[Phần 1] con đường ma thuật của tôi
Lớp học trong trường được chia thành ba loại: Lớp trung bình(C),lớp tiên tiến ( B,A) , lớp thiên tài (S ,SS,SSS ).
Trong tuần đầu tiên sau khi nhập học vào trường, toàn bộ học sinh năm nhất phải tham gia vào một bài kiểm tra kiểm định. Nhà trường sẽ dựa trên điểm số bài kiểm tra ấy mà sắp xếp học sinh vào các lớp học tương ứng được đánh theo thứ tự từ S tới C .Và một pháp sư có kinh nghiệm sẽ được chọn ra để làm giáo viên chủ nhiệm cho mỗi lớp học ấy.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp danh dự SSS tới S là Phó hiệu trưởng điều hành năm nhất. Ở lớp tiên tiến A và B là Trưởng khoa, còn về lớp chính quy C thì chỉ là những pháp sư bình thường, tuy nhiên lại tốt hơn những giáo viên bình thường một chút.
Trường Sora công khai rằng cơ sở vật chất của tất cả các lớp học trong trường đều được đầu tư như nhau, và họ cũng không thiên vị một lớp học cụ thể nào cả.
Nhưng trong thực tế, không chỉ chất lượng giáo viên ngày càng tệ đi theo mỗi bậc xuống như vậy, cả những bài kiểm tra cũng khác hoàn toàn với mỗi loại lớp tương ứng.
Theo lẽ thường, Mukei hikari học ở lớp SSS . Và tôi đây là thành viên của lớp đội sổ, lớp C.
Các ngài thanh tra giáo dục cực kì hoài nghi với kiểu giáo dục như thế này. Bọn họ nghĩ rằng tất cả học sinh trong những lớp học ấy phải được san đều ra, để tạo sự công bằng. Cả những phương tiện truyền thông cũng thường xuyên chỉ trích trường của tôi.
Tuy nhiên, Hiệu trưởng trường tôi thường phản luận lại với chỉ một câu nói này:
"Tại sao chúng ta lại mang đá quý và đá cuội đi bán với cùng một giá bán giống nhau?"
Sự tranh đua giữa những lớp học đứng đầu phải nói là cực kì căng thẳng. Mọi người ai ai cũng cố gắng hết công sức 24/7, và luôn cảnh giác với những người đang cố gằng vượt qua họ. Đồng thời bọn họ cũng cần phải luôn luôn phấn đấu để có thể bắt kịp với những học sinh đứng trên. Nhóm người đó luôn bị đè nặng dưới một áp lực khủng khiếp.
Nhưng nếu ai đó có cùng lý tưởng như 1 người nào đó, thì sẽ chẳng bao giờ thèm vào cái nơi quái quỷ đó.
Nếu thằng ấy chịu học bài mỗi ngày thì với khả năng của mình việc chuyển lên lớp A sẽ là trong chớp mắt. Nhưng tên đó lại chọn không làm như vậy, và là vì tên đó cũng có lý do của riêng mình.
Tên đó chỉ đơn giản là không chịu được cái bầu không khí kì quái ấy.
Giả sử nếu tôi cứ làm ngơ và không thay đổi về nguồn ma lực , như thế này mỗi ngày thì cho tới cuối cùng tôi đó chắc chắn sẽ bị đối xử như một tên lập dị, và trở nên cực kì cô đơn cho mà coi.
Tất nhiên vẫn có người không nghĩ như thế. Đơn cử như tôi đây chẳng hạn.
Với những người khác thì lớp A có vẻ như chính là địa ngục với họ. Nhưng với tôi, người đã cố gắng học hành rất chăm chỉ cả đời mình, thì nơi ấy chẳng khác nào là thiên đường giữa chốn trần gian.
Một bước vào trường cao trung đứng top đồng nghĩa với một bước vào đại học. Một bước vào lớp tiên tiến đồng nghĩa với một bước nữa bước vào cánh cửa tương lai sáng ngời.
Tôi đứng ngay trước cửa lớp SSS, trộm nhìn vào bên trong.Thường thì tôi sẽ chả bao giờ vào đây được nếu không nhờ nguồn sức mạnh mới này ,may mà tôi xài được sức mạnh của yame tạo ra 1 không gian bao bọc tôi 1 lớp khí vô hình che tôi khỏi ánh nhìn của mọi người, thật tốt quá , tôi khá thích khả năng này nó khá giống tôi vô hình mà không ai để ý chả ai làm phiền thật tuyệt.
