Chương 076 - Phu quân, chúng ta sinh thêm một nhóc con nữa đi
Author: Yên Hỏa Nhân Gia.
Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.
Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad@TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu. Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác appcam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!
Chương 076 – Phu quân, chúng ta sinh thêm một nhóc con nữa đi
Ngày Thương Minh Hòa và Chu Tầm kết hôn mặc dù quyết định khá gấp, nhưng công tác chuẩn bị lại làm tuyệt đối nghiêm túc.
Chỉ nói Thương Minh Hòa bên này, vốn dĩ anh là được Hoàng thượng ân điển, mới đi theo Tôn đại nhân về kinh, cũng không có quá nhiều công sự cần xử lí, sau khi biết ngày cưới đã định của anh, Tôn Chí An dứt khoát cho phép anh nghỉ, để anh tập trung tinh thần chuẩn bị chuyện kết hôn.
Thương Thanh Nguyệt cũng dốc hết tâm trí vào chuyện này, hai anh em bọn họ mang theo một nhóm nha hoàn tiểu tư, đã lên sẵn kế hoạch để có thể chuẩn bị thỏa đáng những thứ cần chuẩn bị trước ngày mười tám.
Kết quả ngày thứ ba lúc Tần Lạc Xuyên được nghỉ, Ôn Thời Yến cũng lại đây hỗ trợ, cũng nói mấy ngày tới y đều có thể đến.
Khác với Tần Lạc Xuyên mỗi ngày phải đến Hàn Lâm Viện điểm mão, tuy rằng Ôn Thời Yến phụ trách công việc biên tập chính của <Văn Đàm>, nhưng trong triều đình chức vụ thật sự của y chỉ là chức quan nhàn tản, quả thật là ngay cả điểm mão cũng không cần đi, tháng Tư lại không phải là tháng chế tác và phát hành <Văn Đàm>, nếu không phải sẽ gặp mặt giao lưu với một ít văn nhân đại nho, y cũng sắp nhàn đến nổi mốc.
Rút ra thời gian mấy ngày tới giúp Thương Minh Hòa chuẩn bị chuyện kết hôn, với y mà nói hoàn toàn không trì hoãn cái gì.
Ôn Thời Yến và Tần Lạc Xuyên là bạn tốt, nhưng Thương Minh Hòa và y lại không thân, lần duy nhất gặp mặt vẫn là vào hai ngày trước trên tiệc tối ở nhà họ Tần.
Nếu là chuyện khác, chắc chắn Thương Minh Hòa sẽ từ chối, chẳng qua nghĩ đến Chu Tầm, cùng với địa vị của nhà họ Chu, Thương Minh Hòa do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Suy cho cùng Ôn Thời Yến đến hỗ trợ, chẳng qua là chuyện thiếu một nhân tình, mà kết hôn, lại chỉ có một lần như vậy.
Có thân phận phò mã ở đây, năng lực làm việc của bản thân Ôn Thời Yến lại mạnh, sau khi y tham dự, công tác chuẩn bị làm được không chỉ nhanh, mà mỗi loại còn đâu ra đó.
Đến lúc sau giờ Ngọ ngày mười bảy, lúc nhìn thấy của hồi môn nhà họ Chu đưa lại đây, mấy người không nhịn được thấy may mắn, may mà lúc sau có Ôn Thời Yến tham dự, tất cả thủ tục của hôn lễ được chuẩn bị càng hoàn mỹ hơn.
Sau khi kết hôn, Chu Tầm sẽ đến thành Dung với Thương Minh Hòa đã là chuyện chắc chắn, dựa theo logic của người bình thường, nếu con trai không ở kinh thành, vậy của hồi môn bên kinh thành này cũng không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy.
Nhưng nhà họ Chu lại làm theo cách ngược lại, không những bên kinh thành không thiếu một phần, mà lâm thời còn chuẩn bị thêm cửa hàng điền trang gần khu vực thành Dung, gộp chung làm của hồi môn.
Đã từng có người có quan hệ không tồi với gia chủ nhà họ Chu hỏi vì sao, kết quả đương nhiên gia chủ nhà họ Chu nói, "Dù sao mấy năm nay không ít chuyện bên thành Dung cũng đều do nó xử lí, cho nó cũng là nên làm".
Không biết làm sao lời này lại truyền ra ngoài, làm cho không ít người ước ao gần chết.
