[Phần 1] con đường ma thuật của tôi
Theo bản năng tôi lùi lại. Nàng đứng gần thật, tôi có thể ngửi thấy hương hoa huệ phảng phất trong hơi thở của nàng. Vài giọt mồ hôi lấn tấn xuất hiện trên trán nàng.
"Em...."
Đôi môi nhỏ xinh của nàng hé mở.
Nàng lại bước về trước, nhưng biểu cảm trên mặt nàng vẫn không thay đổi.
Ngay khi tôi đang định lùi bước thêm một lần nữa, nàng đột nhiên phóng về trước, bắt lấy hai má tôi.
"Bạn ơi?!"
Tôi chỉ đơn giản là sốc, và cố đẩy tay nàng ấy ra.
"Mình... đang mơ sao?"
Nàng thì thầm. Ánh sáng trong đôi mắt nàng đã thay đổi.
Sau đó, nàng chần chừ đôi chút, và bắt đầu vặn vẹo lấy khuôn mặt của tôi.
"Ouch, ouch! Bạn ơi, bạn đang làm gì thế hử?"
Tôi la lên, và đẩy tay nàng ấy ra. Tôi chỉ có thể rút lui vài bước ra đằng sau.
- Em.... cuối cùng....cuối cùng....cũng tìm thấy anh..." ( cô gái )
Nàng ấy rên nhè nhẹ.
Dưới cái nắng khắc nghiệt của mùa hè, với vô số chiếc lá rơi vỗ ngang đầu mình, Tiểu thư ấy (shoujo) nở ra một nụ cười thỏa mãn đầy lạ thường.
Lắng nghe những từ ấy, tôi cảm thấy như đầu mình vừa bị vả cho một cú rất đau. Buổi trưa nóng gắt ngay trước mắt bị biến mất. Thay vào đó tâm trí tôi quay ngược trở lại cái ngày 2 ngày trước và mắt tôi chỉ còn có thể thấy những cảnh tưởng khó quên ngày hôm đó.
Độ cao khủng khiếp, cẳng tay suýt gãy đôi.
-
-
Để giải thích cho những chuyện đang xảy ra lúc này, chúng ta cần cắt ngang và quay lại hai mươi phút trước đó.
Tôi đang đứng trong hàng.
Toàn bộ học sinh năm nhất đều tập trung đông đủ và xếp thành từng hàng ngay ngắn, thẳng tắp trong hội trường to lớn ấy.
Hội trường được thiết kế theo kiểu Châu Âu thời trung cổ. Xung quanh là những bước tường được cấu thành từ gạch đen, những cặp trụ chống đỡ theo kiểu Gothic, và một chiếc đồng hồ to lớn được gắn trên bức tường phía sau lưng bục phát biểu.
Một chiếc mái vòm khổng lồ che chắn cho khoảng không gian rộng lớn ấy đến mức có thể chứa cả vài chục ngàn học sinh. Các ô cửa sổ trái xoan kiểu Pháp được lắp song song ở hai bên, và trên trần nhà chính là những cây đèn chùm lộng lẫy.
Thường thì phía nhà trường sẽ tổ chức các hoạt động ngoại khóa, những buổi họp và các hoạt động khác ở đây. Từ những chương trình tìm kiếm tài năng cho tới thi đấu về thơ, từ tổ chức hướng nghiệp cho học sinh toàn trường cho tới trở thành rạp chiếu phim.
Cơ sở hạ tầng của trường tất cả đều được quyên góp từ sở giáo dục và đào tạo cũng như từ phía phụ huynh học sinh. Trường đã cho xây dựng những dự án lớn như thế kể từ trước khi tôi ra đời nữa mà, và luôn khiến tôi cảm thấy khá tự hào mỗi khi tôi bước chân vào tòa nhà tưởng niệm lịch sử của trường.
Nhưng hoạt động ngày hôm nay lại là cái sự kiện mà phải gọi là vô dụng nhất trong cả năm học.
Thường thì tôi đã trốn ở xó nào đó, và cố nhồi thêm chút bài học và ghi nhớ những từ vựng vào đầu. Xui xẻo thay năm nay hôm nay lớp tôi lại bị bắt lên thành hàng đầu tiên , và các học sinh trong trường trở thành cái bia cho những con mắt đánh giá từ các quan chức đứng đầu của bộ.
Đầu tiên phải kể đến chính là Phó hiệu trưởng. Tiếp đó là Bộ trưởng Bộ giáo dục và đào tạo. Sau cùng là đại biểu của khối. Bọn họ đều nhai đi nhai lại những chủ đề y hệt nhau: Quản lý thời gian, học hành chăm chỉ hơn, chuẩn bị cho đợt kiểm tra cuối kỳ, xây dựng nhà trường.
Việc tiếp theo, còn kinh khủng hơn thế này gấp nhiều lần nữa. Pháp sư người có số điểm đứng thứ nhất trong đợt thi giữa kỳ vừa rồi sẽ lên sân khấu, và cho mọi người một bài phát biểu về phương pháp và thói quen học tập của bọn họ.
