào ắt hẳn đến bây giờ vẫn còn cảm giác. Lần cô và anh gặp nhau ở trường đại học, đó là lần cô bày tỏ lòng mình nhưng lại bị anh từ chối. Faker cũng không bất ngờ gì khi thấy cô, anh bắt chuyện.

"Chào, dạo này cô khỏe không? cũng khá lâu rồi tôi không thấy cô"

"Em khỏe, giờ anh đang là bác sĩ nhỉ chúc mừng anh"

"Cảm ơn"

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, anh và cô vẫn cùng nhau đứng chờ tạnh mưa nhưng chẳng ai nói gì sau đó, làm khoảng không gian thêm ngại ngùng và khó chịu. Cuối cùng cơn mưa cũng chịu tạnh hẳn, anh di chuyển người đi thì bị cánh tay cô níu lại.

"Khoan đã Sang-hyeok anh đừng đi... đến bây giờ trong em vẫn còn tình cảm đối với anh"

"Xin lỗi nhưng tôi, chắc tôi không cần nói ra đâu"

Faker gạc bàn tay nhỏ bé đang cố gắng níu cánh tay và giữ anh ở lại, bàn tay người con gái đó quá yếu ớt không thể níu giữ được người mình yêu, dù gì đó cũng là tình cảm từ một phía nên cô đành miễn cưỡng chấp nhận. Lại là một cơn mưa, cơn mưa mang nỗi buồn nào đó thật da diết khiến con người ta cảm thấy buồn khi nhìn thấy.

*

Sáng hôm sau, Peanut đến bệnh viện từ sớm nhưng hội bạn thân của cậu đã đến từ sớm hơn, cậu cũng tò mò nên cũng lại hỏi thử.

"Này các cậu, sao các cậu tới sớm vậy?"

Haneul nhanh chóng lấy tay bịch miệng Peanut

"Suỵt Wangho, cậu nhỏ tiếng thôi, dạo này bọn tớ để ý lúc bọn tớ trực đêm, ở sau phòng phẩu thuật dãy hành lang số 3 cứ có tiếng gì ấy, lúc thì như máu chảy, lúc thì như tiếng dao đâm, tụi tớ không dám tìm vào buổi tối nên tìm vào sáng sớm"

Peanut cũng nhanh chống nhập cuộc điều tra cùng hội bạn thân này, chậm rãi từ bước bọn nó bước đi chậm đến nổi còn không nghe thấy nước bước chân, từng bước, từng bước...

"Này mấy đứa đang làm gì vậy?"

Tiếng gọi của Jae Wan làm bọn nó giật mình té ra sàn, Junsik cũng thắc mắc đi lại hỏi xem đám nhóc thực tập này đang làm gì.

"4 cái người này đang rình mò gì ở đây?, cậu con trai nhỏ nhất đám kia chẳng phải cậu là Wangho bên khoa ngoại thần kinh sao? Sao lại ở đây?"

"Em, em..."

Choảng~

Lon cà phê sao trông quen thuộc chẳng biết ở đâu mà bay vào đầu Junsik làm cậu ôm đầu kêu than.

"Tên nào to gan quá, dám chọi lon nước vào đầu tôi hả?"

"Là tôi đây Junsik, cậu mau trả bóp cho tôi nhanh đi, sao lại còn dám ăn hiếp người của tôi nữa hả?"

Faker cũng tò mò khi thấy ồn ào ở bên dãy khoa nội thần kinh nên cũng lết xác qua xem có chuyện gì.

"Aaaaaa tiền bối cứu em với"

Peanut chạy đến núp sau Faker, còn Junsik hắn bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn mặt Faker, trong đầu hắn cứ tự hỏi tại sao Faker biết mình lấy bóp. Chuyện Faker bị Junsik lấy bóp cũng là chuyện hằng ngày rồi, lâu nay cứ bị lấy bóp mãi nên anh chia tiền của mình ra khá "hợp lí", một ít để trong túi, một đống để trong bóp.

"Sang-hyeok, mau xử lí cậu ta đi, cậu ta nói với tớ là hôm qua đã lấy hết tiền cậu để bao em gái nào đó đi ăn đó"

"Này Jae Wan sao lại phản bội tớ chứ T_T"

Không khí vui tươi vào sáng sớm làm cho mọi người vui vẻ hơn để bắt đầu cho ngày dài làm việc, hôm nay Peanut có ca trực đêm có vẻ như sắp có điều không ổn sẽ diễn ra. Dẫu sao đây cũng là bệnh viện, buổi tối thì cũng phải có cái gì đó chứ.

Mọi người cmt lỗi sai tớ sẽ sửa ạ, cảm ơn vì đọc và cmt cho tớ :>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com