Nếu tôi có thể thấy cô ấy ngồi ngay tại bàn của mình, lành lặn, thì tôi sẽ rất yên lòng đấy. Và như thế tôi có thể xóa bỏ đi nỗi sợ hãi đen tối nhất trong con tim mình.
Nhưng tôi lại không thấy Mukei hikari ở đâu cả. Và chỗ ngồi ấy ở ngay hàng ghế đầu tiên cũng trống nốt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi.
Lúc này đáng ra mọi người trong lớp đang phải say sưa ôn lại bài. Nhưng không một ai trong lớp SSS lấy tập vở ra cả.
Hầu hết các cô gái gục mặt xuống bản, một số còn phát ra tiếng thút thít nho nhỏ.
Bọn con trai thì cúi gầm mặt xuống, và chẳng nói đến một lời. Một vài người chỉ còn biết lơ đãng nhìn những bước tường.
Bầu không khí thật âm u và kì quái.
Thầy chủ nhiệm, Phó trưởng điều hành năm nhất, bước vào lớp học với một ánh nhìn nghiêm túc. Chất giọng trầm của ông còn làm cho bầu không khí trở nên tệ hơn bội phần.
"Mặc dù em ấy chưa nhập học vào trường ta được bao lâu, nhưng chúng ta cũng đã làm quen với bạn ấy, Mukei hikari . Em ấy đã học chung với chúng ta trong cái lớp SSS thân thương này, và cũng là một thành viên trong đại gia đình lớp SSS chúng ta đây..."(thầy ???)
"...Không may rằng em ấy đã qua đời vào tối hôm qua, phía nhà trường đã liên lạc với phụ huynh của em ấy. Tuy thời gian em ấy học chung với lớp chúng ta tương đối ngắn, thầy biết rằng tất cả các em đây đều đã trở thành những người bạn tốt trong trái tim của em ấy."(thầy ???)
"Chúng ta hãy dành một phút tưởng niệm những ngày mà em ấy vẫn còn học trong lớp chúng ta."(thầy ???)
Sau đó, ông thầy thả lòng đôi mi đang nhíu lại của mình.
"Được rồi, cả lớp mở tập vở ra, lật sang trang 134. Tiết trước chúng ta có bàn về..."(thầy ???)
Những đứa học sinh ở dưới vứt bỏ hết những cảm súc ban nãy đi, và bắt đầu lấy tập vở ra.
Mọi người đều trở về trạng thái thường ngày của họ. Chăm chú nghe lời thầy cô giảng bài, ghi chú lại những ý chính vào tập. Ai ai cũng chú tâm hết sức lên cái bảng đen kia, không để lộ ra một tiếng ồn nào ngoài trừ giọng nói giảng bài của vị giáo sư phép thuật.
Nó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nó như thể chưa từng có ai ngồi ở cái bàn đó vậy, nó như thể Mukei hikari chưa bao giờ tồn tại vậy.
Mối liên hệ giữa bọn họ với Mukei hikari biến mất chỉ với một bài phát biểu đơn giản của ngài Phó trưởng. Bọn họ trông thật vô hồn, máy móc.
Tôi tin chắc rằng cái tên Mukei hikari sẽ chẳng bao giờ được bọn họ nhắc lại thêm một lần nào nữa hết.
Bởi vì chẳng có có khả năng nào mà ai đó chịu đi làm quen với cô ấy hết.
Quan hệ bạn học, quan hệ thầy-trò, quan hệ bạn bè...... Người yêu ư?
Những mối quan hệ đó có thể yếu ớt và mờ nhạt đến mức độ đó sao?
Tất cả mọi người như những viên sỏi đá ven biển. Sẽ chẳng có ai quan tâm liệu bạn có bị đẩy văng vào bờ hay bị cuốn đi mất, được đón những tia nắng ấm, hay bị chà đạp xuống đáy cùng, vào một khoảng không vô tận.
Một ví dụ hoàn hảo đó chính là kính. Bọn chúng vào ban đầu chẳng hơn gì ngoài một đụn cát tầm thường. Nhưng khi chúng liên kết với nhau, bọn chúng sẽ biến thành một thứ cấu trúc đẹp đẽ và trong suốt nhất.
Nếu những con người này tỏ ra một chút quan tâm hơn đối với Mukei hikari, cô ấy sẽ không phải chết như thế này.
(T/g : tao và mọi người đang nhìn mày đó main chính.)
Nhưng tất nhiên, tôi cũng giữ một phần trách nhiệm trong việc đó.
