Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 077 - Chọn đồ vật đoán tương lai

Author: Yên Hỏa Nhân Gia.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad@TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu. Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác appcam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!

Chương 077 – Chọn đồ vật đoán tương lai

Tiệc thôi nôi của Tiểu Đoàn Tử, Thương Thanh Nguyệt quả thật quyết tâm phải làm một trận hoành tráng.

Thương Minh Hòa kết hôn ngày mười tám, ngày mười chín y chỉ nghỉ ngơi một ngày, đến ngày hai mươi sẽ lập tức bắt đầu bắt tay vào bố trí tiệc thôi nôi của Tiểu Đoàn Tử.

Hai người lập nghiệp ở kinh thành này đã hơn một năm, khách muốn mời còn nhiều hơn so với lúc Thương Minh Hòa kết hôn.

Ngày hai mươi ba hôm đó, cho dù lúc đó Tần Lạc Xuyên đùa với Thương Thanh Nguyệt nói giản lược hết thảy, nhưng con trai nhà mình tròn một tuổi, đương nhiên là phải xin nghỉ ở nhà.

Trời mới vừa sáng không bao lâu, mọi người trong Tần Phủ đã bắt đầu bận việc, kết quả là vai chính ngày hôm nay Tiểu Đoàn Tử, vậy mà lại ngủ nướng rồi.

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cũng không thể cứng rắn kéo nhóc dậy, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ ở bên cạnh.

Tiểu Đoàn Tử lại ngủ đến mức hoàn toàn không biết gì.

Cũng may đến giờ Thìn, cuối cùng Tiểu Đoàn Tử cũng từ từ tỉnh dậy, mở to mắt khi nhìn thấy bên giường nhỏ của mình có một vòng người bao quanh, mếu máo suýt nữa thì bật khóc.

Tần Lạc Xuyên nào còn tâm trí nghĩ nhiều như vậy, đưa tay tới bế Tiểu Đoàn Tử lên ngay.

Vừa tiến vào lòng ngực cha, Tiểu Đoàn Tử khóc thì không khóc đấy, nhưng gắt gao ghé sát trên vai Tần Lạc Xuyên, cảm giác tủi thân cực kì.

Mấy động tác nhỏ này làm Tần Lạc Xuyên nhận ra, có lẽ vừa rồi hành vi vây quanh bên giường nhỏ của mấy người bọn họ thật sự đã dọa Tiểu Đoàn Tử rồi, ngay lập tức nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Tiểu Đoàn Tử nói, "Tiểu Đoàn Tử không sợ nhé, cha mang con đi tắm tắm nào".

"Tắm tắm~". Sau khi nghe được tắm tắm, Tiểu Đoàn Tử lập tức quên luôn chuyện vừa rồi, cười hì hì bắt đầu huơ tay múa chân.

Tiểu Đoàn Tử thích tắm, mỗi lần tắm xong đều ăn vạ trong nước không muốn ra, cho dù là nha hoàn hay vú nuôi, thậm chí Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt tự mình tắm cho Tiểu Đoàn Tử, mỗi lần đều giống như một trận chiến.

Quả nhiên, vừa nhìn đến bồn tắm chứa đầy nước, Tiểu Đoàn Tử đã không muốn thành thành thật thật để Tần Lạc Xuyên ôm, cơ thể nhỏ nhắn xoay tới xoay lui, muốn Tần Lạc Xuyên thả nhóc vào bồn tắm.

Hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt luống cuống tay chân cởi quần áo cho nhóc, vừa tiến vào bồn tắm, Tiểu Đoàn Tử đã như cá gặp nước bắt đầu chơi đùa.

Lúc này bất kể có xoa bóp thế nào, Tiểu Đoàn Tử cũng sẽ không khóc nháo, hai người một người chơi đùa với Tiểu Đoàn Tử, một người tắm rửa gội đầu cho nhóc.

Chờ tắm rửa sạch sẽ hết, lúc ôm ra lại là một trận đại chiến.

Mãi đến khi rời khỏi phòng đặt bồn tắm kia, Tiểu Đoàn Tử mới chịu yên lặng, để mặc Thương Thanh Nguyệt mặc quần áo mới vào cho nhóc.

Để thêm phần vui tươi, quần áo từ đầu đến chân của Tiểu Đoàn Tử hôm nay đều là màu đỏ, tôn lên gò má trắng nõn của nhóc, càng trắng trẻo mịn màng hơn.