Nghe thì có vẻ là thứ rất đáng để chú tâm vào đúng không nào? Một người chia sẻ bí mật của họ cho mọi người khác đều nghe?
Đéo, đấy chỉ tổ tốn thời gian thôi à.
Tờ giấy ghi chú mà cô gái đang đọc ấy, đã được xem xét và chỉnh sửa kĩ càng bởi nhân viên. Nếu có điều gì chướng tai gai mắt thì nó chắc chắn sẽ bị gạch bỏ đi. Chuyện này chẳng khác mấy bài phát biểu của mấy ông quan chức khi nãy là bao.
Và thêm nữa, Tại sao một gương mẫu lại chia sẻ bí mật thành công của chính bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ lại không có bất kì đối thủ nào à. Bọn họ chắc chắn phải gặp ác mộng về việc những người khác cũng thành công không khác gì họ mất.
Lắng nghe bài phát biểu chán ngắt của cô gái, mí mắt tôi bắt đầu trùng xuống. Tôi nghiêng ngả và va phải vai của Hanzo.
"Ực."
Âm thanh Hanzo nuốt nước bọt.
"Mày đói hay gì hả?"(main)
Tôi nói nhỏ.
"Ực, chẹp-"(hanzo )
hanzo nuột nước bọt lần nữa, và liếm môi.
Năm nay bọn họ phục vụ thức ăn à? Tôi ngước nhìn. Chẳng có ai đứng đó ngoại trừ vài nhân viên giáo vụ với gương mặt nghiêm khắc.
Và...
"Các bạn cần phải chuẩn bị bài đầy đủ trước khi đến lớp, và phải luôn lắng nghe những gì mà thầy cô nói. Ghi chú lại những thông tin quan trọng cũng là một việc rất là quan trọng..." Giọng nói trong trẻo, sinh động của một cô gái đập vào màng nhĩ của tôi.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp ư?( main)
Tôi ngồi thẳng lưng lên, và ngắm nhìn học sinh gương mẫu đang trên bục phát biểu.
Lạ thật, tôi chưa từng thấy cô nàng này bao giờ cả. Người đạt số điểm top 1 trong đợt thì giữa kỳ vừa rồi đáng lý ra phải là cái thằng Wa gì đó chứ.
Tại sao tôi lại có cảm giác rằng tôi đã thấy cô gái này trước kia rồi nhỉ...?(main)
Tôi nheo mắt lại, và nhìn về phía người con gái mảnh khảnh ấy.
Tôi nhớ mình có nói câu này một lần: "Khuôn mặt thuần khiết, ngây thơ của nàng đúng thật là tuyệt đẹp".
Tôi quay lại nhìn cái thằng Hanzo đang liên tục nuốt nước bọt từ nãy tới giờ.
Tên ngốc này. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái ấy với đôi mặt mở to, và nụ cười kinh tởm. Góc miệng của tên đó bắt đầu nhỉnh lên đôi chút, và một dòng nước dãi bắt đầu chảy dài xuống cằm tên đó.
"Mày vậy luôn đấy hả?!"(main)
Tôi chuyển tên Hanzo đang say sưa ấy xuống đáy danh sách khinh bỉ của mình. Không ngờ thằng bạn thân duy nhất của tôi là 1 thằng biến thái
Tên này... Trong đầu hắn còn có cái gì ngoại trừ tập luyện và gái không nhỉ?!
Cô gái thì vẫn tiếp tục bài phát biểu của mình. Cô liếc nhìn xuống.
Đúng thế, cô ấy chắc chắc đang nhìn vào tên Hanzo.
"Dừng việc này lại đi nào. Kiểm soát bản thân lại đi man!"(main)
Tôi cố gắng làm cho tên đó bừng tỉnh ra khỏi cái ảo tưởng ngu ngốc của mình.
"Oh, chết tiệt."(hanzo)
Tên đó nhận ra sự thô lỗ của mình, và trở lại cái dáng vẻ nghiêm túc lúc trước.
Tôi nở nụ cười xin lỗi tới cô gái.
"Quan trọng nhất các bạn phải làm bài tập về nhà... Mỗi... Ngày..."
*ROẸT*
Mảnh giấy ghi chú nhỏ trong tay cô gái bị xé làm đôi.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Hanzo, và hanzo cũng nhìn lại, ngơ ngác.
Thầy cô cũng nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, và chạy lên sân khấu.
Chuyện xảy ra tiếp theo, thực sự không thể nào ngờ tới được. Cô gái ấy đẩy những giáo viên ra xa, nhảy xuổng khỏi bục phát biểu, và lao thẳng về phía Hanzo.
Khoan đã , chả lẽ không được rồi hanzo đang gặp nguy hiểm , phải làm gì đây . Tôi bất ngờ giang hai tay ra để bảo vệ cho người bạn của tôi và cái kết...........................
Sau đó, cô gái ấy nắm chặt lấy tay tôi. Ngay trước mặt của tất cả mọi người.
...
Ôi chúa tôi, tại sao lại là tôi chứ?!(main)
-------------------------------------------------------
Hơi ít ráng nhịn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com