1.7 || "Cho em ích kỷ một chút nhé...?"
Đêm ấy, biển đã ngủ. Nhưng trong căn phòng nhỏ nhìn ra đại dương, hai tâm hồn vẫn thao thức.
Gió lướt qua rèm cửa, tạo nên những tiếng xào xạc như thì thầm. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ tỏa sáng một góc, nhuộm vàng làn da trắng ngần của Charlie. Cậu ngồi bên giường, gối ôm trước ngực, mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính.
Sato-san từ phòng tắm bước ra, lau mái tóc trắng vẫn còn ẩm bằng khăn. Anh nhìn thấy bóng lưng cậu, nhỏ bé nhưng đầy bình yên, như thể cậu đã là một phần không thể thiếu của đêm này.
– “Em không ngủ à?” – Giọng anh trầm, dịu như nhạc buổi khuya.
Charlie khẽ lắc đầu. Khi anh bước lại gần, cậu ngước lên, nở một nụ cười nhẹ. Ánh mắt xám ấy, giữa ánh đèn, trở nên như sương phủ.
– “Em sợ, nếu ngủ rồi thì khoảnh khắc này sẽ biến mất.”
Sato-san không đáp. Anh ngồi xuống cạnh cậu, để im lặng lan ra giữa hai người như một cách chạm khác — không lời, nhưng đủ khiến tim đập nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Charlie lên tiếng:
– “Em từng nghĩ… sẽ chẳng ai chạm vào em bằng trái tim cả. Em là bệnh nhân ung thư. Em không xinh đẹp, không khỏe mạnh, và tương lai thì chẳng rõ ràng.”
– “Em sai rồi.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cậu. “Em đã chạm vào anh trước đấy chứ.”
Charlie cười, và cái cười ấy nhẹ tênh nhưng sâu như đáy nước.
Rồi cậu xoay người lại, áp trán mình vào trán anh. Khoảng cách biến mất. Hơi thở va chạm.
– “Sato-san…”
– “Ừ?”
– “Cho em ích kỷ một chút nhé…”
Charlie đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim. Đôi mắt cậu khẽ nhắm lại, rồi từ từ cúi xuống, chạm vào môi anh bằng một nụ hôn thoáng run rẩy — như một lời thú nhận mà ngôn từ không đủ để diễn tả.
Sato-san không nói gì, chỉ siết nhẹ eo cậu và kéo cậu lại gần hơn. Họ hôn nhau lần nữa, dài hơn, sâu hơn. Nụ hôn không phải của xác thịt, mà là của những ngày chờ đợi, của những cảm xúc không thể gọi tên.
Tay anh luồn vào tóc cậu, trong khi Charlie đưa tay chạm lên xương quai xanh anh — rụt rè, lạ lẫm, nhưng đầy cảm xúc.
Hơi thở dồn dập. Căn phòng dường như chật chội lại với lượng cảm xúc đang dâng tràn. Cậu nằm đè lên người anh, cả hai cùng run, cùng tìm một nơi an toàn để thở. Nhưng khi bàn tay Charlie khẽ lướt xuống dưới, anh giữ lại.
– “Đủ rồi, Charlie…” – Sato-san thì thầm, hôn lên trán cậu. “Chúng ta không cần vội vàng, phải không?”
Charlie ngẩng lên, đỏ mặt nhưng vẫn mỉm cười:
– “Em biết. Nhưng em muốn anh cảm nhận được… em thật lòng.”
– “Anh đã cảm nhận được từ lần đầu em gọi anh là Sato-san với giọng như gọi tên một thế giới.”
Cả hai bật cười, và tiếng cười ấy vỡ òa như ánh sáng trong đêm đen. Họ ngồi lại, lưng tựa vào đầu giường, tay nắm tay, hơi thở dịu lại.
– “Sato-san…”
– “Sao?”
– “Em nghĩ là… em yêu anh từ lúc mười hai tuổi.” – Charlie nghiêng đầu nhìn anh. “Lúc anh đưa em một viên kẹo bạc hà và nói 'em có thể nhăn mặt, nhưng vẫn ngọt ngào lắm'. Khi đó em biết, có điều gì đó trong anh… khiến em muốn sống lâu hơn một chút.”