"Dối trá... Em... Chắc chắn bây giờ đã không còn bất kì hy vọng nào ở cái thế giới này nữa rồi"( Mukei hikari)
Cô ấy nài nỉ tôi, với những dòng nước mắt không ngừng rơi.
Lời nói ấy vang vọng trong đầu tôi.
Cánh tay của cô gái ấy, nó đang cố gắng vươn lên tìm kiếm sự cứu giúp, nhưng tiếc thay đã bị đánh văng đi bởi sự thờ ơ của tôi.
Lạy chúa, tôi không nên nói những lời đó, nhưng thay vào đó tôi nên ôm cô ấy mới phải.
(T/g : M CÓ MUỐN T THÔNG ASS CHO TỚI CHẾT KHÔNG HẢ)
Có lẽ tất cả những gì cô ấy mong muốn chỉ là một cái ôm đơn giản mà thôi!
"Đ☆t m☆Mình đã làm cái quái gì vậy!"(main)
Tôi đấm thẳng vào tường, lòng đầu hối hận.
Có vẻ như tôi đúng thật là một thằng khốn nạn và tệ hại ở đây...
Trong cơn tuôn trào cảm xúc ấy, tôi lại không nhận ra rằng có một mối nguy hiểm đang trực chờ ngay sau lưng mình. Một cái bóng cao to lù lụ đổ lên khắp người tôi.
Tôi nhận thức được chuyện đó nhờ vào hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ, nhưng trước khi tôi có thể làm gì đó, hai bàn tay lực lưỡng của ông ta bắt lấy vai tôi.
"Ahem, sendo em đang ngáng đường của thầy đấy."(thầy hiệu trưởng )
"Đi với thầy." ( thầy hiệu trưởng )
Băng qua biển nào là lớp học và hành lang, tôi cảm thấy như một con chó bị xích cổ. Người đó đi tới đâu, tôi lại phải ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo.
Giọng nói của người giáo viên ấy có quyền lực tuyệt đối.
Đầu tôi trở nên trống rỗng, nhưng cơ thể thì vẫn đều đặn đi theo ông ta. Khi tôi định thần lại thì tôi đã ở trong một văn phòng kì lạ.
Một chiếc bàn dài chiếm lấy hầu hết diện tích của căn phòng.
Trên bàn thì bị bao phủ bởi nào là sổ tay, rồi còn những chồng bài kiểm tra, các sập bài tập về nhà, và vô số những tài liệu khác nữa. Còn nhiều sập tài liệu giống như thế được nhét kín vào trong những hộp đựng hồ sơ gần đó.
Ngoài chiếc bàn ra, trong cái văn phòng này còn có một cái bình nước, một chiếc ghế sofa, bàn uống trà...
Chờ đã, những thứ đó, có thật đó là bộ ấm chén làm từ gỗ cẩm lai hàng hiệu không đấy?
"Hahaha... Thầy à, bộ có chuyện gì thầy muốn nói với em sao? Nếu không có gì em có thể quay về lớp của mình được chứ?"(main)
Tôi chuyển sao vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Nhưng trong tim tôi thì đang rất căng thẳng và mơ hồ...
Đây là hiệu trưởng trường Sora, ông trùm toàn bộ giáo viên chủ nhiệm.
Ông ta nhìn khá trẻ với bộ trang phục full đen , cực chất . Khi giảng dạy, ông nổi tiếng với phong thái cởi mở và hòa đồng với học sinh, cũng như có một thái độ khá hóm hỉnh. Các buổi học tích vi phân của ông khá hay và giải trí. Ông tên là gì , tôi k biết nhưng người ta gô ông với 1 cái tên nghe hơi ngầu là LuciferPendragon
( tèn ten ten bất ngờ chưa ?????? LuciferPendragon )
Tuy nhiên, những giáo viên nam thường có xu hướng bạo lực hơn các giáo viên nữ rất nhiều. Là Hiệu Trưởng, chẳng phải ông nên vị tha như đức phật sao? Trừng phạt học sinh chắc cũng không khiến ông ta gặp hậu quả gì.
Bây giờ tôi nghĩ về chuyện đó, một nỗi sợ hãi bỗng dấn lên trong tâm trí tôi khiến cơ thể tôi bị tê liệt.
Bởi vì tôi, đã không thể hoàn thành bài phát biểu của mình . Vấn đề như thế thì vẫn còn phải được giải quyết.
