[Phần 1] con đường ma thuật của tôi
Tại lớp 3 D , tầng 1 , các thanh niên đang gục mặt, nằm la liệt trên bàn. Sức mạnh của môn lịch sử thật đáng sợ cùng với đó là Katosi - sensei người có khả năng ru ngủ các học sinh, một bộ đôi bá đạo, một sức mạnh khủng khiếp , khó lòng mà chống đỡ được. Lần lượt , lần lượt từng người trong lớp 3D dù chiến đấu rất dữ dội nhưng vẫn không thể nào chống chọi đc cái sự mạnh mẽ của con quái vật này , mọi người chấp nhận bỏ cuộc , và chìm vào giấc ngủ nghìn thu.
Riêng chỉ có những anh hùng dũng cảm vẫn đang đối đầu với con quái vật ru ngủ trong tình thế khắc nghiệt của tiết học này .Họ chính là mono(nữ) , hiro(nam) , hanzo(nam) , nana(nữ) và sakura(nữ ) . Mặc dù những âm thanh rủ rỉ, nhẹ nhàng đang dẫn dắt họ vào cơn mộng đẹp , những anh hùng đấy vẫn thản nhiên ghi chép 1 cách đầy đủ.
Một hồi chuông vang lên, tiết học kết thúc , những chiến binh đã hi sinh anh dũng kia đã đồng loạt bật dậy hò reo mừng rỡ. Tiếng chuông ấy cứ như 1 thứ ma thuật kì diệu giúp tái sinh vạn vật vậy.Tôi thì chỉ muốn giá như cái đồng hồ báo thức nhà tôi cũng có ma thuật như vậy . : )
À nếu có người hỏi thì tôi xin thưa đây là tiết 1 ; môn lịch sử thường thì tôi sẽ không đi đâu hay là cup rồi nhưng mà vì tính dại gái nên ........... vào khoảng 1 tiếng trước tại phòng tui.
*reng reng reng * tiếng đồng hồ
-* O ò oi* tiếng ngáp
Tôi nhìn vào cái đồng hồ trên bàn và nhìn nó 1 ánh mắt tràn ngập sát khí khi tôi đang lên đỉnh trong giấc mơ mà nó dám làm tan nát giấc mơ đó thật không thể tha thứ .Tôi chợt cảm thấy sức nặng trên bụng , tôi ngước lên nhìn thì ra là yui đang ngủ trên người tôi . Khoan gì cơ ...... yui ư
-eh...... etou ? ...yui ( main )
- chào tên ngốc biến thái cuồng lolicon ( yui từ từ mở mắt và nói )
- tôi không có biến thái mà rời khỏi người tôi đi ( main)
- Sao thế ? ta tưởng ngươi thích loli ?(yui )
- hừ hừ ngươi xem thường ta quá rồi đấy (main)
- ehhh ...........? vậy sao ( yui )
- Vậy thì .................. (yui nói với vẻ mặt u ám )
- nene ...........onii - chan anata wa watashi ga sukidesu ka? (yui cùng với nụ cười tươi tắn )
- địt mẹ mất máu khăn giấy đâu đưa đây (main chảy máu mũi )
- giỡn thế đủ rồi ........ (yui)
- giỡn cái con khỉ nhém tí ta lên thiên đàng cmnr ( main )
- mà ai dạy ngươi nói mấy câu như thế chứ ( main )
- loài rồng chúng ta học rất là nhanh nhờ khả năng đọc suy nghĩ mà ta đã biết hết về thế giới này rồi ( yui )
- thế biết JAV là gì rồi à ( main cười thầm )
- onii - chan hentai ( yui nói rồi chưởng nội long cước vào mặt )
- itai ấy sao không đau nhỉ ?( main)
- ngươi không biết sao ? ngươi không chỉ lấy mana nguyên tố của tụi ta còn bao gồm sức mạnh của tụi ta nữa ( yui )
- thế à giờ thì ta bá quá rồi ( main )
- hahah ..... ngươi thật là nói cho ngươi biết thì ngươi còn chưa sử dụng đc 50 % sức mạnh của tụi tao đâu ( yui )
- say what ? ( main )
- nếu muốn mạnh hơn thì nên đi học lịch sử để biết thêm thông tin về tụi ta đi,tiết đầu là sử tiện thật còn khoảng 30 phút nữa thôi đấy đi đê . ( yui )
