Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 066 - Lòng trung của thần trời đất chứng giám

Author: Yên Hỏa Nhân Gia.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad@TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu. Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác appcam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!

Chương 066 – Lòng trung của thần trời đất chứng giám

Tề Mậu Nguyên nói Tần Lạc Xuyên là gian tế, trước khi Tần Lạc Xuyên tới đã từng nói một lần, nhưng lúc này Tần Lạc Xuyên vẫn chú ý tới, vẻ mặt các quan viên bên cạnh lấy Tề Mậu Nguyên làm chuẩn, đều giống như đang nhìn một người đầu óc có vấn đề.

Dẫu sao từ sau Quỳnh Lâm Yến, cả kinh thành đều đang truyền Tần Lạc Xuyên là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, lão lại cố tình ở trước mặt Hoàng thượng nói Tần Lạc Xuyên là người ngoại tộc, thế này nếu không phải đầu óc có vấn đề, cũng chỉ có thể là chán sống.

Tần Lạc Xuyên lại không thả lỏng, nếu đối phương dám vào lúc triều sớm ở trước mặt văn võ bá quan nói ra lời này, đương nhiên trong tay sẽ có một ít chứng cứ không biết thật giả, hắn lại không thể nói ra Tần Ngôn, hơn nữa nếu thật sự truy cứu tận gốc mà nói, sự xuất hiện của hắn trên thế giới này quả thật kì lạ.

Tự hỏi và quan sát cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, những việc này rơi vào trong mắt người khác, cũng chỉ cho là hắn khiếp sợ và không thể tin, ngay sau đó Tần Lạc Xuyên trừng mắt liếc Tề Mậu Nguyên một cái, tức giận nói, "Ngươi ngậm máu phun người".

Sau khi nói xong, Tần Lạc Xuyên lưu loát quỳ hai gối xuống đất, nhìn về phía Hoàng thượng cao cao bên trên nói, "Vi thần và tổ tiên của vi thần đều là con dân của tộc ta, nào có thể chịu sự bôi nhọ này, xin Hoàng thượng nhất định phải phân xử cho vi thần".

Ngoại tộc phương Bắc không chỉ chất chứa thù hận sâu đậm với vương triều này, mà bắt đầu từ triều trước, cũng đã như nước với lửa với khu vực Trung Nguyên, chỉ là hiện giờ sức mạnh quốc gia của Đại Viêm hưng thịnh, hoàn toàn không sợ uy hiếp của ngoại tộc phương Bắc, nhưng nếu nói thật sự có gian tế, nhất định cũng sẽ không thể tha.

Trong chớp mắt, Tần Lạc Xuyên đã nghĩ ra phương pháp như vậy, nếu như biểu hiện quá mức bình tĩnh, thật sự không phù hợp lẽ thường, không bằng dứt khoát chơi trò may rủi đi.

Dáng vẻ hắn đỏ hốc mắt nhìn về phía Hoàng thượng, rất nhiều quan viên trung lập ở bên cạnh nhìn thấy, quả thật giống như bị oan uổng, suy cho cùng tính cách Tần Lạc Xuyên chín chắn bình tĩnh, mấy tháng trước lúc đỗ Trạng nguyên cũng không thấy hắn có bao nhiêu kích động, như bây giờ, không phải bị ép nóng nảy thì là gì.

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn ở long ỷ phía trên, rũ mắt nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Xuyên bên dưới, trong lòng nhớ lại lá thư đến từ phương Nam vào mùa đông năm trước.

Em trai của ông quả nhiên sáng suốt, cho dù rời xa triều đình nhiều năm như vậy, cũng có thể đoán được thân phận của Tần Lạc Xuyên thế nào cũng bị người khác lợi dụng, từ lâu đã gửi thư cho ông, nói với ông thân phận của Tần Lạc Xuyên không thành vấn đề, là người có thể tín nhiệm.

Ánh mắt Hoàng thượng từ trên người Tần Lạc Xuyên dời đi, lại quét mắt đến Tề Mậu Nguyên bên cạnh, thấy vẻ mặt lão chí đã đặt ắt phải thành, trong lòng đột nhiên bắt đầu sinh ra một ý tưởng ác ý, nếu như mình trừng trị Tần Lạc Xuyên theo tội, em trai kia của ông có thể vì con trai nuôi mà vi phạm lời thề hồi kinh hay không?

Cái ý tưởng này vừa xuất hiện, Hoàng thượng cũng không tiếp tục nhìn Tần Lạc Xuyên quỳ trên mặt đất nữa, mà là nói, "Tề ái khanh có chứng cứ gì, nói nghe một chút".