" sendo-kun , em không cần phải lo lắng. Thôi, ngồi xuống đi đã."(thầy hiệu trưởng LU )
Cái ghế sofa cũ kĩ ấy làm xước chân tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện riêng với Thầy giáo Lu, từ lúc tôi nhập học vào trường Sora.
"Thầy giáo, làm sao mà thầy biết tên của em?!"(main)
Tôi ngước mặt lên, và cố tỏ vẻ dễ thương. ( chiêu này chỉ hiệu quả khi bạn là con gái và phải đẹp, nghiên cấm các thành phần còn lại bắt chước)
"Bộ em đã quên chuyện em đã làm ở trong hội trường hôm bữa rồi à?"(thầy lu )
Ông thầy cười.
"Không hề."(main)
Tôi lại cúi mặt xuống lần nữa, và không dám nhìn thẳng mặt ông thầy.
"Thầy giáo à, tiết học đầu tiên đã bắt đầu rồi, em nên quay trở lại lớp học!"(main)
"Thầy bảo em không cần phải lo lắng mà có phải vậy không? Có phải người dạy em hôm này là cô giáo Suri đúng không? Tôi sẽ báo lại với cô ấy sau."(thầy Lu)
"Đúng vậy, đó chính là cô giáo Suri... Nhưng mà thầy nè, chính xác thì thầy muốn nói về chuyện gì mới được?"(main)
Tôi nói lắp bắp.
Ông ấy sẽ đuổi học tôi ư?
Lạy chúa tôi, tôi muốn chết quá đi. Làm ơn đừng có làm điều này với tôi chứ, tôi là một học sinh chăm chỉ mà!
"Đừng có lo lắng thái quá, tôi sẽ giải thích chuyện này thật chậm rãi. Uống chút trà đi này."(thầy lu )
Thầy Lu cười, nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại, cực kì khiếp sợ. Ông ấy đổ đầy một cốc trà từ bộ chén tách bằng gỗ cẩm lai kia.
Nước trà có một màu vàng quen thuộc. Nó có mùi của kiều mạch và lúa mì. Tôi uống thử một ngụm nhỏ...
Chẳng phải cái này chỉ là trà kiều mạch thôi sao?!
Thầy giáo, ông đang đùa với tôi đấy à? Ông đang dùng cả một bộ ấm tách bằng gỗ cẩm li đó! Nó như thể bạn đang ăn mì ăn liền trên một cái đĩa bằng bạc vậy.
Nhưng kể cả vậy, trà kiều mạch có giúp bạn bình tĩnh lại, làm nhẹ bụng và giải tỏa cơn bực tức. Nó không có mạnh bạo như các thứ trà thông thường, nhưng nó thiên về sự hài hòa và êm dịu.
Còn về lý do tại sao tôi biết nhiều thứ về trà như vậy, Ông bà dì tôi vẫn còn trồng trà ở quê nhà.
"Nói thẳng ra thì chẳng có chuyện gì nghiêm trọng hết. Nhưng em là người quen của Mukei hikari có đúng như vậy không?"
Việc thầy giáo Lu cười nham hiểm như thế lại càng làm tăng sự hiểu nhầm giữa hai chúng tôi thêm nữa.
Tôi chỉ đáp bằng giọng lắp bắp trong tim tôi tràn ngập sợ hãi .
"Vâng à không em có quen ạ !"(main)
"Ồ thế à" ( thầy lu)
Thầy Lu từ từ rời khỏi chiếc ghế sofa , đi nhẹ nhàng về phía góc phòng , gần đó có cái cửa sổ nhìn ra ngoài thầy nói .
- Này , em biết gì không ( thầy lu )
-Hôm qua tôi nhận tin rằng Mukei hikari vừa ............................................ chết đấy (thầy Lu)
- na ní ( main hét to )
-không thật đấy , cảnh sát báo tin rằng cô ấy chết đuối , trên người không có dấu hiệu đã chiến đấu hay có vết thương nào cả .................... nghĩa là.......................... cô ấy tự tử ( thầy LU )
Từ trong góc tối thầy rút ra 1 thanh kiếm katana với màu vàng chói lóa , trên tay cầm có cắm thêm vài viên ngọc màu xanh lục , thầy ta rút bao kiếm và nói .
- Chính em đã khiến cô ấy chết phải k ?............ ( thầy LuciferPendragon )
-.................. ( main)
- đừng nói gì cả , trên người em sặc mùi của súc vật . Hôm nay ta sẽ thay trời thành đạo , ta sẽ thiến ngươi đi nhanh thôi .