Có thể có một người cha như vậy, là ước ao mà biết bao song nhi có địa vị khó xử trong nhà ngay cả ước cũng không dám.
Bọn họ nghe được tin tức này, vẫn là Dương Hi nói lúc trở về từ Hàn Lâm Viện, lúc ấy mọi người đang tụ chung một chỗ ăn cơm, Thương Thanh Nguyệt mới không nhịn được nói với Thương Minh Hòa, "Anh Tầm thật sự rất tốt, anh sau này anh đừng có phụ lòng anh ấy".
Thương Minh Hòa có chút bất ngờ y sẽ nói câu này, ngừng một chút mới nói, "Anh biết".
Thương Thanh Nguyệt là em trai, nói thêm nữa thì không thích hợp, chỉ nói, "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, nếu buổi tối Tiểu Đoàn Tử làm ầm ĩ, để vú nuôi mang sang phòng kế bên ngủ".
Đại Viêm có tập tục, buổi tối ba ngày trước khi kết hôn, sẽ tìm một bé trai ba bốn tuổi ngủ chung với chú rể mới ba buổi tối, đơn giản là hi vọng sau khi cặp đôi mới kết hôn có thể sớm ngày sinh một đứa con trai.
Thương Minh Hòa muốn tìm một bé trai ba bốn tuổi ở đây cũng không khó, thậm chí con trai Dương Hi cũng đã hơn hai tuổi, nhưng anh cảm thấy, có cháu ngoại nhà mình ở đây, cần gì tìm người khác.
Tiểu Đoàn Tử ngủ xem như là một trong những bạn nhỏ siêu ngoan rồi, hôm nay lại là một đêm cuối cùng, vú nuôi vẫn luôn canh chừng ở phòng bên, cho nên Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cũng không lo lắng gì.
Chờ Thương Minh Hòa vừa rời đi, Tần Lạc Xuyên hỏi, "Chúng ta cũng đi ngủ nhé".
Mấy ngày nay Tiểu Đoàn Tử ngủ ở bên này, đương nhiên Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cũng cùng một chỗ, dù sao cả tòa nhà đều được quét tước sạch sẽ, bọn họ ngủ ở phòng trước kia của Thương Thanh Nguyệt cũng tiện.
Từ đại sảnh đến chỗ ở trước kia của Thương Thanh Nguyệt, có một đoạn đường có thể nhìn thấy hoa cỏ trong hậu viện, cùng với cây lớn lâu năm Thương Thanh Nguyệt từng kể với Tần Lạc Xuyên kia.
Trên hành lang cứ cách vài bước, thì sẽ treo một cái đèn lồng đỏ rực, ánh sáng mờ mờ mơ hồ chiếu ra đường nét hoa cỏ trong hậu viện.
Bước chân của Thương Thanh Nguyệt dừng một chút, đề nghị, "Chúng ta vào đi dạo một chút nhé".
Bận bịu mấy ngày liên tục, đến đêm nay cuối cùng công việc đã gần như xong hết, quả thật Thương Thanh Nguyệt cần thả lỏng một chút, huống chi lúc này bọn họ mới cơm nước xong, cũng cần tiêu cơm, Tần Lạc Xuyên gật gật đầu nói, "Được".
Đường đi trong hậu viện không bằng phẳng bằng hành lang uốn khúc, bọn họ lại không đốt đèn lồng, bởi vậy lúc đi vào Tần Lạc Xuyên tự nhiên đưa tay dắt tay Thương Thanh Nguyệt.
Mãi đến khi dừng bước trước cây lớn, sau đó Thương Thanh Nguyệt không đi nữa, Tần Lạc Xuyên mới hiểu được, y thế này không phải muốn đi vào đi dạo một chút, mà là đi vào ngồi một chút nhỉ, vì thế vô cùng tri kỉ chỉ vào xích đu vừa mới làm xong mấy ngày trước nói, "Có muốn lên ngồi một chút không?".
"Muốn ạ". Thương Thanh Nguyệt không chút do dự đáp.
Mấy hôm trước lúc Thính Vũ nói Tần Lạc Xuyên làm một cái xích đu ở hậu viện, y đã biết chắc chắn là ở dưới cây lớn này, cũng rất muốn lại đây xem thử, chỉ là vẫn luôn có việc, lúc rảnh rỗi một chút cũng ngượng ngùng ban ngày ban mặt ở trước mặt nhiều nha hoàn tiểu tư như vậy chạy tới chơi.
