Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Mật thất dưới lòng đất là địa ngục trần gian, bóng tối dày đặc như màn đen, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ trần đá ẩm và gió rít qua khe hở như tiếng khóc của hồn ma. Tường đá phủ rêu nhớp nháp, mùi máu khô, mồ hôi, và phân từ kẻ bị tra tấn tạo thành thứ hương kinh tởm, ngột ngạt đến nghẹt thở. Sàn đá gồ ghề, lạnh buốt, đầy rêu và vệt máu khô loang lổ, chứng minh cho những hình phạt tàn khốc của giáo phái. Góc phòng, giá gỗ treo đầy dụng cụ dâm ô roi da gắn gai, dây xích sắt nặng, gậy gỗ gắn đinh, kẹp kim loại sắc, và quả cầu sắt nhỏ để tra tấn chỗ kín. Một bàn đá thấp gần đó bày roi da trâu dài, dao găm rỉ sét, và lọ dầu trơn đen đục, mùi hắc nồng.

Văn bị nhốt trong mật thất ngay sau đêm mất trinh, thân không được nghỉ mà lập tức bị Thiên hành hạ thêm. Khi y bị đám thuộc hạ lôi xuống từ tẩm cung, sau trò chơi dâm dục nhục nhã trên đường đi, thân thể y đã rã rời, máu và nước dâm thấm đẫm đùi, đôi chân run rẩy không còn sức chống đỡ. Đám thuộc hạ ném y xuống sàn đá lạnh của mật thất, tiếng thân thể yếu ớt va vào đá vang lên khô khốc, kèm theo tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi nứt nẻ. Thiên bước vào ngay sau đó, dáng vẻ uy quyền trong áo choàng ngắn đen, đôi chân dài cơ bắp phô ra dưới ánh đuốc lập lòe, đôi mắt sắc lạnh quét qua thân hình thảm hại của Văn. Hắn đứng đó, tay chống hông, giọng trầm đục đầy áp bức vang lên trong không gian ngột ngạt:

- Trói hắn lên xà ngang cho bản tọa. Sau đó, nhét hết đám đồ chơi này vào người hắn. Bản tọa muốn thấy con điếm này bị hành đến phát điên, từng món từng món một, chậm rãi mà làm.

Đám thuộc hạ vâng lệnh, nụ cười dâm đãng nở trên những khuôn mặt thô kệch, ánh mắt lóe lên sự thích thú bệnh hoạn. Chúng túm lấy Văn, kéo mạnh hai tay y lên cao, dùng dây thừng thô ráp trói chặt cổ tay, sợi dây cọ xát vào da thịt rách rưới khiến máu rỉ ra thành vệt đỏ. Chúng kéo dây qua xà ngang, siết mạnh cho đến khi thân Văn lơ lửng, hai chân cách sàn vài phân, thân thể trần trụi đung đưa trong không khí lạnh lẽo. Tiếng dây thừng ma sát vào gỗ vang lên khô khốc, hòa cùng tiếng thở hổn hển của Văn khi y cố vùng vẫy yếu ớt.

Một tên cao lớn, mặt đầy sẹo, bước tới đầu tiên, tay cầm gậy gỗ nhỏ dài chừng một gang, bề mặt nhẵn bóng nhưng thô ráp ở đầu. Hắn nhúng gậy vào lọ dầu trơn đen đục, chất lỏng sệt dính chảy từng giọt xuống sàn, tỏa mùi hắc nồng nặc. Hắn cười khẩy, quỳ xuống trước Văn, tay thô bạo dang rộng hai đùi y, để lộ cái lồn sưng đỏ vẫn còn rỉ máu từ đêm trước. Hắn dùng ngón tay bẩn thỉu vuốt ve mép lồn y, trêu chọc vài cái khiến Văn rên lên đau đớn:

- Ưmmm~~ Đừng...Ahhhhhhhh~~

Rồi bất ngờ đâm mạnh gậy gỗ vào sâu bên trong. Tiếng phụp ẩm ướt vang lên khi gậy xuyên qua lớp thịt nhạy cảm, dầu trơn hòa với nước dâm chảy ra, thấm ướt tay tên thuộc hạ. Văn giãy giụa, tiếng hét khàn đặc thoát ra:

- Ahhhh~~ Đau quá... Ahhhhh~ Aaaaaa... Ưmmmm~...