Ngay lúc đấy tôi xài ma thuật gió để cuốn bay ổng đi nhưng không thể kích hoạt được cái éo gì thế này . Tại sao ? tại sao ? ngay lúc này chứ . Tôi bất chợt té xuống đất và nằm dựa vào tường.
Thầy LuciferPendragon bước tới cùng với nụ cười nhan hiểm, không, đó không phải là ánh mắt đó , đó là ánh mắt khinh thường kẻ khác , khinh thường 1 kẻ như tôi 1 tên súc vật yếu hèn .
- hummmmmmmm.......... ngươi đã hiểu chưa 1 kẻ chỉ có ít ma lực như người thì chả thể làm gì cả? ngươi chỉ cái đồ lót sàn để cho người ta đè đạp lên thôi ngươi không xứng đáng làm người , hãy chết đi súc vật .( thầy LuciferPendragon )
Ông ta giơ thanh kiếm katana lên và *xẹt* thanh kiếm đâm xuyên qua tim tôi . Đau đớn tràn ngập trong cơ thể tôi , nó thật lạ cảm giác như mình bị thứ gì đó nguyền rủa vậy . Hình ảnh thầy LuciferPendragon tới gần và dùng bàn tay có đeo bao tay sờ vào má tôi 1 cách nhẹ nhàng rồi nói :
- một kẻ như ngươi thì sao mà chết dễ thế được thanh kiếm này khi chém chết ai thì linh hồn của kẻ đó sẽ bị tra tấn tới khi linh hồn trở nên mục rửa muhahaha........... tận hưởng đi đây là phần thưởng giành cho ngươi.( thầy LuciferPendragon )
mọi thứ trở nên lộn xộn rối bời không thể nào diễn tả được , mọi thứ đau khổ đang tràn vào đầu tôi mọi người đều khinh bỉ tôi kể cả em gái của... tôi và tiếng la hét kêu rào khắp nơi trong vùng không gian này. Bỗng nhiên âm thanh biến mất và 1 cô gái với mái tóc vàng cùng bộ đồ màu trắng đang ngồi trên xích đu , tôi nhẹ nhàng tiến lại gần dù không hiểu tại sao . Tôi nhận ra rằng chính là cô ấy là ...........Mukei hikari.
-Cô ấy kia à !(main)
- Ồ là sendo đó à ( Mukei hikari )
- À ừm tớ đây lâu rồi không gặp , Mukei hikari ( main)
- Lâu ư , mới ngày mấy ngày cậu còn đứng sờ sờ trước mặt tôi cơ mà lại còn nói dối tôi nữa chứ (Mukei hikari)
- Đó không phải nói dối , đó là .( main)
- đó là gì ? hả việc cậu từ chối tôi khiến tôi đau lắm đó biết k ? ( Mukei hikari )
- Cho nên giờ cậu sẽ chết bởi tôi ............ ( Mukei hikari)
Tôi không còn khả năng chống cự hay sợ hãi nữa vì đây là điều tôi phải trả giá . Cô ấy mạnh mẽ bóp cổ tôi tới chết , ít ra tôi có thể chết với tay 1 người con gái mà tôi hối hận khi tôi lừa dối cô ấy .
Đầu tôi đau quá.
Tôi mở mắt ra. Phòng ngủ của tôi thật yên ắng một cách lạ thường.
Lưng tôi căng cứng ra, và tôi phải tốn mất cả phút ưỡn người chỉ để xoay sở ngồi dậy.
"Bóng đè à?"(main)
Tôi thở ra, dựa lưng vào tường.
Mình đã ngủ được bao lâu rồi?
Kim chỉ giờ trên đồng hồ tôi vừa chạm tới con số 5. Vẫn còn một khoảng thời gian cho tới lúc phải đi học, nhưng tôi không có dự định quay trở lại giấc mộng ấy.
Dưới vòi nước lạnh, tôi rửa sạch những giọt mồ hôi còn lại trên cơ thể mình. Sau đó tôi ra bếp, ăn chút bánh mì nướng với đồ ăn dư ngày hôm qua.
Mọi chuyện thực sự chỉ là mơ thôi sao?
Tại sao nó lại có cảm giác thật như vậy?
Trong trí nhớ của mình, nó như thể chuyện đó vừa xảy ra ngay tức thì.
Tâm trí tôi giờ đây chỉ mòn mỏi muốn xác nhận một điều và chỉ một điều duy nhất.
...
" Mukei hikari, đừng có làm điều gì dại dột hết. Làm ơn, mình xin bạn đấy!"(main)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com