Tần Lạc Xuyên không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên má của Tiểu Đoàn Tử, nào biết mới đụng tới, Tiểu Đoàn Tử đã né sang một bên, giọng sữa nũng nịu nói, "Không muốn ba, muốn ăn cơm cơm!".

Dựa theo thói quen ngày thường, sau khi Tiểu Đoàn Tử tắm rửa xong đứng dậy, thì đến lúc ăn gì đó, nhưng hôm nay là thôi nôi, nhất định phải cúng tế tổ tiên trước mới được, bởi vậy nghe Tiểu Đoàn Tử mềm mềm mại mại bảo đói, Tần Lạc Xuyên ngẩn ra một chút, vỗ về nói, "Chờ chúng ta lạy ông nội bà nội xong rồi ăn có được không".

Tiểu Đoàn Tử nghe không hiểu là có ý gì, chỉ biết là đợi đã lâu, cũng không ai đưa đồ ăn đến đây, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn xung quanh.

Đau lòng con trai bị đói, Tần Lạc Xuyên ôm Tiểu Đoàn Tử đi ra ngoài, vừa đi vừa dỗ nói là đi tìm đồ ăn.

Thương Thanh Nguyệt cũng vội vàng bảo người đến sảnh trước hỏi, đã chuẩn bị ổn thỏa đồ cúng tế tổ tiên hết chưa.

Nghi thức cúng tế tổ tiên này, nếu không phải Thương Thanh Nguyệt khăng khăng giữ, thì dựa theo cách nói của Tần Lạc Xuyên, có cũng được không có cũng chẳng sao, suy cho cùng bài vị đang bày trong phòng lúc này đúng là của ba mẹ ruột của hắn, nhưng ba mẹ ruột của hắn ngay cả sự tồn tại của thế giới này cũng không biết, thì phải cầu nguyện bọn họ như thế nào để bọn họ phù hộ Tiểu Đoàn Tử khỏe mạnh khôn lớn.

Sau khi xong hết nghi thức, Tần Lạc Xuyên gấp không kịp chờ bế Tiểu Đoàn Tử đến sảnh bên ăn sáng.

Cháo cải xanh thịt băm nấu nhuyễn đã được để nguội từ trước, dùng cái muỗng nho nhỏ dọc theo mép chén múc lên một muỗng, còn chưa đưa đến bên miệng, Tiểu Đoàn Tử đã gấp không chờ nổi vươn tới đón.

Hiển nhiên là đói bụng lắm rồi.

Sau khi đút Tiểu Đoàn Tử xong, Tần Lạc Xuyên mới bắt đầu tự mình ăn.

Chưa ăn được mấy miếng, Ôn Thời Yến và Minh Hân Công chúa đã tới rồi.

Khách khứa đến tiệc thôi nôi, chắc chắn sẽ có khách nữ, không có một người phụ nữ nào tiếp đón chung quy cũng không thích hợp, nhà bọn họ lại không có trưởng bối nữ lớn tuổi, nhất thời ngay cả người tiếp đón khách cũng không có mà chọn.

Trong những người có quan hệ tốt với nhà bọn họ, cũng chỉ có Ninh Vương phi và Minh Hân Công chúa là phụ nữ, địa vị của hai người đều không thấp, nhưng so sánh thì, bởi vì liên quan đến tuổi tác, Minh Hân Công chúa vẫn là thích hợp hơn một chút.

Dù sao lấy địa vị của Ninh Vương phi, nếu để bà ngồi chỗ đó, cũng không phải giúp đỡ tiếp đón khách khứa, sợ là sẽ không khác bái kiến là bao.

Khi đối mặt với những người bạn của Ôn Thời Yến, từ trước đến nay Minh Hân Công chúa vô cùng hiền hòa, không có ra vẻ công chúa chút nào, sau khi hành lễ, nhìn hai người Tần Lạc Xuyên còn đang ăn sáng, Minh Hân Công chúa nói, "Hai người cứ ăn sáng đi, ta đi chơi với Tiểu Đoàn Tử một lát".

Mấy người bọn họ quan hệ tốt, Minh Hân Công chúa lại không ra vẻ gì, bởi vậy Tần Lạc Xuyên thuận miệng hỏi, "Sao lại tới sớm như vậy?".

Ôn Thời Yến nhún vai nói, "Nàng nói chờ Ninh Vương phi tới, chắc chắn Tiểu Đoàn Tử sẽ bị bà trêu chọc mãi thôi, không cho người khác cơ hội, cho nên nhất định phải đến đây lúc Ninh Vương phi chưa đến".

