Chương 1 Hãy đặt cược với thần
"Ngươi sẽ chết sau một trăm ngày nữa."
Tôi ngã xuống cầu thang của học viện.
Tôi có cảm giác như bị đẩy xuống khi đi ngang qua một người nào đó. Hoặc đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi? Thế nên trong vô thức tôi đã ngã xuống cầu thang.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ cực kỳ thánh thiện trong thế giới trắng xóa.
"Thứ lỗi cho ta. Ta đã đi ngược lại nguyên tắc khi nói cho ngươi vì lẽ ra ngươi phải chết mà không biết trước gì mới phải. Ta xin lỗi... Ta vì đã cho ngươi nỗi sợ không cần thiết."
Ông ấy là một người rất 'trắng' và đẹp. Dáng người cao ráo, mảnh khảnh. Mái tóc trắng dài để xoã xuống một bên vai, cùng bộ trang phục là nước da đều trắng. Duy chỉ có đôi mắt là màu vàng. Ông ấy trông hệt như vị Thần được mô tả trong bức tranh Nanashi no Rakuhi của nhà sùng bái Thần đạo, hoạ sĩ nổi tiếng Andre Oscar.
Trước vẻ đẹp thần thánh đó, tôi đưa ra một câu hỏi.
" __Vậy tại sao ông lại nói với tôi?"
" Do sự kiêu ngạo."
"Có liên quan gì đến chuyện này không?"
" Thật đáng thương... Ta đã nghĩ về ngươi như thế."
...Vậy à. Có lẽ ông ta đang thương hại mình ?
Ông ta là ai vậy?
Tất nhiên là thần rồi.
Ông ta dành sự thương hại cho một người phàm nên nói là kiêu ngạo cũng đúng.
"Ngươi có biết thái tử Sazanjill, hôn phu của cô sẽ huỷ bỏ hôn ước với cô không"
Tôi biết chứ. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người ở học viện đều biết thái tử Sazanjill Lukino Lapisenta đang ngoại tình. Người thứ ba là con gái nhà nam tước, Lumiere Alban. Mối quan hệ giữa họ đã vượt mức bạn bè từ lâu rồi.
"Vậy tôi sẽ chết kiểu nào đây?"
"Ngươi sẽ phải chết dưới tay hôn phu của ngươi. Hắn ta cố gắng để bảo vệ người con gái hắn yêu khỏi một người phụ nữ đang giận dữ. Sau đó ngươi sẽ bị kết án."
"Ồ. Có vẻ mọi người tin là tôi đang lên kế hoạch trừ khử tiểu thư Lumiere nhỉ."
Mà thật ra tôi cũng đoán sẽ có chuyện này... Nếu bị làm nhục mặt trước nhiều người như vậy, tôi mong là chỉ bị tát thôi, nhưng... Tôi nhớ là khoảng một trăm ngày nữa, hoàng gia sẽ cho tổ chức một buổi dạ hội.
Không thể nào...
...Điện hạ có trở nên mù quáng vì tình yêu thì cũng không đến mức huỷ hôn ước trước công chúng chứ?!
Tôi cười một cách cay đắng. Đây thật sự không phải chuyện đùa.
"Nghe như tôi là nhân vật phản diện ấy nhỉ"
"Nói không sai. Ta có nên xem ngươi là 'kẻ xấu' không?"
"Ồ, thế thì còn gì bằng."
Tôi vỗ tay thán phục trước danh hiệu tuyệt vời ấy. Nhưng vị Thần lại tiếp tục câu truyện đen tối với một biểu cảm nghiêm túc.
"Sau đó cả gia đình ngươi, gia tộc Elcage sẽ bị tước danh hiệu vì bị nghi ngờ phản quốc. Kết quả là hộ sẽ bị bánlàm nô lệ. Còn vị hôn phu đã ruồng bỏ ngươi sau đó cũng bị ám sát. Ngay cả khi hắn không chết cũng sẽ bị liệt."
"Sao cơ ?! Ngài ấy bị sát thủ nhắm đến?"
Khoảng 100 năm trước ở vương quốc Lapisenta, nạn buôn người từng được thực hiện một cách công khai. Và sau khi biến cả nhà tôi trở thành nô lệ, Đoeẹn hạn Sazanjill sẽ phải đối mặt với cái chết dưới tay của sát thủ...
Hộ vệ của ngài ấy đâu
"Haha.."