- na ní , sao ta phải đi chứ ?( main )
-onii- chan , shite kudasai( làm ơn )! (yui)
- dm anh đi liền đi ? ( main )
Và thế là tôi đã ở trong trường vào cái giờ này đây, mệt hết sức . Bỗng nhiên tôi nghe 1 nam sinh nói :
- nhìn kìa có phải hisagi - senpai không ? ( nam sinh 1)
- đúng rồi ( nam sinh 2 )
Mọi người như bị thu hút bởi cái tên hisagi rồi lao ra nhìn qua phần cửa sổ 2 cánh , tôi khi nghe cái tên thấy quen quen nên nhìn xem . Ai dè là bà chị trong A.S.P không ngờ lại học trường này , giờ bả đang dạy cho các bạn nam sinh không có khả năng xài ma pháp học cách cầm kiếm và solo với ma thú , Vâng tui tôi nói là ở đây có ma thuật nhưng không nói là 100 % , tuy nhiên không giống như bạn nghĩ , những người không xài ma pháp cũng vẫn đc tôn trọng như người người bình thường. Bỗng từ sân tập chị ấy hét lên :
-Hôm nay tới đây thôi !! Hãy giải tán và nghỉ ngơi đi! (hisagi)
Một giọng nói trang nghiêm vang lên trong khu vực luyện tập ở khu vườn của học viện ma pháp Mặc một chiếc áo giáp rắn chắc vòng ngực của cô ấy hiện lên nổi bật, phía dưới là chiếc váy được thiết kế dành riêng cho những nữ hiệp sĩ, là người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc 2 bím màu bạch kim... giọng nói của người phụ nữ này vang vọng khắp sân tập.
Tuy chỉ là thay đổi cách mặc nhưng tôi vẫn nhìn ra chị ấy , nhìn cổ mặc như vậy thật dễ thương .Ma pháp của cổ khá đặc biệt ma thuật giả kim có khả năng tạo ra kim loại, vũ khí, bằng bất cứ kim loại nào có xung quanh , vũ khí chị ấy à ? nói sao nhỉ là 1 cây dù , đúng đấy tôi không nói đầu đâu là cây dù đấy , nó có thể tự động trở thành súng hay chỉ cần nghĩ thì sẽ trở thành cây kiếm dài thuận tay. Cách cô ấy xài rất điêu luyện nên tui nghĩ không nhầm là hạng SS là hạng quá bá đạo có thể đi săn ma thú bậc A , S , SSS .
Và cứ như thế, một ngày học tập căng thẳng ở trường kết thúc vì đây là giữa trưa nên trường tôi đc nghỉ để thay khoa cho các lớp trưa. Mọi người ai ai cũng rời đi làm những công chuyện của họ - hoạt động ngoại khóa, học thêm, làm bài tập về nhà – mỗi người mỗi hướng.
Mặt trời nóng rực đang đứng hiên ngang giữa bầu trời chiếu những tia nắng nóng rát vào mặt tui. .Hơn cả thế, những tia nắng hè đã ăn sâu vào trong lòng đất, nướng chín cả vỉa hè.
"Nóng thật chứ!"
Tôi quệt lấy hàng mồ hôi đang chảy dài trên trán.
Tôi căm ghét hai Mùa hè và Mùa đông . Mùa xuân và Thu lại hợp gu của tôi hơn.
Logic của tôi rất đơn giản: Xuân là khi mà mọi vật được tái sinh trở lại.
Cây cối vươn mình chĩa xuyên qua lớp đất đá, đâm chồi nảy lộc. Các con vật thì thay nhau nhảy điệu mừng sau một Mùa đông đầy lạnh giá và khắc nghiệt. Cả thế giới thức tỉnh, khởi đầu cho một năm mới, một kỷ nguyên mới.
Mùa thu là mùa của thu hoạch.
Lúa bắt đầu trĩu thân mình xuống, bày ra những hạt lúa bóng mịn; Động vật chăm sóc cho đàn con mới sinh của mình, thư giãn trong bầu không khí mát dịu. Cả thế giới như dừng lại, và ngả lưng thư giãn trong vui sướng.