"Thần tuân chỉ". Tề Mậu Nguyên hành lễ nói, "Hộ tịch của Tần đại nhân ở Ngọc Châu, chắc chắn vào mấy tháng trước sau khi thi Đình mọi người đều đã biết được, lúc ấy trùng hợp sổ hộ tịch mới nhất của Ngọc Châu đưa tới, lúc thần kiểm tra, trong lúc vô ý phát hiện một vấn đề".

Tề Mậu Nguyên nói đến đây, rũ mắt liếc Tần Lạc Xuyên còn đang quỳ trên mặt đất, mới tiếp tục nói, "Tên của Tần đại nhân vào ba năm trước mới xuất hiện trên sổ hộ tịch của trấn Vũ Khê Ngọc Châu, chú thích nguyên nhân nói là từ phía Nam di chuyển tới, cùng xuất hiện còn có một song nhi gần bốn mươi tuổi".

Lão nói đến đây, thần sắc của Hoàng thượng và Ninh Vương đều u ám, chẳng qua là hai người đều không nói chuyện.

Tề Mậu Nguyên lại không chú ý tới, tiếp tục nói, "Học sinh của thần, vừa lúc có một người đến từ vùng phương Nam trong lời Tần đại nhân, theo lời hắn nói, khẩu âm nói chuyện của Tần đại nhân và vùng đó không có bất cứ chỗ nào giống nhau, thần không yên tâm, lại lật xem lại sổ hộ tịch gần hai mươi năm qua ở nơi đó, đều không tìm được tên của Tần đại nhân, vì đề phòng có sai sót, thần lại cho người tự mình đến địa phương hỏi thăm qua, đều không ai biết có một người như Tần đại nhân, Tần đại nhân giống như xuất hiện từ hư không vậy.

"Chỉ những thứ này?". Hoàng thượng hờ hững hỏi.

Không chỉ có Hoàng thượng, văn võ bá quan trong điện cũng khó hiểu như nhau, nếu chỉ nói như vậy, cùng lắm chỉ có thể nói thân phận của Tần Lạc Xuyên không rõ ràng, lại có quan hệ gì với người ngoại tộc.

"Tần đại nhân mỗi tháng ít nhất sẽ truyền tin đến trấn Vũ Khê một lần". Tề Mậu Nguyên tiếp tục nói, "Người thần bảo đi tìm hiểu lại nói, song nhi kia sau khi nhận được thư, lại không chỉ hồi âm cho Tần đại nhân, còn sẽ dùng bồ câu truyền tin cho những người khác".

Sau khi Tần Lạc Xuyên tới kinh thành, Ninh Vương đã mấy lần nhận bồ câu đưa thư của em trai khóe mắt giật một cái, nhìn về phía Hoàng thượng trên long ỷ, yên lặng không dám lên tiếng.

Hoàng thượng nghe vậy đầu tiên là liếc mắt nhìn Ninh Vương một cái, trầm ngâm một lát, mới nhìn về phía Tần Lạc Xuyên nói, "Tần ái khanh có gì muốn giải thích không?".

Nói xong không biết nghĩ tới cái gì, Hoàng thượng lại nói, "Đứng dậy trước đi".

"Tạ Hoàng thượng". Tần Lạc Xuyên tạ ơn xong mới nói, "Trong nhà vi thần nhiều thế hệ đều cư trú ở nơi xa xôi vắng lặng, gần như ngăn cách với thế nhân, trước khi cha mẹ thần qua đời, chưa bao giờ rời khỏi nơi đó, cũng không gặp người ngoài đi qua chỗ bọn ta cư trú, cũng không biết Tề đại nhân làm sao tìm được chỗ kia?".

Tề Mậu Nguyên nói, "Ngươi nói chỗ trước kia ngươi sống hẻo lánh, người của ta có thể đã bỏ sót, vậy khẩu âm của ngươi phải giải thích như thế nào?".

Tần Lạc Xuyên bật cười, "Quê nhà của ta ở châu huyện, mười dặm tám âm, phàm là quan viên có chút kiến thức đều sẽ biết được, lẽ nào Tề đại nhân chưa từng nghe qua?".

"Thế song nhi ở trấn Vũ Khê kia, Tần đại nhân lại muốn giải thích thế nào?". Tề Mậu Nguyên tiếp tục hùng hổ dọa người.

Đề tài chuyền tới trên người Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên thậm chí còn không nhịn được cười một cái, bởi vậy khóe môi hơi hơi cong lên, nói, "Cha nuôi có ơn cứu mạng với ta, bây giờ xa cách hai nơi, là con trai thăm hỏi nhiều hơn không phải là chuyện nên làm sao?".