Sato-san mím môi, xúc động. Anh kéo cậu vào lòng, để đầu cậu áp vào ngực mình.
– “Vậy thì, hãy sống. Sống thật lâu. Sống cho đến lúc em chán anh.”
Charlie bật cười:
– “Em sẽ không chán đâu… Vì anh luôn biết cách làm em bất ngờ.”
Ngoài cửa sổ, sóng biển vẫn vỗ đều đều, như nhịp tim bình yên của hai người đang ôm nhau trong đêm. Không cần thêm điều gì nữa. Không cần lời hứa xa xôi. Chỉ cần khoảnh khắc này — là đủ cho một đời.
Căn phòng vẫn chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, yên tĩnh như thể cả thế giới ngoài kia đã dừng lại.
Charlie vẫn nằm gọn trong vòng tay Sato-san, đầu tựa lên vai anh. Hơi thở cậu đều đều, nhưng đôi mắt vẫn mở to, ánh nhìn như lướt qua suy nghĩ xa xôi nào đó. Ngón tay mảnh khảnh của cậu vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực anh, như đang thăm dò từng nhịp đập, từng cảm xúc thầm kín.
Bỗng, cậu khẽ nhổm người lên. Sato-san ngạc nhiên nhìn cậu, định hỏi điều gì, thì bất ngờ cảm nhận một cái cắn nhẹ ngay tại xương quai xanh của mình. Không đau, nhưng đủ để khiến toàn thân anh rùng mình nhẹ một cái.
– “Em đang làm gì vậy hả?” – Anh bật cười, mắt mở to khi thấy gương mặt nghịch ngợm nhưng lại có chút nghiêm túc của Charlie.
Charlie không trả lời ngay. Cậu rướn người lên, môi cậu chạm sát vào tai anh, thì thầm bằng giọng khẽ run nhưng đầy quyết tâm:
– “Satoru…”
Chỉ một từ thôi. Nhưng đủ để khiến trái tim anh thắt lại.
Lần đầu tiên Charlie gọi tên thật của anh. Không có kính ngữ. Không có khoảng cách. Không còn là “Sato-san” ngọt ngào pha chút lễ độ. Mà là Satoru — cái tên như lời khẳng định rằng anh là của cậu, là người mà cậu đủ tin tưởng để xóa bỏ mọi bức tường.
Satoru khựng lại. Cả người anh như bị đóng băng một giây ngắn ngủi. Rồi đôi mắt anh chớp nhẹ, và anh nhìn cậu với một vẻ dịu dàng đến mức khiến trái tim Charlie như tan chảy.
– “Em… vừa gọi anh là gì vậy?” – Anh hỏi khẽ, như sợ mình nghe nhầm.
Charlie nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng cậu nhỏ nhưng vang rõ trong im lặng:
– “Satoru. Vì em muốn gọi người em yêu bằng tên thật, như cách em gọi chính trái tim mình.”
Satoru im lặng. Lần này, anh không thể giấu nổi xúc động đang dâng lên trong mắt. Anh siết cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng cậu như một phản xạ đầy bản năng.
– “Charlie…” – Giọng anh nghẹn ngào. “Em luôn khiến anh bất ngờ… nhưng cái cách em nói tên anh, nó còn hơn cả lời yêu.”
Charlie rúc vào ngực anh, khẽ nói:
– “Em không muốn đợi đến sinh nhật mười tám mới nói những điều này. Lỡ đâu… em không còn cơ hội. Em chỉ biết hiện giờ, khi gọi tên anh, em cảm thấy sống động hơn bao giờ hết.”
Satoru hôn lên mái tóc đen của cậu, thật lâu, rồi thở ra thật khẽ:
– “Vậy thì… cứ gọi tên anh, bao nhiêu lần tùy thích. Miễn là em còn bên anh, dù một ngày hay một đời, anh cũng sẽ lắng nghe.”
Ngoài cửa kính, sương đã bắt đầu mờ tan. Xa xa, bầu trời đen thẫm chuyển dần sang màu chàm, dấu hiệu bình minh sắp lên. Nhưng trong căn phòng ấy, bình minh của trái tim họ đã tới từ lúc cái tên “Satoru” được thốt ra — nhẹ nhàng, nhưng khắc sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com