Vậy thế còn Mùa hạ và Mùa đông là gì? Hai Mùa đó có cái quái gì để mà tự hào cơ chứ?
Bạn không bị thêu đến chết thì cũng bị cóng tới chết. Hai cái Mùa khắc nghiệt và tàn nhẫn trong năm.
Trong hè thì tôi chỉ xuất hiện ở trong nhà tôi có gắn máy điều hòa, các lớp học có gắn máy điều hòa, các quán ăn có gắn máy điều hòa, hội trường có gắn máy điều hòa... Nói chung tất cả các cơ sở vật chất có gắn máy điều hòa.
Liếc nhìn những đứa bạn học đầy sung sức của tôi ở dưới sân cỏ nhân tạo, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao bọn họ phải làm những chuyện ấy với bản thân mình như vậy.
{ tác : các bác bớt nghĩ bậy }
Tụi con gái thì vẩy vẩy cây vợt của mình, đưa trái cầu từ phần sân này trở lại phần sân bên kia, đuổi theo một quả banh méo mó bay qua bay lại. Sau một hồi tranh đấu như thế, một cú quật mạnh đưa vòng đấu về hồi kết.
Con người, đuổi theo, tranh đấu.Làm gì cơ chứ ? Đó là điều tôi hỏi trong lòng
Cầu lông và bóng chuyền đều khơi gợi sự hứng thú trong cả nam lẫn nữ. Với quá nhiều điểm chung như thế, bọn chúng có khi còn được xem như là một môn thể thao luôn ấy chứ.
Những môn thể thao ngu ngốc, những con người ngu ngốc, và tôi ngu ngốc.
Tôi thở ra một hơi dài, và ngồi thẳng lưng lên.
Đầu tôi cứ quay mòng mòng, và tôi có cảm giác như mình đang bị sốc nhiệt.Mọi thứ xung quanh quay vòng vòng không ngờ tôi bị như vậy .
Tôi ngước nhẹ đầu mình lên, và nhìn về phía con người hiện đang rất mòn mỏi để kéo tôi ra khỏi chốn đấy.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh ấy rất hoàn hảo với nàng, tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Ở dưới, nàng mặc một chiếc váy đen dài vừa tới phần trên gối, để lộ ra cặp chân căng tròn đầy mịn màng.
Biểu cảm của nàng không bị bộc lộ ra quá nhiều, trừ đôi mắt to và sắc sảo ấy đang nhìn chằm chằm về phía tôi không ngừng.
Khuôn mặt thuần khiết, ngây thơ của nàng đúng thật là tuyệt đẹp.
Mặc dù nàng ấy trông giống như ai đó mà tôi đã từng được gặp, song tôi lại không thể nhớ ra bất kì điều gì về nàng. Mối quan hệ giữa nàng và tôi không hơn gì ngoài một con số không tròn trĩnh.
Nàng ta quay về phía này và tiến về trước. Đôi mắt nàng không di chuyển đi khỏi tôi dù chỉ một milimét, nhưng nàng lại chẳng thốt lên một lời nào.
Tôi cảm thấy cực kì không thoải mái. Đối mặt với ánh nhìn chết chóc của nàng, tôi không cảm nhận được bất kì sự khinh miệt hay xa lánh gì tương tự.
Nàng lại bước thêm bước nữa, và bổ vào vòng tay của tôi. Khuôn mặt ngây thơ ấy vùi vào lồng ngực của tôi.
Tôi chẳng thể nào chịu đựng được cuộc gặp gỡ kì lạ này nữa rồi, và quyết định lên tiếng.
"Uh... Bạn ơi, bạn có cần gì không? Tại sao bạn lại dắt mình tới chỗ này?"
Theo bản năng tôi lùi lại. Nàng đứng gần thật, tôi có thể ngửi thấy hương hoa huệ phảng phất trong hơi thở của nàng. Vài giọt mồ hôi lấn tấn xuất hiện trên trán nàng.
"Em...."
---------------------------------------
hello , nhớ commet và bình chọn để mình có thêm động lực làm tiếp ok
NẾU NHƯ HÔM NAY KHÔNG ĐỦ 5 COMMENT THÌ ĐÉO CÓ CHUYỆN VÀO NGÀY MAI OK
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com