Hắn không dừng lại, đẩy gậy sâu hơn nữa, xoay tròn để nó cọ sát thành lồn, ép nước dâm tuôn ra thành dòng nhỏ giọt xuống sàn đá. Sau đó, hắn lấy dây da quấn chặt quanh đùi y, buộc gậy cố định, mỗi cử động của Văn đều khiến gậy cọ mạnh hơn, như một cực hình không ngừng nghỉ. Hắn đứng dậy, phủi tay, thì thầm vào tai y:

- Nhét cái này vào cho ngươi nhớ đời, đồ dâm song tính. Để xem ngươi chịu được bao lâu.

Tên thứ hai, gầy gò với đôi mắt láo liên như hồ ly, bước tới, tay cầm hai kẹp kim loại sắc lạnh, lưỡi kẹp lấp lánh dưới ánh đuốc. Hắn đưa tay bóp mạnh cặp vú tròn căng của Văn, ngón cái vê núm vú hồng hào đã sưng đỏ từ đêm trước, cười dâm:

- Cặp vú này đúng là của điếm thượng hạng

Nói rồi hắn gắn kẹp lên từng núm vú, siết chặt từ từ để nghe tiếng rên đau đớn của Văn:

- Ahhhh~~ Không... đau quá...

Máu rỉ ra từ núm vú, chảy thành giọt nhỏ xuống ngực y, đỏ rực trên làn da trắng nhợt. Hắn còn cố tình kéo kẹp vài cái, khiến Văn hét lên thảm thiết, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Đám thuộc hạ xung quanh phá lên cười, vài tên vỗ tay thích thú trước cảnh tượng bệnh hoạn.

Tên thứ ba, to béo với đôi tay đầy lông, cầm quả cầu sắt nhỏ lạnh buốt, bề mặt bóng loáng nhưng nặng trịch. Hắn nhúng quả cầu vào dầu trơn, chất lỏng đen đục bám dính quanh quả cầu, rồi quỳ sau lưng Văn. Hắn thô bạo banh rộng cặp mông tròn của y, để lộ lỗ đít hồng hào co rúm vì sợ hãi. Hắn dùng ngón tay bôi dầu quanh lỗ, trêu chọc vài cái khiến Văn run rẩy:

- Ưmmm~~ Đừng mà...Aaaaaaaa....~~ Ahhhhhh~~

rồi bất ngờ ấn mạnh quả cầu vào sâu bên trong. Tiếng phụp nhỏ vang lên khi quả cầu chui qua lớp thịt chặt chẽ, Văn gào lên:

- Ahhhh~~ Lạnh quá... đau... Giáo chủ ~~ Aaahhh~~

Quả cầu lạnh buốt cọ sát bên trong, mỗi cử động của y đều khiến nó di chuyển, gây đau nhức tột độ xen lẫn cảm giác nhục nhã. Hắn buộc dây da quanh eo y, siết chặt để giữ quả cầu không rơi ra, rồi vỗ mạnh vào mông y một cái bốp rõ to, cười lớn:

- Cái lỗ này chắc Giáo chủ chưa đụ, nhét cái này vào cho ngươi biết mùi

Cuối cùng, Thiên đích thân bước tới, tay cầm vòng sắt nặng, bề mặt gỉ sét loang lổ, gắn xích dài lạnh lẽo. Hắn nâng cằm Văn lên, buộc y nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt sắc lạnh của hắn như xuyên thấu tâm can. Hắn chậm rãi đeo vòng sắt quanh cổ y, tiếng kim loại va chạm vang lên khô khốc, xích sắt kéo dài nối vào tường đá, mỗi cử động của Văn đều phát ra tiếng leng keng ghê rợn. Hắn siết chặt vòng sắt, khiến Văn nghẹt thở một lúc, đôi môi y mấp máy:

- Giáo chủ... rồi buông tay, cười nhếch mép:

- Như vậy mới hợp với cái thân đĩ của ngươi.