Thương Thanh Nguyệt ngồi lên rồi cũng không đung đưa, chỉ nâng hai chân lên như có như không lắc lư một chút, tò mò hỏi, "Làm sao chàng biết xích đu trước kia ở vị trí này?".
Tần Lạc Xuyên đứng bên cạnh xích đu, tay phải thả lòng nắm dây thừng xích đu, cười nói, "Trên thân cây có vết hằn".
Tuy rằng đã qua mấy năm, nhưng vết hằng lưu lại trên cây vẫn chưa biến mất, sau khi Tần Lạc Xuyên nhìn thấy, lập tức lắp xích đu vào ngay vị trí cũ.
Thương Thanh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
Kế tiếp Thương Thanh Nguyệt không nói nữa, Tần Lạc Xuyên từ trong dáng vẻ của y suy đoán có lẽ y đang hồi tưởng lại chuyện trước kia, cũng không mở miệng quấy rầy.
Hai người một ngồi một đứng, yên tĩnh lại thảnh thơi.
Qua hồi lâu, không biết Thương Thanh Nguyệt nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nói, "Phu quân, chúng ta sinh thêm một nhóc con nữa đi".
Lời này không khác gì một trận sét, chấn động đến mức qua một lúc Tần Lạc Xuyên vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, trong ý thức của hắn, đã có Tiểu Đoàn Tử, thì sau này chắc chắn sẽ có thêm bé con khác, nhưng lúc này nói muốn thêm một nóc con nữa...
Tần Lạc Xuyên dở khóc dở cười, "Tiểu Đoàn Tử còn chưa tròn một tuổi đấy".
"Không phải mấy ngày nữa đã một tuổi rồi sao". Thương Thanh Nguyệt khó hiểu, "Hơn nữa chuyện này thì liên quan gì đến Tiểu Đoàn Tử tròn một tuổi hay chưa?".
Tần Lạc Xuyên không có cách nào giải thích với y, không muốn nhanh như vậy đã có đứa thứ hai nguyên nhân là vì kĩ thuật chữa bệnh ở thời đại này quá kém, tuổi tác hai đứa nhỏ cách quá gần, hắn lo lắng sẽ có hại đối với sức khỏe của Thương Thanh Nguyệt.
Bởi vậy chỉ có thể nói, "Bây giờ sinh đứa nhỏ sẽ không tốt đối với thân thể của em, hơn nữa Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, đang là lúc cần chúng ta ở cùng nó nhiều hơn, hiện tại mỗi ngày ta phải đến Hàn Lâm Viện, chỉ có thể ở nhà vào buổi tối, nếu em có bé con, cho dù chúng ta muốn cưng chiều Tiểu Đoàn Tử như bây giờ, chắc chắn cũng sẽ bị chia bớt một ít tinh lực. Chờ vài năm sau ta được đề bạt ra ngoài, đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử cũng hiểu chuyện rồi, cha cũng sẽ ở đây, lại sinh bé con không phải tốt hơn rất nhiều sao?".
Ngay lúc Tần Lạc Xuyên nói không tốt đối với thân thể, Thương Thanh Nguyệt rất muốn phản bác lại nói thân thể y rất tốt.
Mà sau khi hắn nói ra mấy lí do khác, Thương Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút, quả thật làm như thế sẽ tốt hơn một chút.
Nhất là khi nghĩ đến, nếu bởi vì phu quân bận rộn công vụ, bản thân lại bởi vì lúc mang thai mà không có quá nhiều tinh lực bận tâm Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử uất ức hic hic lại chỉ có nha hoàn và vú nuôi dỗ, thì càng cảm thấy vẫn là chờ Tiểu Đoàn Tử lớn hớn một chút rồi nói sau.
Y đột nhiên nảy lòng tham nói sinh thêm một nhóc con, chẳng qua cũng vì nhìn đến hậu viện hết thảy quen thuộc này, nghĩ đến cảnh tượng khi còn nhỏ anh trai dẫn y đi chơi, muốn có một đứa nhỏ có thể cùng nhau chơi đùa với Tiểu Đoàn Tử.
Bởi vậy rất dễ dàng bị Tần Lạc Xuyên thuyết phục, gật gật đầu nói, "Vậy được rồi".
Hai người hoàn toàn không ý thức được, song nhi muốn có con cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy, cho dù bọn họ muốn lập tức sinh thêm một đứa, cũng không chắc có thể có.