"Theo ta thấy thì không chỉ là thăm hỏi nhỉ?". Tề Mậu Nguyên nói xong câu đó, xoay người nhìn về phía Hoàng thượng, hành lễ nói, "Xin Hoàng thượng tin tưởng vi thần, song nhi kia thật sự có vấn đề, không chỉ sau mỗi lần Tần đại nhân gửi thư về thì sẽ dùng bồ câu truyền tin ra ngoài, mà bên cạnh còn có người âm thầm bảo vệ hắn, tuyệt đối không phải người bình thường".

Tần Lạc Xuyên không nói gì, bởi vì thư không phải gửi cho hắn, Tề Mậu Nguyên nhìn về phía Hoàng thượng.

Ninh Vương lại vào lúc này nói chen vào, "Dù vậy, cũng không thể nhận định Tần đại nhân là người ngoại tộc được".

"Mặt của Tần đại nhân". Tề Mậu Nguyên nói lâu như vậy, giống như rốt cuộc đã nói xong tất cả những thứ làm nền phía trước, đến phiên chứng cứ sau cùng mạnh mẽ nhất, trên mặt là kích động không kiềm chế được, "Thần đã từng nghe nói, ngoại tộc có một bí thuật có thể thay đổi dung mạo người khác, làm người ta biến thành dáng vẻ mình muốn".

Đủ loại quan viên trong điện nghe vậy đều là kinh ngạc, người cách Tần Lạc Xuyên gần nhất thậm chí còn không nhịn được nhích sang bên cạnh hai bước, hiển nhiên không ít người đã từng nghe tin bí mật này.

Sau khi nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Tề Mậu Nguyên càng thêm đắc ý, tiếp tục nói, "Hơn nữa thần đã tìm được người ở trấn Vũ Khê từng gặp được Tần đại nhân lúc ban đầu, theo lời hắn nói, lúc Tần đại nhân được song nhi kia đưa đến y quán, đã trúng độc nặng, hơi thở đã thoi thóp, ăn mặc cũng tuyệt đối không giống bất cứ chỗ nào ở Đại Viêm chúng ta, trong lòng hắn nghi ngờ, bèn trộm giấu lại một thứ, thần đã từng xem, đúng là nỏ liên hoàn người ngoại tộc thường dùng, hơn nữa càng tỉ mỉ tinh xảo hơn".

Trong lòng Tần Lạc Xuyên cười khổ một chút, nỏ kia là sau khi bùng nổ zombie hắn mang theo bên người dùng để phòng thân, sau khi tỉnh lại đã không thấy đâu, còn cho rằng không cùng theo đến đây, hóa ra là bị người trộm.

Tề Mậu Nguyên còn đang tiếp tục nói chuyện, lão hành lễ với Hoàng thượng, nói, "Người của y quán kia thần đã cho người dẫn đến kinh thành, hiện giờ đang chờ ở ngoài cung, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền gặp, xin Hoàng thượng nhất định phải xử trí kẻ ngoại tộc này, cũng sớm ngày cho người khống chế song nhi kia, để tránh kẻ này chạy trốn".

Hoàng thượng trầm ngâm nửa ngày, mới nhìn về phía Tần Lạc Xuyên nói, "Tần ái khanh, những lời này của hắn ngươi có nhận không?".

"Không nhận". Tần Lạc Xuyên nói, "Lòng thần đền đáp triều đình, có trời đất chứng giám, tuyệt đối sẽ không nhận những câu từ bôi nhọ bậc này".

Ninh Vương nói xen vào, "Vậy mặt của ngươi nên giải thích thế nào?".

"Sinh ra đã như thế, làm sao cần giải thích". Tần Lạc Xuyên nói, "Bí thuật theo như lời vừa rồi của Tề đại nhân, hạ quan đã từng đọc được trong sách, chẳng qua chỉ là lấy vật phẩm đặc chế bôi lên mặt, sửa chữa và thay đổi diện mạo ban đầu, mặt của ta là thật hay giả, tìm thái y kiểm tra chẳng phải là biết được sao".

"Không cần kiểm tra". Hoàng thượng hờ hững nói, trong giọng nói không nghe ra vui giận, "Thân phận của song nhi kia không có vấn đề".

Ngừng một chút, ông lại nói, "Thân phận của Tần ái khanh cũng không thành vấn đề".

Tề Mậu Nguyên không rõ Hoàng thượng rõ ràng cũng đã sắp tin rồi, vì sao lại đột ngột thay đổi chủ ý, hay là hoàn toàn không hề nghi ngờ Tần Lạc Xuyên, không khỏi sốt ruột la lên, "Hoàng thượng!".

"Trẫm biết được nhiều hơn ngươi, nói không thành vấn đề là không thành vấn đề". Hoàng thượng hơi nhướng mắt nói, "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những điều trẫm biết đều sai sao?".