Tôi bất giác cười nhẹ.
"Ta hiểu là ngươi sẽ khó tin được chuyện này..."
"Không phải vậy đâu."
Thần nhướng mày sau khi tôi lắc đầu phủ nhận.
"Tôi chỉ cảm thấy đau đớn cho bản thân thôi."
Tôi không cảm thấy bận tâm gì đến điều đó cả.
Chỉ là... Tôi đã phải cố gắng rất nhiều để xứng đáng với cái danh nữ công tước, cũng như là hoàng hậu tương lai. Tôi tự rèn giũa bản thân, có đủ các quy tác ứng xử và kiến thức. Tất cả mọi thứ là vì vương quốc này.
Để trở thành hình mẫu lý tưởng của người dân. Để trở nên xinh đẹp hơn bất kì ai khác.
Tôi đã sống một cuộc đời chính trực, tôn trọng những việc làm tốt đẹp, luật pháp và nhiều thứ khác.
Suốt 16 năm qua, tôi đã chịu đựng nhiều điều. Tôi thậm chí còn không có cơ hôi nào để bản thân được giải trí. Lẽ dĩ nhiên khi mà tôi cũng chưa từng trải qua cảm giác gọi là yêu.
Nhưng có vẻ số phận bắt tôi phải chết không đúng lúc ấy nhỉ. Cả Thần cũng thấy tôi đáng thương nữa mà.
Nhiêu đó cũng khiến tôi bật cười rồi.
Tuy nhiên, không phải là tôi không nhìn được tia sáng trong cái tương lai đen tối sắp diễn ra.
"Có lẽ nào, lí do mà ông nói với tôi điều này là để tôi có thể tránh khỏi kết cục đó đúng không?"
Vị Thần khẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Ngươi có thể...nhưng cái chết là kết quả cuối cùng. Trong thế giới này luôn tồn tại nhân quả. Con người không thể thoát khỏi điều đó, cũng như họ không thể tránh được cái chết. Quá trình diễn ra điều đó có thể thay đổi, nhưng cái chết của ngươi, cho dù cố gắng thế nào đi nữa..."
"Vậy sao? Thế tại sao ông lại bận tâm nói với tôi về điều đó chứ?"
Vị Thần không trả lời.
...Ô ng ta là ai kia chứ?
Ừ thì, ông ấy là Thần. Một kẻ rất kiêu ngạo. Ông ta chỉ đơn giản bảo tôi sẽ chết, nhưng nếu tôi cố gắng hết mình thì cái chết của mình sẽ nhẹ nhàng đi đôi chút.
...Ông ta muốn mình trở thành kẻ ngốc à?
"Vậy thì, ông...Nếu tôi cho ông thấymột cái chết đẹp thì ông có thưởng cho tôi cái gì không?"
"Thưởng?"
Vẻ mặt đáng yêu của vị Thần khiến tôi phải bật cười.
"Thưởng gì cũng được. Cơ mà tôi không nghĩ là một người phhi thường như ông cũng có lúc ngạc nhiên như vậy..."
Và đó cũng là lần đầu ông ấy mất bình tĩnh.
Dù sao thì tôi cũng sẽ chết trong vòng 100 ngày nữa. Lẽ ra tôi phải thấy sốc lắm khi nghe được đều này, nhưng hiện tại đã có quá nhiều rắc rối rồi.
khi nghe được đều này, nhưng hiện tại đã có quá nhiều rắc rối rồi.
Sau đó, vị Thần bật cười khúc khích.
"Tôi được rồi. Nếu ngươi thành công thì ta sẽ ban cho ngươi mọi thứ ngươi muốn ở kiếp sau."
"Hứa đấy nhé!"
Tôi đưa ngón út lên. Đó là một cái ngoắc tay, một cách để ràng buộc bản thân với lời hứa trẻ em ở phương đông. Khi mọi người móc ngéo ngón út lại với nhau, lời hứa họ phải thực hiện, Còn nếu không, một chuyện khủng khiếp sẽ giáng xuống đầu kẻ phá vỡ lời hứa.
Vị Thần lại bất ngờ thêm lần nữa. Nhưng rồi ông cũng lấy ngón út của mình móc ngéo với tôi.
Không gian xung quanh lập tức chìn vào ánh sáng.
Và sau đó, tôi, Lelouche Elcage đã trở lại thế giới của mình...
...Để chết một cách đẹp nhất sau 100 ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com