Ngày mai không chỉ phải dậy sớm, chuyện cũng nhiều, bởi vậy hai người chỉ nán lại ở hậu viện một lát rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau bận rộn đương nhiên không cần phải nói, cha mẹ bọn họ đã qua đời, trong nhà lại không có trưởng bối nào khác có thể lo liệu, anh em hai người lại không định đi mời người ngoài tới hỗ trợ, bởi vậy phần lớn công việc đều dừng ở trên đầu Thương Thanh Nguyệt và Tần Lạc Xuyên.
Cũng may có chú Phúc chia sẻ không thích chuyện, nhóm nha hoàn tiểu tư trong nhà đều giỏi giang, bận thì bận một chút, nhưng hết thảy đều xử lí vô cùng thỏa đáng.
Khách đến hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của Thương Minh Hòa, ngoài những tướng lĩnh cùng từ thành Dung về kinh với anh, và những người bạn tốt ngày xưa ở kinh thành ra, còn có không ít bạn tốt của Tần Lạc Xuyên cũng tới.
Chờ sau khi Thương Minh Hòa đón dâu về, Thương Thanh Nguyệt cố ý tìm một cơ hội, khoe khoang với Thương Minh Hòa khả năng dự đoán của mình một phen, chính vì y bảo phải chuẩn bị thêm mấy bàn tiệc, bây giờ khách khứa mới không đến nỗi không có chỗ ngồi.
Thương Minh Hòa thuận theo khen y hai câu sau đó dặn dò, "Lát nữa sau khi tiệc bắt đầu, em giúp anh đưa chút thức ăn vào phòng trong đi, hẳn là từ trưa đến giờ y vẫn chưa ăn cơm".
"Em biết rồi". Thương Thanh Nguyệt gật đầu nói, lúc trước khi y kết hôn, nếu không phải Tần Lạc Xuyên sau khi bái đường xong đã đưa đồ ăn vào phòng, còn không biết phải đói bao lâu.
Cơm canh y đã sớm bảo Tố Tuyết chuẩn bị xong, lúc bưng vào, Chu Tầm đang mỉm cười ngồi ở mép giường, thấy y tiến vào, thì gọi, "Thanh Nguyệt".
"Anh Tầm". Thương Thanh Nguyệt nâng nhẹ khay trong tay, cười nói, "Anh trai bảo em đưa vào, nói để anh ăn trước, lót dạ một chút, đừng bị đói".
Chu Tầm sửng sốt một chút, mới đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, tuy rằng y chưa nói gì, nhưng ý cười trên mặt thì không làm sao che giấu được.
Tiệc rượu trong một chốc khẳng định là không kết thúc được, chờ Chu Tầm cơm nước xong, Thương Thanh Nguyệt lại ôm Tiểu Đoàn Tử đến chơi với y, chờ trời sắp tối rồi, đoán chừng bên ngoài sắp tàn cuộc, mới mang theo Tiểu Đoàn Tử rời đi.
Hôm nay là ngày Thương Minh Hòa kết hôn, Thương Thanh Nguyệt đã là em trai đã gả chồng, ở lại trong nhà thì không thích hợp, bởi vậy chờ sau khi tàn tiệc, để nhóm nha hoàn và tiểu tư ở lại dọn dẹp sửa sang lại, một nhà ba người của mình thì rời đi theo khách khứa.
Mấy ngày liên tiếp làm lụng vất vả, tuy rằng là chuyện vui, nhưng lúc này sau khi rảnh rỗi rồi, Thương Thanh Nguyệt khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tiểu Đoàn Tử lúc này được Tần Lạc Xuyên ôm đang ngủ khò khò, Thương Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng dựa sát qua, tựa đầu lên trên vai Tần Lạc Xuyên để nghỉ ngơi.
Tần Lạc Xuyên thấy y khẽ khép mắt, dưới mắt là một mảng xanh đen, đau lòng nói, "Kế tiếp nghỉ ngơi tử tế mấy ngày đi".
Thương Thanh Nguyệt mơ hồ đáp, "Dạ".
Tần Lạc Xuyên lại nói, "Chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Đoàn Tử cũng giản lược đi".
Thương Thanh Nguyệt chớp mắt đã ngồi ngay ngắn, nói như chém đinh chặt sắt, "Cái này không được".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com