Chương 022 - Thu hoạch vụ thu
Author: Yên Hỏa Nhân Gia.
Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.
Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad@TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu. Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác appcam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!
Chương 022 – Thu hoạch vụ thu
Sau khi thu xong lương thực trong ruộng, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, những cây cải trắng và củ cải còn lại thì không gấp, chỉ cần trước khi sương giá thu về là được.
Nhà Tần Lạc Xuyên có một miếng đất trồng rau nhỏ ở thôn Lý gia, cách chỗ ở hiện tại của nhà chú ba không bao xa, trong đất trồng mấy thứ ớt cay, cà tím, đậu que, là trồng lúc trước khi còn ở trong núi, sau đó lại dọn đến nhà mới, thời điểm Tần Lạc Xuyên mua đất, đã giữ lại đất trồng rau bên cạnh nhà, sau khi rau cải bên đó trưởng thành, thì rất ít qua bên đây hái rau.
Trước khi dọn vườn mùa thu, trong ruộng còn có thể ra một lứa rau cuối cùng, hơn nữa số lượng cũng không ít, mấy người Tần Lạc Xuyên không thiếu một chút này, nên dứt khoát để thím ba đến hái.
Quả ớt hái về có thể phơi khô hoặc làm ớt ngâm đều được, quả cà cũng có thể làm thành cà khô, đậu que vừa có thể làm đậu que khô vừa có thể làm dưa chua, những thứ này vào mùa đông thiếu rau đều vô cùng quý giá.
Nhà Tần Lạc Xuyên thì tự mình làm nhiều hơn, rau khô, dưa chua vào mùa hè đã sớm làm xong không ít, hơn nữa còn dùng cà tím chiên dầu, đậu que còn có đậu Lạp Bát làm không ít dưa muối, chờ sau tiết Sương giáng, lại thu cải bẹ xanh trong ruộng về, phơi héo cho vào bình lên men một đoạn thời gian, chính là cải muối đậm đà thơm ngon.
Mọi người giống như hamster chuẩn bị lương thực cho mùa đông, đồng thời cũng không quên một chuyện khác.
Vùng phụ cận trấn Vũ Khê là chỗ sinh ra cây trà dầu, thôn Trình gia và thôn Lý gia đều ở chân núi, trên vài ngọn núi lớn gần đó đều trồng cây trà dầu, cuối tháng Tám đến đầu tháng Chín hàng năm, chính là thời điểm trà dầu chín muồi, trong thôn bất kể là già trẻ trai gái, hầu như đều sẽ vào núi thu hạt trà dầu.
Sở dĩ tạo thành loại hiện tượng này là bởi vì dầu trà dầu rất được quan lớn, quý nhân và phú thương kinh thành yêu thích, vào lúc này hàng năm, giá cả thu mua trà dầu của các cửa hàng ở trấn trên đều từ mười mấy đến hai mươi văn, nhà bình thường trong khoảng thời gian này nếu chịu khó một chút, thời gian chỉ non nửa tháng, tiền bạc kiếm được đủ chi tiêu trong nửa năm thậm chí một năm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân người của thôn Trình gia và thôn Lý gia đều tương đối dư dả.
Mấy ngọn núi đều có cây trà dầu, nhưng cũng không phải ngươi muốn thu là có thể vào núi thu, bởi vì mỗi ngọn núi thậm chí là mỗi một miếng đất trong núi đều đã được phân định.
Phần lớn người trong thôn đều là tổ tiên đã sống ở đây, truyền qua nhiều thế hệ, ít nhiều gì đều sẽ chia được một ít đất núi, thời điểm năm ngoái, khi Tần Lạc Xuyên rảnh rỗi cũng tình cờ mua vài mẫu đất núi.
Vốn dĩ một nhà thím ba không biết bên này muốn thu hạt trà dầu, sau đó lại nghe được, lập tức đến đây hỏi Tần Lạc Xuyên có cần bọn họ hỗ trợ hay không.
Nhà bọn họ vốn cũng chỉ có mấy mẫu đất, một nhà ba người bận bịu cả một ngày cũng có thể thu xong, suy nghĩ một chút lại nói, "Đất của nhà bọn con cũng không nhiều lắm, đến lúc đó để Minh Hòe đến hỗ trợ là đủ rồi".
Chú ba đã tìm được công việc làm nhân viên thu chi cho một cửa hàng ở trấn trên, thím ba cũng nhận một ít việc may vá để làm, nếu chuyện có thể tự mình làm xong, Tần Lạc Xuyên cảm thấy cũng không cần thiết đi làm phiền bọn họ.
Còn về Thương Minh Hòe, tuổi của nhóc còn nhỏ, thật ra nếu thật sự để nhóc đi thu hạt trà dầu có lẽ cũng không thu được cái gì, nhưng lại có chuyện tương tự vô cùng phù hợp với nhóc.
