Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

      Cuộc sống của tôi dạo này cũng khá hơn hẳn, vì sau giờ làm mệt mỏi thì có em và Nana chăm sóc và bầu bạn. Có hôm tôi phải phẫu thuật đến tối khuya thì em vẫn luôn chuẩn bị cơm sẵn cho tôi. Tôi cảm thấy bản thân có tình cảm đặc biệt với em và thứ tình cảm này đang dần lớn lên. Nhưng tôi biết, em chỉ xem tôi là bạn, là anh, là hàng xóm. Và hơn hết là ân nhân. Hỡi ơi ngày nào em cũng lo cơm nước cho tôi dù giờ sinh hoạt của tôi rất thất thường do tính chất công việc, tôi cứ bảo là em đừng lo nữa vì dù gì tôi vẫn có thể tự lo được nhưng em cứ nói là vì tôi đối xử với em và Nana quá tốt nên em phải báo đáp lại

Dạo gần đây công việc cũng dần ổn thoả, viện trưởng cho tôi thời gian để nghỉ ngơi nên tôi chỉ loanh quanh trong nhà tôi và nhà em. Nana thường xuyên sang nhà tôi chơi, con bé còn bảo muốn ngủ lại ở nhà tôi nhưng em không cho. Cũng phải, em cô đơn như vậy, cả ngày trời vừa lo cho Nana vừa vùi đầu vào công việc, đêm về lại không có Nana ở bên chắc em buồn chết mất.

-aaa ba Jin-Nana thấy tôi thì la lên, bỏ con ngựa gỗ đang đong đưa, chạy đến bên tôi

-ba?-em nhìn Nana khó hiểu

-mẹ ơi, ba Jin tới!-con bé nói

-Nana hư quá! Sao lại gọi chú là ba?- em bỏ đống tài liệu xuống đi đến nhìn con bé đang ôm cổ tôi

-nhưng con thích gọi là ba! Ba Jin chăm sóc con mà, còn chơi với con nữa! Ba KyungMin đâu có như vậy đâu!-con bé dẫu môi, nhìn em bằng ánh mắt uỷ khuất

-nhưng mà Nana à...-em vừa định trách Nana thì tôi đã lên tiếng

-thôi không sao mà! Nana gọi là ba cũng được, gọi là cái gì ba Jin cũng vui hết! Thế có chịu không?-tôi nhìn con bé yêu chiều rồi vuốt lấy cái má tròn xoe, Nana nghe vậy thì gật đầu vui vẻ đi tìm trò bày ra cho tôi chơi

Đến trưa em vẫn bận rộn với mớ công việc nhưng kiên quyết giành phần làm cơm trưa với tôi. Tôi phải cố gắng thuyết phục em, cả hai cứ giành việc mãi đến khi Nana đi vào nhìn bọn tôi khó hiểu rồi nói "con muốn ăn cơm của ba Jin" thế là em cũng đành bất lực để tôi lo cơm trưa còn bản thân em thì tiếp tục làm việc

         Trong lúc tôi nấu ăn, Nana cứ bám lấy không ngưng, con bé bảo muốn tôi bồng nên tôi một tay xào thịt một tay ôm con bé, hai má tôi bị con bé dày vò đến gần như muốn rớt ra. Được một lúc con bé buồn ngủ nên thiếp đi trên vai tôi. Làm xong bữa trưa thì Nana đã ngủ say nên tôi đưa con bé vào phòng ngủ rồi mới đi ra dọn cơm cho tôi và T/b

          -Nana đâu rồi anh Jin?-em thấy tôi dọn thức ăn ra thì cất tài liệu vào rồi hỏi

          -ban nảy anh nấu cơm, Nana đòi anh bồng nên anh cũng chiều con bé. Được một lúc thì con bé ngủ gật trên vai anh nên anh đưa con bé vào phòng ngủ rồi-tôi nói dứt câu thì cũng đã dọn xong bàn ăn, tôi ngồi xuống đối diện em để cùng ăn

          -quoa, anh nấu ăn ngon vậy sao? Em là con gái mà nấu lại không ngon bằng, thật xấu hổ quá đi mất-em nếm thử thức ăn thì nói

         -không hề nha! Anh rất thích thức ăn của em nấu

         Bữa cơm trôi qua cũng không quá đặc sắc, xong bữa tôi lại giành phần rửa chén làm em cứ áy náy trong lòng nhưng tôi không thể nhìn em phờ phạc như vậy mà còn phải làm nhiều việc nhà. Dạo này công việc của em tăng lên đáng kể, thương hiệu của em dần được nhiều người biết hơn nên em cần phải duy trì điều đó

Tôi rửa chén xong thì đi ra ngoài, thấy em ngồi ở hiên nhà, ánh mắt nhìn xa xăm làm tôi có chút xót xa

-lại làm sao đấy?-tôi hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh em

-không, chẳng có gì cả...-em chầm chậm nói

-thôi đừng giấu anh! Anh ở đây hai tháng, biểu hiện của em, anh còn không hiểu sao?