Văn treo lơ lửng trong bóng tối, thân đau nhức sau đêm bị phá trinh, máu từ lồn và đùi chảy từng giọt, hòa với nước dâm bị ép tiết ra từ gậy gỗ. Y thở hổn hển, mắt long lanh nước nhìn vào khoảng tối, tim như xé nát. Y không hiểu sao Thiên tàn nhẫn vậy, nhưng lòng vẫn thèm khát chút yêu thương từ hắn. Mỗi lần gậy gỗ cọ sát trong lồn, mỗi lần kẹp siết núm vú, y rên lên, thân run rẩy trong đau đớn xen khoái lạc méo mó. Y ghét mình yếu đuối, nhưng không phủ nhận cơ thể đã bị điều giáo để thèm sự tàn bạo của Thiên. Trong lòng Văn, một cơn bão cảm xúc cuộn trào: nỗi đau thể xác chỉ là lớp vỏ bên ngoài, bên trong là sự giằng xé giữa tình yêu điên cuồng và nỗi tuyệt vọng khi nhận ra Thiên xem y như một món đồ chơi rẻ tiền. Y tự hỏi,

- Ta là gì trong mắt ngài? Một kẻ hầu? Một con điếm? Hay chỉ là thứ để ngài phát tiết?

Nhưng dù câu trả lời có là gì, trái tim y vẫn không ngừng đập vì hắn, như một lời nguyền không thể phá vỡ.

Thiên bước vào mật thất sau vài canh giờ bỏ mặc Văn, tay cầm roi da trâu dài mềm dẻo, ánh đuốc phản chiếu đôi mắt lạnh đầy dục vọng. Hắn mặc áo choàng ngắn đen, phô đôi chân dài cơ bắp, mỗi bước như mang hơi thở tử thần. Hắn nhìn Văn treo lơ lửng với dụng cụ cắm đầy người, cười nhếch mép nguy hiểm.

- Nhìn ngươi thảm hại như chó chết giữa bãi tha ma Đám đồ chơi này hợp với cái thân đĩ của ngươi quá, ha

Hắn bước tới, tay vuốt nhẹ má Văn, rồi bất ngờ tát mạnh khiến đầu y nghiêng sang, máu rỉ từ khóe miệng.

- Giáo chủ... thuộc hạ không chịu nổi nữa... xin ngài ...

Văn thì thầm, giọng khàn đặc, mắt long lanh cầu xin, nhưng tim y gào thét trong tuyệt vọng và tình yêu điên cuồng. Lời cầu xin ấy không chỉ là mong muốn thoát khỏi cơn đau, mà còn là khát khao được Thiên nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng như thuở trước, dù y biết đó là điều không thể. Sự tàn nhẫn của Thiên như lưỡi dao cứa sâu vào lòng y, nhưng vết thương ấy lại khiến y càng bám víu vào chút hy vọng mong manh rằng hắn vẫn còn chút tình xưa.

Thiên không đáp, thay vì vung roi đánh, hắn bước đến gần, tay thô bạo nắm tóc Văn kéo mạnh đầu y ngửa ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần đầy dấu cắn từ đêm trước. Hắn dùng roi da trâu dài vuốt dọc thân y, từ cổ xuống ngực, đầu roi mềm mại nhưng lạnh lẽo lướt qua làn da rát bỏng, nhấn mạnh vào cặp vú sưng đỏ dưới kẹp kim loại. Hắn xoay nhẹ roi, trêu chọc núm vú khiến kẹp rung lên, Văn rên rỉ đau đớn:

- Ưmmm~~ Giáo chủ... đừng... đau quá...

Hắn không dừng lại, cúi xuống cắn mạnh vào núm vú bên kia, răng nghiến sâu xuyên qua lớp da mỏng, máu rỉ ra hòa với nước dãi của hắn, rồi dùng lưỡi liếm chậm rãi quanh vết cắn, vừa dâm dục vừa tàn nhẫn. Văn giãy giụa yếu ớt, tiếng rên đứt quãng:

- Ahhhh~~ Giáo chủ... thuộc hạ không chịu nổi...

Hắn tiếp tục lướt roi xuống bụng Văn, quét qua từng đường cong run rẩy, rồi dừng lại ở cái lồn ướt át. Hắn dùng đầu roi cọ sát mép lồn qua gậy gỗ, nhấn mạnh để gậy di chuyển bên trong, ép nước dâm chảy ra thành dòng nhỏ giọt xuống sàn đá, tiếng tí tách vang lên trong không gian tĩnh lặng. Văn rên lớn hơn:

- Ưmmmm~~ Xin ngài... đừng làm vậy...

Thiên cười lớn, giọng trầm đầy nguy hiểm:

- Nhìn cái lồn ướt át này, đúng là đồ dâm sinh ra để bản tọa chơi đùa.

