Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn án (C1 - C2)

Tên: Con mèo của tôi và tôi đều nghiện cá khô nhỏ

Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tiên hiệp, Tu chân, Ngọt sủng, Lịch sử, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đoản văn, Duyên trời tác hợp

Tình trạng chính: Hoàn (6 chương)

Editor: Left Dimple (Wattpad @KhucTieuHa)

Tình trạng edit: Hoàn

Nguồn raw: Tấn Giang

_

Văn án:

Liễu Hiên vốn là một yêu tu miêu tộc, bị lôi kiếp đánh xuống nên mới trở về hình thái ấu tể, Tử Phủ bị hao tổn nghiêm trọng, cần thiên tài địa bảo mới có thể khôi phục.

Trước khi linh lực khôi phục, hắn tạm thời không có cách nào biến thành người, chỉ có thể tách linh hồn ra khỏi cơ thể và ngưng tụ thành một thực thể hình người.

Hồn phách tách ra với Liễu Hiên mà nói không khó, mà khó là, hắn phải làm thế nào để nói cho người yêu luôn chán ghét yêu tu, rằng con mèo trong ngực y thật ra là thân thể của hắn?

Nhìn mèo con trầm mê với lưu ly châu, Liễu Hiên rơi vào trầm tư.

Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Tiên hiệp tu chân, Ngọt văn

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Liễu Hiên ┃ vai phụ: Tần Lâm ┃ cái khác: Ngọt manh, tiểu ngắn, 1v1, he

_________________
Liễu Hiên ➱ hắn & Tần Lâm ➱ y
_

________________

Chương 1

Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

"Nhóc con, chơi đủ chưa? Chúng ta đi thôi?" Liễu Hiên nói với con mèo nhỏ đang mải mê nghịch lưu ly châu trên bãi cỏ.

Mèo con không để ý đến hắn.

"Chủ nhân, đi thôi, nhóc đã chơi một canh giờ rồi." Liễu Hiên che mặt.

Mèo con vẫn phớt lờ hắn.

"Cha! Nhóc không đi luôn! A Lâm sắp trở về rồi đó!" Liễu Hiên dùng đòn sát thủ, nếu còn nhìn nữa, không chừng hắn sẽ nhịn không được cùng với mèo con nghịch lưu ly châu mất.

Lần này, mèo con rốt cuộc cũng dừng.

Một móng vuốt nhỏ mềm mại đặt trên lưu ly châu, nghiêng đầu thật mơ màng nhìn Liễu Hiên, suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó nó đẩy lưu ly châu ra rồi đặt trước mặt Liễu Hiên, meo meo hai tiếng, ý nói Liễu Hiên cất kỹ.

Rốt cục không chơi nữa, Liễu Hiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu hạt châu lại.

Con mèo nhà hắn cái gì cũng tốt, mềm mại đáng yêu, giá trị nhan sắc gần như là đỉnh cao của giới mèo. Mỗi tội là nó không nghe lời lắm còn thường bị chi phối do thói quen của mèo.

Đạo lữ của Liễu Hiên tên là Tần Lâm, là một ma tu. Không, chuẩn xác mà nói, y là lão đại của các ma tu, ma tôn.

Ma tôn đại nhân khí thế uy nghiêm, có thể dọa cả tu chân giới sợ hãi, nhưng con mèo mà đạo lữ nhà y nuôi lại không sợ y, ngược lại cực kỳ thân thiết với Tần Lâm. Lúc Tần Lâm ở đây, mèo con lúc nào cũng dính chặt lấy Tần Lâm, để y chơi cùng nó. Lúc Tần Lâm đi vắng, mèo con sẽ đi nghịch lưu ly châu và tua nhỏ.

Đến nỗi Liễu Hiên gọi là "chủ nhân"? Tại sao hả? Không quan trọng.

Liễu Hiên cũng thật sự là không có cách nào, hắn có thể làm gì đây, con mèo này lại không hẳn là sủng vật hắn nuôi. Có một bí mật Liễu Hiên luôn vụng trộm giấu đạo lữ hắn thật lâu -- con mèo này, là thân thể của Liễu Hiên!

Là một đại năng lực yêu tu, Liễu Hiên luôn luôn ru rú ở nhà. Ở tu chân giới ngay cả truyền thuyết của hắn cũng không có, chứ đừng nói là chân dung của hắn. Căn bản không ai biết hắn, ngay cả ở trong yêu tộc, người biết hắn cũng chỉ có một ít đại năng lực tu vi cao.

Về sau Liễu Hiên muốn độ kiếp phi thăng, nhưng mà không biết đắc tội thần tiên nào, phi thăng lôi kiếp trực tiếp đánh hắn đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Cuối cùng may mắn thay, hắn sống sót, lại biến trở về hình thái ấu tể.

Tử Phủ hắn bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản không có biện pháp hóa hình. Nhưng mà một con yêu thú ấu tể, ở trong mắt rất nhiều yêu thú đều là vật đại bổ, còn với nhân tu càng là linh sủng khó có được.

Cũng may Liễu Hiên trước kia tu tập một bí thuật, có thể trực tiếp thần hồn ly thể, ngưng tụ thành thực thể. Chỉ cần thần hồn đủ cường đại, thì có thể trở thành cường giả.

Yêu tộc có tiếng thần hồn cường đại, này đây Liễu Hiên đến nay còn không có bị phát hiện thân phận thật sự.