Ôn Thời Yến thật sự rất bất đắc dĩ, theo hắn thấy, Tiểu Đoàn Tử đúng là rất đáng yêu, nhưng biểu hiện của công chúa nhà mình và Ninh Vương phi cũng thật sự rất khoa trương, thật sự không hiểu bọn họ nghĩ như thế nào.

Tần Lạc Xuyên lại là mâu thuẫn vô cùng, vừa cảm thấy kiêu hãnh vì sức hấp dẫn của Tiểu Đoàn Tử, vừa ưu sầu những người này mỗi ngày nhớ thương Tiểu Đoàn Tử, con trai nhà mình mới một tuổi, người muốn làm sui đã đếm không hết rồi, thật sự làm người đau đầu.

Ăn sáng xong không lâu, khách khứa cũng đã lục tục tới.

Đến trước nhất chính là Thương Minh Hòa và Chu Tầm, đây là lần đầu tiên người hai nhà gặp mặt sau khi bọn họ kết hôn.

Chu Tầm an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh Thương Minh Hòa, khóe môi mỉm cười, trong mắt dường như lại thêm một phần sinh động so với dĩ vãng.

Ngay sau đó là Dương Hi mang theo phu lang, kế đến là Ninh Vương phi mang theo Thế tử phi.

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt phải đi tiếp đón khách khứa, bèn dứt khoát giao Tiểu Đoàn Tử cho Ninh Vương phi, ít nhất thân phận của Ninh Vương phi bày ra đó, cho dù bao nhiêu người muốn đến chọc Tiểu Đoàn Tử, bà đều trấn áp được, không cần Tần Lạc Xuyên lo lắng.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai được cử hành trước tiệc rượu buổi trưa, giữa đại sảnh đã bày sẵn hai cái bàn vuông lớn ghép lại với nhau, trên bàn trải vải đệm may riêng cho chọn đồ vật đoán tương lai, trên cái đệm thêu hoa văn mây lành và các loại hoa, thoạt nhìn may mắn lại vui tươi.

Giờ lành vừa đến, bắt đầu bố trí lên trên đồ vật cần dùng cho chọn đồ vật đoán tương lai, Tần Lạc Xuyên dẫn đầu thả vào một con dấu, tiếp theo lại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người thả thêm một cuốn <Tam Tự Kinh>.

Thông thường chọn đồ vật đoán tương lai mỗi người chỉ được thả một món, cho dù hắn là cha, cũng không có đạo lí được thả thêm, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tần Lạc Xuyên giải thích, "Con dấu là cha ta gửi tới".

Quan hệ không quá thân thiết với bọn họ nghe vậy lúc này mới bừng tỉnh, còn giống như mấy người Ninh Vương phi và Dương Hi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.

Tiếp theo Thương Thanh Nguyệt thả một cây bút lông.

Sau khi bọn họ thêm xong, sau đó thì đến khách mời, Ninh Vương phi thả một cái ấn quan nhỏ tinh xảo bằng ngọc, lại thả một cái kim nguyên bảo vàng óng ánh, nhàn nhạt nói, "Cũng có một món là ta mang hộ người khác".

Mọi người chỉ cho rằng bà nói đùa, nào có ai lại nhờ người khác mang hộ một cái kim nguyên bảo chứ.

Tần Lạc Xuyên lại là giật giật mí mắt, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Thương Thanh Nguyệt một cái, hai người đều không nhịn được nghi ngờ, thật ra cái kim nguyên bảo kia mới là của bản thân Ninh Vương phi, mà cái ân quan nhỏ tinh xảo kia mới là giúp người khác mang đến.

Thương Minh Hòa và Chu Tầm thì thả một cây kiếm gỗ nhỏ, cũng phù hợp với thân phận của Thương Minh Hòa, Ôn Thời Yến lại là một cái bàn tính nho nhỏ, đến lúc đến lượt Dương Hi, hắn giống như có chút xấu hổ, ngừng một lúc lâu, mới ở trước mắt bao người, cầm miếng ngọc bị khắc thành hình dáng thịt kho.

Tất cả vật phẩm được xếp thành hình cánh quạt bày ở một đầu bàn, từ bút mực giấy nghiên đến tiền bạc và đồ trang sức, thậm chí đồ ăn đồ chơi, có đủ mọi thứ.

Tần Lạc Xuyên đặt Tiểu Đoàn Tử ở một đầu bàn, bản thân thì theo Thương Thanh Nguyệt đi đến một đầu khác đang bày đồ vật, vỗ vỗ tay nói, "Tiểu Đoàn Tử mau tới đây".