Hắn quỳ xuống, tay thô bạo banh rộng hai đùi Văn, kéo gậy gỗ ra một chút rồi đâm mạnh vào lại, xoay tròn trong lồn y, từng cử động đều khiến Văn hét lên:

- Ahhhh~~ Đau... Giáo chủ...Ahhhhhhhh~~ Aaaaaa....aghhgghhh~~

Nước dâm trào ra nhiều hơn, thấm đẫm tay Thiên, hắn rút tay ra, liếm sạch chất lỏng trên ngón tay, mắt lóe lên vẻ điên cuồng. Sau đó, hắn nhét đầu roi da trâu vào miệng Văn, buộc y ngậm lấy, roi mềm cọ sát lưỡi y, nước dãi chảy ra từ khóe miệng hòa với nước mắt lăn dài trên má. Trong lòng Thiên, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua khi nghe tiếng rên của Văn không phải sự khoái trá thuần túy, mà là tia khó chịu mơ hồ. Hắn tự nhủ đó chỉ là men say đêm qua còn sót lại, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn thoáng dao động khi nhìn vệt nước dâm trên sàn, như gợi lên ký ức về những ngày hai người từng kề vai sát cánh.

Tiên bước vào mật thất giữa lúc Thiên buộc Văn nằm ngửa trên bàn đá lạnh, hai chân trói dang rộng bằng dây thừng thô ráp, máu từ cổ chân chảy ra vì dây siết chặt. Cái lồn y ướt át, đỏ rực vì bị hành hạ, con cặc nhỏ dựng lên vì kích thích liên tục, và hai núm vú sưng đỏ rỉ máu dưới kẹp. Tiên mặc váy lụa đỏ rực, ôm sát thân, tóc đen dài buông xõa, mắt long lanh như ngọc nhưng ánh lên độc ác và ghen tuông cháy bỏng. Nàng nhìn Văn, cười mỉa mai, rồi bước đến ngồi lên đùi Thiên, tay vuốt ve ngực hắn, cố ý cọ cái lồn dâm của mình vào người hắn để khiêu khích.

- Giáo chủ, ngài lại chơi với con đĩ bẩn này sao? Nó không xứng với ngài, chỉ là rác rưởi

Tiên nói, giọng ngọt nhưng đầy độc địa, mắt liếc Văn như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Con đĩ này là đồ chơi của bản tọa. Ngươi muốn xem bản tọa đụ nó khóc lóc xin tha trước mặt ngươi không?

Thiên cười lớn, tay siết eo Tiên, nhưng mắt vẫn dán vào Văn với tia dục vọng tàn nhẫn.

Hắn đứng dậy, kéo Văn xuống sàn, buộc y quỳ trước mặt Tiên, vòng sắt nặng trên cổ y kêu leng keng khi xích kéo căng. Thay vì dùng roi da gắn gai đánh đập, Thiên lấy lọ dầu trơn trên bàn, đổ đầy tay, chất lỏng đen đục chảy qua kẽ tay hắn, tỏa mùi hắc nồng. Hắn xoa mạnh lên ngực Văn, bàn tay thô ráp bóp chặt cặp vú, ngón cái và ngón trỏ vê núm vú dưới kẹp kim loại, kéo mạnh kẹp để nó rung lên, ép y rên rỉ:

- Ahhhh~~ Giáo chủ... đau quá... xin ngài nhẹ thôi...

Hắn cười khẩy, cúi xuống liếm quanh núm vú, lưỡi hắn lướt qua máu và da rách, vừa dâm đãng vừa đe dọa, khiến Văn run rẩy dữ dội.

Hắn tiếp tục đổ dầu trơn xuống bụng Văn, tay vuốt dọc thân y, rồi luồn xuống giữa hai đùi. Hắn nắm lấy gậy gỗ trong lồn y, xoay mạnh vài vòng, đẩy ra kéo vào liên tục như đang chơi đùa, tiếng phạch phạch ẩm ướt vang lên khi nước dâm trào ra hòa với dầu trơn, thấm đẫm sàn đá. Văn gào lên:

- Ưmmmm~~ Giáo chủ... thuộc hạ không chịu nổi... ahhhh~~ tha cho ta...

Thân y run rẩy, nước mắt chảy không ngừng, nhưng mắt vẫn kiên cường nhìn Thiên, như thách thức hắn tiếp tục. Tiên vỗ tay thích thú, bước tới, dùng ngón tay bấu mạnh vào núm vú bị kẹp của Văn, véo xoáy đến khi máu chảy thành dòng nhỏ xuống ngực y, khiến y hét lên đau đớn tột cùng:

- Ahhhh~~ Đừng... ta đau lắm...