Cho dù Tề Mậu Nguyên thật sự cho rằng như vậy, cũng không dám nói ra, cúi đầu nói, "Thần không dám".

"Về sau chớ có nhắc lại chuyện này nữa". Hoàng thượng nói, "Cũng đừng tiếp tục cho người đến trấn Vũ Khê thăm dò".

Lúc nói chớ có nhắc lại, Hoàng thượng vẫn thần sắc nhàn nhạt, lúc không cho phép người khác đến trấn Vũ Khê tìm hiểu, lại là tràn đầy cảnh cáo.

Nếu muốn trị tội Tần Lạc Xuyên, đương nhiên sẽ liên lụy đến Tần Ngôn, Hoàng thượng không nhịn được có chút chua trong lòng, đều là anh như nhau, một năm này Ninh Vương không biết nhận được bao nhiêu thư gửi từ phương Nam, bản thân cũng chỉ nhận được một lá thư thì thôi đi, còn là để ông đừng nghi ngờ thân phận của Tần Lạc Xuyên.

Nói trước đây Tần Lạc Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới muốn bước vào đường làm quan, chỉ là bản thân luyến tiếc Tần Lạc Xuyên tài hoa như thế, lại không thể cống hiến cho Đại Viêm, cho nên mới khuyên hắn bước vào đường làm quan.

Lại nghe Khổng Đại Học sĩ của Hàn Lâm Viện nói, biểu hiện của Tần Lạc Xuyên và hai người bạn tốt kia của hắn trong việc biên soạn lịch sử triều trước quả thật kinh người, chờ sau khi kết thúc có thể gánh vác trọng trách, hơn nữa nếu như thỉnh cầu duy nhất trong thư cũng không làm được, Hoàng thượng nghĩ thầm, em trai kia của ông e là sau này sẽ không bao giờ gửi thư cho ông nữa.

Hoàng thượng đột nhiên phản chiến, hơn nữa là loại tín nhiệm không lí do với Tần Lạc Xuyên như thế, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Tề Mậu Nguyên, không khỏi trừng lớn mắt nhìn về phía Tứ Hoàng tử đằng trước, chỉ thấy đối phương eo lưng thẳng tắp, dường như việc này hoàn toàn không liên quan gì đến gã.

Tề Mậu Nguyên cười khổ một chút, nếu không phải lúc trước Tứ Hoàng tử nói Tần Lạc Xuyên tuyệt đối không phải hoàng tử lưu lạc bên ngoài, lại ám chỉ lão ngoại tộc có phương pháp bí mật thay đổi dung mạo người khác, cho dù lão có những chứng cứ đó, cũng sẽ không xúc động như vậy trực tiếp đứng ra chỉ trích Tần Lạc Xuyên.

Bây giờ xem ra, chỉ sợ Tứ Hoàng tử vốn không biết thân phận Tần Lạc Xuyên, nói với lão như vậy, chẳng qua là đẩy lão đi thăm dò Hoàng thượng mà thôi.

Cũng như trả thù đối với việc ở tiệc Trung thu đêm đó Tề Lương Bình mượn thế của Triệu Quý phi nhỉ.

Nhưng tình huống hiện tại, trong mắt Hoàng thượng lão đã là bôi nhọ quan viên triều đình, nếu như lại liên quan đến Tứ Hoàng tử, thì phải cộng thêm bêu xấu hoàng tử.

Trong lòng Tề Mậu Nguyên thầm hận, lại chỉ có thể nhận tội nói, "Thần đã biết sai".

"Tả Thị lang Hộ Bộ Tề Mậu Nguyên không phân biệt đúng sai, tố cáo sai quan viên triều đình, nhưng nghĩ đến xuất phát điểm cũng chỉ vì lo nghĩ cho Đại Viêm, bởi vậy chỉ phạt bổng lộc một năm, nếu có tái phạm, chắc chắn nghiêm trị". Hoàng thượng lạnh nhạt tuyên bố, tiếp theo chuyển hướng nói với Tần Lạc Xuyên, "Nếu Tần ái khanh không có việc gì nữa thì cứ lui xuống trước đi".

"Thần có việc". Tần Lạc Xuyên nói, "Thần muốn trạng cáo Tả Thị lang Hộ Bộ Tề Mậu Nguyên Tề đại nhân không biết quản lí cấp dưới, dung túng người thân tham ô khoản tiền cứu tế triều đình cấp cho thương binh".

Hắn vừa dứt lời, ngoài Ninh Vương đứng phía trước, người trong điện đều ồ lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng – cuồng em trai – thượng: Không vui, đều là anh trai, vì sao không tìm ta.

Ninh – cuồng em trai như nhau – vương: Không dám nói (không nhịn được thầm vui vẻ.jpg).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com