Đầu tiên Tiểu Đoàn Tử cho rằng hắn đang chơi cùng nhóc, thoăn thoắt mấy cái đã bò qua, tiếp theo lập tức bị những vật phẩm bày biện trên bàn kia hấp dẫn ánh mắt.

Tần Lạc Xuyên nhìn tròng mắt nhóc đảo qua đảo lại đánh giá những vật phẩm quý hiếm, thì nói, "Tiểu Đoàn Tử chọn một loại yêu thích".

Tiểu Đoàn Tử hiện tại đã có thể nghe hiểu hai chữ yêu thích, nghe vậy tay chân cùng sử dụng bắt đầu càn quét trên bàn, tay còn chưa bắt lấy cái gì, đã có thứ gì đó bị chân nhóc đá một cái rơi xuống từ trên bàn.

Chính là cái ấn quan bằng ngọc Ninh Vương phi mang đến kia.

Khách khứa vây xem đều hít ngược vào một hơi, ngay cả sắc mặt Ninh Vương phi cũng cứng đờ, tiếp theo không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần bình thường trở lại, ra hiệu nha hoàn nhặt ấn quan lên, một lần nữa tự mình cất vào trong túi tay áo.

Món đầu tiên được Tiểu Đoàn Tử bắt lấy lại là con dấu Tần Ngôn gửi đến kia, thật ra ngụ ý của con dấu và ấn quan kia cũng không khác biệt nhau, nghĩ đến cái ấn quan bị đá khỏi bàn ngay từ cú đá đầu tiên, Ninh Vương phi càng dở khóc dở cười.

Chọn đồ vật đoán tương lai tổng cộng bắt lấy ba thứ, ngoài con dấu của Tần Ngôn ra, sau đó Tiểu Đoàn Tử lại bắt được cây bút Thương Thanh Nguyệt thả lên, cùng với kiếm gỗ Thương Minh Hòa mang đến kia, lại làm Thương Minh Hòa kích động đến nói năng lộn xộn, một mạch nói Tiểu Đoàn Tử quả nhiên là cháu ngoại ruột của anh.

Ba thứ này, bất kể là về ý nghĩa hay phương diện khác, đều vô cùng viên mãn.

Tuy rằng quyển <Tam Tự Kinh> bản thân thả lên kia đã sớm bị đá sang một bên, nhưng Tần Lạc Xuyên vẫn cảm thấy con trai nhà mình siêu cấp lợi hại.

Mọi người lại đều hết lòng tin theo cái này, càng cảm thấy ngày nào đó Tiểu Đoàn Tử nhất định sẽ trở thành người ưu tú giống như cha, ánh mắt của nhóm khách nữ ở đây nhìn Tiểu Đoàn Tử càng thêm nóng bỏng.

Tiệc trưa kết thúc, chờ khách khứa rời đi hết, ở lại đều là những người quan hệ không tồi với bọn họ, lúc này Tần Lạc Xuyên mới tìm cơ hội hỏi Ninh Vương phi, "Không biết là ngài được ai nhờ mang hộ đồ vật?".

Ninh Vương phi bĩu môi nói, "Ngoài người trong cung kia ra, còn có thể là ai".

Tần Lạc Xuyên hiểu rõ, quả nhiên không khác với suy đoán của hắn.

Ngừng một chút, hắn lại hỏi, "Chẳng lẽ hôm nay Vương gia có việc?".

Ninh Vương là Vương gia đương triều, Tần Lạc Xuyên là triều thần, hỏi lời này vốn là không thích hợp, chỉ là hôm qua Ninh Vương mới nói với hắn, hôm nay nhất định sẽ đến, mới đầu lúc Ninh Vương phi đến, Tần Lạc Xuyên chỉ cho rằng Ninh Vương có việc, phải muộn một chút mới đến, bây giờ tiệc trưa đã kết thúc, Ninh Vương vẫn chưa đến, Tần Lạc Xuyên bèn thuận miệng hỏi ra.

Dù sao lúc này những người khác đều đang nói chuyện bên cạnh, hắn và Ninh Vương phi bên này ngoài nha hoàn bên người Ninh Vương phi ra, thì không có những người khác.

Ninh Vương phi thở dài nói, "Nửa đêm hôm qua bên Tây Nam truyền đến tin khẩn tám trăm dặm tốc hành, nói là mùa lũ năm nay đến sớm, lại còn dữ dội, đã tạo thành tai họa không nhỏ đối với hạ lưu, trời còn chưa sáng, Hoàng thượng đã triệu Vương gia vào cung nghị sự".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com