- Nhìn ngươi kìa, vừa xấu vừa dâm Giáo chủ chỉ cần ta, ngươi nghĩ mình là cái đéo gì mà tranh giành?

Nàng cười khẩy, quay sang hôn môi Thiên, cố ý để Văn thấy, như đâm thêm nhát dao vào tim y.

Thiên không ngăn, nhưng khi Tiên chạm vào Văn, một cảm giác lạ thoáng qua trong lòng hắn tia khó chịu không rõ nguồn. Hắn đẩy Tiên ra, kéo Văn lại gần, tay bóp mạnh cằm y, gầm lên:

- Ngươi là của bản tọa, không con đĩ nào được phép động vào ngoài ta Nghe rõ chưa?

Văn ngẩng lên, mắt đẫm lệ nhưng lóe lên hy vọng, giọng yếu ớt:

- Thuộc hạ hiểu... thuộc hạ cả đời này chỉ thuộc về Giáo chủ...

Trong lòng Văn, lời tuyên bố của Thiên như ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa bóng tối tuyệt vọng. Y không quan tâm đến đau đớn, không màng đến sỉ nhục từ Tiên, chỉ cần câu nói ấy từ Thiên là đủ để y bám víu. Nhưng sâu thẳm, y biết đó chỉ là lời khẳng định quyền sở hữu, không phải tình cảm. Trái tim y vừa đau vừa vui, như một kẻ điên lạc lối trong tình yêu méo mó. Còn Thiên, khi thốt ra câu ấy, hắn cảm thấy một cơn sóng ngầm trong lòng sự ghen tuông bất ngờ khi Tiên chạm vào Văn khiến hắn tự hỏi:

- Tại sao ta lại để tâm đến con điếm này?

Nhưng hắn nhanh chóng dập tắt ý nghĩ ấy, thay vào đó là dục vọng tàn bạo trỗi dậy mạnh hơn.

Thiên đâm con cặc to lớn vào lồn Văn ngay trước mặt Tiên, mỗi cú thúc như muốn xé nát thân y. Hắn vừa đụ vừa bóp mạnh cặp vú, móng tay cắm sâu vào thịt, máu chảy thành dòng. Cảnh tượng diễn ra ngay trên sàn đá lạnh, tiếng xích leng keng hòa cùng tiếng da thịt va chạm vang vọng trong mật thất. Hắn không vội vã như đêm trước, mà chậm rãi đẩy con cặc gân guốc vào sâu trong lồn Văn, từng nhịp như muốn nghiền nát y từ bên trong. Cái lồn sưng đỏ của Văn co bóp dữ dội, máu và nước dâm trào ra mỗi lần Thiên rút ra rồi đâm vào, tiếng phạch phạch ẩm ướt vang lên trong không gian ngột ngạt. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào cổ y, răng nghiến sâu để lại dấu đỏ rực, tay bóp chặt cặp vú đến mức da rách toạc, máu chảy thành vệt dài xuống bụng Văn.

Văn rên rỉ trong đau đớn, giọng khàn đặc và thảm thiết:

- Ưmmmm~~ Giáo chủ... đau quá... xin ngài chậm lại... thuộc hạ... không chịu nổi... ahhhhh~~

Nhưng mỗi tiếng rên chỉ khiến Thiên càng hung bạo hơn. Hắn lật Văn nằm sấp, kéo hông y lên cao, đâm từ phía sau với sức mạnh như mãnh thú. Con cặc to lớn xé toạc cái lồn đã rách nát, máu trào ra hòa với nước dâm, thấm đẫm sàn đá. Văn gào lên, tiếng rên đứt quãng xen lẫn tiếng nấc nghẹn:

- Ahhhh~~ Giáo chủ... ta đau... ta nhục lắm... nhưng ta vẫn yêu ngài... ahhhhh~~ tha cho thuộc hạ...