Đất núi nhiều khe rãnh, lại có nhánh cây rậm rạp cản trở, cho dù chỉ vài mẫu đất, nhưng người ở đầu này cũng chưa chắc có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đầu bên kia. Tần Lạc Xuyên bảo Thương Minh Hòe hỗ trợ, chính là để nhóc vào thời điểm thu hạt trà dầu đi tuần tra xung quanh miếng đất của nhà mình, để tránh cho có người tay chân không sạch sẽ đến trộm hạt trà dầu.
Trước kia chưa từng gặp cảnh tượng người trong cả thôn cùng nhau vào núi làm việc như thế này, đừng nói Thương Minh Hòe, ngay cả Thương Thanh Nguyệt cũng cảm thấy mới lại không thôi.
Sáng sớm ngày bắt đầu thu hoạch, trời còn chưa sáng, Tần Lạc Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định đi gọi Thương Minh Hòe đã đến đây trước một đêm thức dậy thì thấy anh bạn nhỏ đã đứng ở của nhà bếp, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi, "Chúng ta phải vào núi ngay bây giờ ạ?".
Tần Lạc Xuyên bật cười, "Ăn bữa sáng xong thì xuất phát".
Cũng không hiểu được lúc trước đứa nhỏ này đã thường xuyên vào núi đốn củi, làm sao đối với việc đi vào trong núi làm việc còn cảm thấy hưng thú như vậy.
Lúc bọn họ xuất phát, trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường đã có không ít người, mọi người nói nói cười cười đi về phía núi, vô cùng náo nhiệt.
Miếng đất trong núi Tần Lạc Xuyên mua kia vị trí rất tốt, không chỉ có hướng sáng, còn cách nhà không quá xa.
Sau khi đến nơi, đầu tiên hắn dẫn Thương Minh Hòe đi một vòng, chỉ cho nhóc biết giới hạn khu đất, sau đó mới bắt đầu hái.
Đến khi thu đầy hai sọt, Tần Lạc Xuyên mang trở về trước, Tần Ngôn và Thương Thanh Nguyệt thì không ngừng lại.
Bốn người không ngừng nghỉ một ngày, mãi cho đến lúc chạng vạng, mới xem như thu xong tất cả hạt trà dầu, hoàn thành một chuyện lớn của thu hoạch vụ thu.
Lúc về nhà, Thương Minh Hòe nhìn hạt trà dầu chất thành đống giống như một ngọn núi nhỏ, khúc khích cười ngốc.
Tần Lạc Xuyên thấy thế thì nói, "Hôm nay Minh Hòe vất vả cả ngày, chờ ép xong dầu trà dầu, đến lúc đó đưa nhóc mấy cân nếm thử".
Thương Minh Hòe có chút muốn từ chối, nhưng cuối cùng là tâm tư muốn lấy được thành quả lao động của chính mình chiếm ưu thế, "Cảm ơn anh rể".
Lại qua mấy ngày, đã đến ngày Thương Phi Dao kết hôn.
Nguyên nhân có thể là do trong tư tưởng của hai bên đều có mờ ám, việc cưới xin được định ra còn gấp hơn hai người Tần Lạc Xuyên lúc trước.
Trước đó bà cụ Thương đã nói bảo bọn họ hôm nay ăn mặc đẹp một chút, buổi sáng lúc Thương Thanh Nguyệt tìm quần áo, bèn lấy cho cả hai bộ đồ mới vừa làm xong không lâu.
Nếu như bên kia đã nói trước, bọn họ ăn mặc đẹp một chút, cũng không thể bắt lỗi bọn họ. Chủ yếu là, loại chuyện vui như hôm nay, chắc chắn sẽ có không ít người đến tham gia, tướng công nhà mình dù sao cũng là Tú tài, Thương Thanh Nguyệt không muốn hắn ở bên ngoài bị người ta coi thường, nhất là vì loại chuyện không đáng kể này.
Thương Thanh Nguyệt là song nhi đã lấy chồng, không cần cho thêm của hồi môn cho cô em họ, hai người bèn đi trễ một chút.
Kết quả vừa mới vào cửa chính, Thương Thanh Nguyệt đã bị cảnh tượng trong sân làm kinh ngạc.
Tám rương gỗ đỏ thẫm, cột vải cùng màu, đặt ở giữa sân, cực kì bắt mắt, đó là của hồi môn của Thương Phi Dao.
Chú ba và thím ba đến sớm hơn bọn họ, nhìn thấy hai người Tần Lạc Xuyên, thím ba liền yên lặng đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Biết vì sao bà cụ và bọn họ cam lòng cho con bé tư nhiều của hồi môn như vậy không?".
Thương Thanh Nguyệt lắc lắc đầu.