-haha thật là...-em cười nhạt

-có việc gì làm em buồn!-tôi lại hỏi

-chỉ là lo lắng một chút thôi!

-nói với anh đi, như vậy sẽ ổn hơn!

-trước giờ em đã quen giữ mọi chuyện cho riêng mình-em nói rồi thở ra một tiếng

-như vậy không tốt đâu! Không lẽ anh lo được cho Nana nhưng lại không lo được cho mẹ của con bé sao? Ít nhất anh cũng phải chia sẻ được vài nổi buồn phiền với em chứ! Như thế mới giúp em có tinh thần để tiếp tục chăm sóc Nana-em nghe vậy thì nhìn tôi cười hiền

-nào, nói anh nghe xem! Vai anh rộng lắm, dựa vào rất thoải mái, em cứ tự nhiên!-tôi nói rồi kéo mái đầu nhỏ của em dựa vào vai tôi. Em nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn dựa vào, em hít lấy một hơi thật sâu như trấn tĩnh bản thân rồi nhè nhẹ nói

-em lo cho Nana! Nếu sau này con bé đi học thì sao? Liệu bạn bè có trêu ghẹo con bé vì nó không có ba chăm sóc không? Liệu ba mẹ của những đứa nhỏ đó có ghét bỏ con em vì mẹ nó là một người phụ nữ không chồng không? Em lo lắm!-em nói, giọng run run như sắp khóc

-không phải anh nói có anh đây sao?

-Jin....anh... thật sự rất giống Kyungmin! Anh trông rất giống ba của Nana.....em xin lỗi vì nói ra điều này

-không sao cả! Ngay bản thân anh cũng đã giật mình khi nhìn thấy cậu ta mà! Anh còn tưởng bản thân có anh em sinh đôi thất lạc cơ chứ!-tôi bông đùa

-em lo rằng sau này Nana sẽ thay thế hình ảnh của Kyungmin là anh! Em sợ con bé sẽ quá phụ thuộc vào anh và quên luôn ba nó...em sợ.....-em nói đến đây thì bị tôi cắt ngang

-thì có sao đâu chứ! Cậu ta không làm tròn được bổn phận thì anh làm thay! Trẻ con nên có đầy đủ tình thương, anh không ngại việc chăm lo cho Nana! Hay em chê anh không phải người tốt?

-KHÔNG! Em chưa từng có ý nghĩ đó, và cũng không dám nghĩ xấu cho một người tốt như anh

-thế em sợ việc gì?

-.......anh cũng có cuộc sống riêng....dù gì em và anh cũng không có mối quan hệ quá thân thiết. Nhỡ sau này anh có vợ, có con...thì Nana...ai sẽ lo cho con bé...hức...hức....ai sẽ tiếp tục yêu thương con bé đây? Em không muốn con em lại một lần nữa bị bỏ rơi...hức...chính ba ruột của nó đã không yêu thương nó, để sau này ai thấy con bé cũng đều thương hại mà nhận làm con nuôi, sau đó lại rời bỏ nó....thì con em....con em phải làm sao?-em khóc nấc lên khi bày tỏ lòng mình. Cũng phải, em lo lắng như vậy không phải dư thừa, nhưng chỉ vì em chưa hiểu rõ cảm xúc đặc biệt tôi dành cho em nên mới nghĩ như vậy mà thôi!

           -đừng khóc...em đừng lo! Hiện tại em lo lắng như vậy, nhưng về sau sẽ không cần phải thế! Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa...bây giờ anh nói ra có thể em sẽ không hiểu, hãy để thời gian trả lời mọi thứ!

           Nói xong tôi vuốt ve bờ vai gầy run run, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh thì tôi dừng lại ở gói thuốc lá đã được hút hết phân nửa. Với tay đến gói thuốc, tôi cầm lấy rồi hỏi

          -em hút?

          -chỉ là những lúc tâm trạng không tốt mới dùng đến...-em nhàn nhạt nói, tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên má, tôi nghe vậy thì nhìn vào thùng rác, lại thấy có hai gói thuốc đã hết nằm bên trong

          -thế hai cái gói thuốc này là sao? Dạo gần đây ngày nào em cũng hút đúng không?-tôi hơi cau mày hỏi, em nghe vậy thì bất ngờ

          -là..làm sao anh biết?

          -ngày nào tối đến anh cũng nghe mùi khói thuốc, xóm mình không có ai hút cả! Các bác dù có lớn tuổi cũng sống rất lành mạnh!-tôi cầm gói thuốc trong tay ngồi xuống cạnh em

           -sau này đừng hút nữa...như vậy sẽ rất hại cho em...nếu em có mệnh hệ gì, ai sẽ lo cho Nana?

           Tôi hỏi xong em lại cười buồn, chỉ gật đầu nhẹ rồi thở ra mấy tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com