Nước mắt y rơi không ngừng, hòa với máu từ môi bị cắn rách, thân run rẩy dưới từng cú thúc tàn bạo. Sự sỉ nhục khi bị đụ trước mặt Tiên như lưỡi dao đâm vào lòng tự trọng của y, nhưng nỗi đau lớn nhất là biết Thiên chỉ xem y như công cụ phát tiết. Y muốn hét lên rằng mình không tranh giành, rằng y chỉ muốn được yêu hắn, nhưng giọng y nghẹn lại trong họng, chỉ còn những tiếng rên thương tâm vang vọng:

- Ưmmmm~~ Giáo chủ...Ahhhhhh~~ aaaaaa..... ưmmm~... thuộc.... thuộc hạ không xứng với ngài... Xin đừng ghét ...... ahhhh~~ Áhhhh~~ đừng ghét thuộc hạ ... ahhhh~~

Thiên nghe tiếng rên của Văn, lòng hắn thoáng chấn động. Tiếng khóc lóc ấy không chỉ khơi dậy dục vọng mà còn đánh thức một góc sâu kín trong tâm hồn hắn hình ảnh Văn ngày xưa, kẻ từng là bạn tri kỷ, từng cùng hắn vượt qua sinh tử. Nhưng hắn nhanh chóng đè nén cảm giác ấy, tay siết chặt hông Văn, móng tay cắm sâu vào da thịt, gầm lên:

- Ngươi chỉ là con điếm của bản tọa. Chấp nhận số phận này của ngui đi.

Hắn tăng tốc, mỗi cú thúc như muốn xé đôi thân thể yếu ớt của Văn, tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng xích sắt va vào tường đá. Tiên ngồi cạnh, tay vuốt tóc Văn, thì thầm:

- Ngươi chỉ là đồ rác, đừng mơ cướp Giáo chủ từ ta. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết

Văn cắn răng, nước mắt lăn dài, tim đau đớn tột cùng. Y muốn hét lên rằng mình yêu Thiên, không màng đến Tiên, nhưng giọng nghẹn trong họng. Thân y phản bội ý chí, cái lồn co bóp dữ dội quanh con cặc Thiên, nước dâm chảy không ngừng. Y ghét mình yếu đuối, nhưng ánh mắt Thiên khi ngăn Tiên chạm vào y khiến tim y bùng lên tia hy vọng rằng hắn không hoàn toàn vô cảm.

Khi xong, Thiên ném Văn xuống sàn đá, hơi thở nặng nề, mắt lạnh không thèm nhìn y thêm. Tiên đứng dậy, vuốt lại váy, ném cho Văn cái nhìn khinh bỉ rồi rời đi với nụ cười đắc thắng, nhưng lòng nàng, cơn bão ghen tuông âm ỉ cháy. Thiên quay lại, liếc Văn một giây, mắt thoáng dao động cảm giác lạ như vết nứt trên bức tường băng trong lòng hắn. Nhưng ngay lập tức, sự tàn nhẫn che lấp tất cả, hắn bước ra khỏi mật thất, để lại Văn trong bóng tối lạnh lẽo.

Văn nằm co ro trên sàn đá ẩm, thân run rẩy không kiểm soát. Gậy gỗ vẫn cắm trong lồn, kẹp kim loại siết chặt núm vú, quả cầu sắt trong lỗ đít khiến y đau mỗi lần cử động. Vòng sắt nặng trên cổ kéo căng xích, tiếng leng keng vang lên như bản nhạc địa ngục. Máu từ lồn, vú, và lưng chảy thành vũng, hòa với nước dâm và mồ hôi trên sàn. Không khí ẩm lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, khiến y sốt cao, hơi thở yếu như ngọn nến sắp tắt.

Y ôm thân mình, nước mắt lăn dài, môi mấp máy trong mê sảng:

- Giáo chủ... thuộc hạ yêu ngài... dù ngài giết thuộc hạ... thuộc hạ vẫn yêu...

Trán y nóng rực, mồ hôi chảy khắp thân, nhưng cái lạnh từ sàn đá khiến y run từng cơn. Đêm đầu mất trinh, thân yếu ớt không chịu nổi sự điều giáo quá độ của Thiên, giờ đây, trong bóng tối mật thất, y cảm thấy mình đang chết dần. Nhưng trong cơn sốt, hình ảnh Thiên vẫn rõ ràng trong tâm trí ánh mắt lạnh, bàn tay tàn nhẫn, và khoảnh khắc ngắn ngủi hắn ngăn Tiên chạm vào y. Đó là tất cả những gì y bám víu để sống, dù thân và hồn đều tan nát. Trong lòng Văn, tình yêu ấy vừa là thiên đường vừa là địa ngục, và y sẵn sàng chết trong đó, chỉ để được gần Thiên thêm một phút giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com