Ban đầu quả thật y có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút, lấy tình huống hiện tại của nhà họ Thương, có thể cam lòng cho nhiều của hồi môn như vậy, chỉ có thể là do sính lễ của bên kia đủ nhiều, hơn nữa tám rương lớn đều đang che kín, không ai biết bên trong là thứ gì.
Giọng điệu của thím ba mỉa mai nói, "Đồ vật khác không rõ lắm, có điều nghe nói bên trong sính lễ của bên kia có một gian cửa hàng mặt tiền, là cửa hàng tạp hóa, hiện giờ đã ở dưới danh nghĩa của Thương Minh Trì".
Có cửa hàng ở trấn trên, lại còn là cửa hàng có thu nhập ổn định, khó trách trước đó nhà bà tách hộ chi lớn lại dễ dàng nói chuyện như vậy, chung quy nếu nhà bà không tách hộ mà nói, ăn cơm chung một bàn, khó tránh khỏi sẽ bị một nhà của bà chiếm chút chỗ hời.
Tiếp đó thím ba lại lắc đầu ném loại suy nghĩ này ra ngoài, nhà mình hiện tại mặc dù thu vào không nhiều lắm, nhưng mỗi tháng cũng có thể để dành một ít tiền bạc, quan trọng là có thể trải qua cuộc sống theo ý mình, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt người khác, còn có thể có cái gì quan trọng hơn cái này.
Vì thế nói, "Mà thôi, không nói chuyện này, chút nữa con bé tư sẽ lạy xuất giá, cùng nhau qua đó đi".
Lạy xuất giá của thím ba là chỉ con gái trước khi lên kiệu sẽ đi ra nói lời từ biệt với từng người thân trong gia đình, quy củ cũng không tính nghiêm khắc, cho nên người đàn ông ngoài thân tộc như Tần Lạc Xuyên cũng có thể đi theo cùng.
Trên đường đi qua, đụng mặt Thương Minh Trì, sau khi nhìn một hàng ba người bọn họ, rõ ràng còn có một bậc trưởng bối là thím ba, Thương Minh Trì lại không chào hỏi, ngược lại đánh giá quần áo của Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó chậc một tiếng, nói, "Nghe nói nhà em ba năm nay thu được không ít hạt trà dầu, đến lúc đó bán dầu đến cửa hàng của anh đây, nhất định sẽ cho chú một cái giá tốt".
Thương Thanh Nguyệt rủ mi nói, "Thu được không nhiều lắm, hơn nữa phu quân nói muốn để lại trong nhà ăn".
Thương Minh Trì nghe vậy khó hiểu liếc nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, Tần Lạc Xuyên hờ hững nhìn ngược lại, hai người đều không nói chuyện.
Lạy xuất giá là ở sân sau trong phòng bà cụ Thương, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, lúc Thương Phi Dao đến đây cũng không có khăn cô dâu, nhưng đã thay đồ cưới và chải xong đầu.
Tần Lạc Xuyên không có gì để nói với cô ta, bèn đứng một góc khuất nhất trong phòng, nghe bà cụ Thương và bác dâu cả dặn dò Thương Phi Dao.
Nhất thời có chút tò mò, không biết trước đó lúc bọn họ kết hôn, khi Thanh Nguyệt đến đây lạy xuất giá là tình cảnh thế nào.
Nhưng chắc chắn không giống tình cảnh hiện tại.
Chỉ đồ cưới của hai người đã có chênh lệch rõ ràng, đồ cưới trước kia Thương Thanh Nguyệt mặc là kiểu dáng đơn giản nhất, trên mặt cũng không thêu bất kì hoa văn gì, tóc cũng chỉ dùng dây cùng màu buộc lên.
Nhìn lại Thương Phi Dao hôm nay, vải may đồ cưới không chỉ đắc tiền hơn rất nhiều, mà hoa văn thêu lại càng tinh xảo, đồ trang sức trên tóc lấp lánh ánh vàng, lúc đi lại phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Lúc nói đến chỗ xúc động, Thương Phi Dao giơ tay lau nhẹ khóe mắt, trong tay áo đỏ lộ ra ngón tay trắng mịn, giống như ngọc ngà.
Tần Lạc Xuyên theo bản năng quay đầu nhìn tay Thương Thanh Nguyệt bên cạnh, những miệng vết thương thật nhỏ trước đây đã khép lại từ lâu, ngón tay thon dài rất đẹp mắt, nhưng hắn biết rất rõ, lòng bàn tay của đôi tay này, có một tầng vết chai vô cùng phá hư mỹ cảm.
Đột nhiên Tần Lạc Xuyên cảm thấy trong lòng có chút đau xót, có lẽ bản thân hẳn là có thể thử thay đổi sinh hoạt hiện tại một chút, để Thương Thanh Nguyệt trải qua càng tốt hơn một chút, mà không phải giống như bây giờ, thường xuyên đi theo mình lên núi xuống ruộng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com