Mà hồn phách của mèo con bị tách ra khỏi thân thể, nên triệt để lưu lạc thành một con mèo bình thường. Bị thiên tính ảnh hưởng, chỉ dựa theo thiên tính làm việc, căn bản không nghe người khác giảng đạo lý.

Duy nhất có thể làm cho mèo con có chút cảm xúc khác, chính là đạo lữ Tần Lâm sau khi Liễu Hiên bị sét đánh. Có thể là bởi vì hồn phách rất yêu Tần Lâm, ảnh hưởng đến thân thể.

Hiện tại mèo con đặc biệt dính Tần Lâm, chỉ cần nhìn thấy Tần Lâm, nó sẽ ỷ lại, không muốn rời khỏi y, nhất định phải ở bên cạnh Tần Lâm mới chịu, tựa như có chứng đói khát da thịt.

Liễu Hiên rầu rĩ ôm mèo con đi nghênh đón đạo lữ sắp trở về.

Đạo lữ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Toàn bộ trên dưới ma cung đều nói Ma tôn đại nhân chán ghét yêu tu, ngay cả tiểu thú bình thường cũng chỉ có con mèo con của Liễu Hiên mới có thể được phép tiếp cận y.

Nếu Tần Lâm biết hắn chính là một yêu thú, thì sẽ không còn thích hắn nữa đúng không?

Hết chương 1

Chương 2

Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Liễu Hiên ôm mèo con, đáng thương ngồi ở cửa cung điện chờ Tần Lâm.

Bởi vì vẫn luôn ngăn cách với thế giới tu chân, cả người Liễu Hiên, không kể cả mèo con cũng đặc biệt thuần lương. Nếu không, thì hẳn hắn sẽ không thể thu hút Ma tôn được.

Nhiều năm như vậy, mỹ nhân nào ma tôn chưa từng thấy qua? Thực sự thuần khiết hay giả vờ thuần khiết quyến rũ, thì vẫn còn thua xa một con mèo.

Tại sao chứ?

Liễu Hiên chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là ma tôn vừa nhìn qua, liền theo đuổi hắn.

Mèo con rụt rè ngạo kiều hơi ngượng ngùng nhớ lại quá trình năm đó đạo lữ theo đuổi hắn, cong mắt vụng trộm vui vẻ một chút. Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là do đạo lữ hắn có mắt nhìn rất chuẩn rồi.

Lúc này Tần Lâm ra ngoài là vì hắn mà tìm kiếm linh dược tu bổ Tử Phủ, mấy năm nay nếu không phải Tần Lâm vẫn cố gắng sưu tầm thiên tài địa bảo vì hắn chữa trị Tử Phủ, hắn có lẽ đã không thể chịu đựng được nữa.

Trước kia Tần Lâm đều phân phó thủ hạ đi tìm, lúc này đây là gặp được bí cảnh có ngưỡng cửa rất cao, thủ hạ không vào được, y đành phải một mình đi. Hôm nay rốt cục cũng muốn trở về, nhưng khiến Liễu Hiên nhớ nhung hỏng mất.

Hắn cùng mèo con cọ cọ mặt, trông mong nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng yên lặng đếm số.

Lúc này, đạo lữ mắt nhìn rất tốt đang vội vàng chạy về. Khuôn mặt không chút thay đổi, mang theo sự gấp gáp và chờ mong rõ ràng.

Nghĩ tới đạo lữ mềm mại như bông và mèo con lông xù ở nhà, trái tim của y lại mềm nhũn.

Họ đã xa nhau được mười ba ngày.

Tuy rằng ở tu chân giới, vài năm cũng là chỉ trong nháy mắt. Nhưng với những người yêu nhau quá nhiều mà nói, chỉ mới xa nhau chút thôi đã thấy nhớ nhau rồi.

Tần Lâm băn khoăn không biết Liễu Hiên có ngoan ngoãn uống thuốc hay không, còn thắc mắc nghĩ mèo con có chơi chán tua nhỏ và hạt châu hay chưa, bước chân càng thêm gấp gáp.

Có rất nhiều người hỏi qua y vì sao y đột nhiên coi trọng một tên gia hỏa không rõ lai lịch, đối phương Tử Phủ bị lôi kiếp đánh đến rách nát không chịu nổi, vừa nhìn đã biết là đại năng lực sắp phi thăng. Nếu y nuôi người ta xong, đối phương sẽ phi thăng rời khỏi y ngay lập tức. Nhưng y là một ma tu, cho dù phi thăng cũng sẽ đến ma giới, hai người vĩnh viễn không gặp lại, chẳng phải là *lấy giỏ trúc múc nước à?

Nhưng Tần Lâm không trả lời, cũng không bị vài câu nói của người khác làm cho rung động.

Tình cảm nào có thể nhiều như thế? Đơn giản là vì y thích Liễu Hiên, không hơn không kém.

Nhiều lắm là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Hiên, bởi vì mèo của hắn, Tần Lâm có ấn tượng tốt với Liễu Hiên mà thôi. Nhưng khi cả hai ở bên nhau, người thật sự khiến y yêu Liễu Hiên chính là Liễu Hiên, cùng con mèo của hắn không liên quan lắm.

Tần Lâm thật ra rất thích động vật nhỏ, lông xù, rất đáng yêu. Nhưng đáng tiếc động vật nhỏ ở tu chân giới phần lớn sống không lâu, có thể Tần Lâm chỉ là bế quan một hồi, mà đám sủng vật của y đã chết sạch rồi.

Mà nuôi yêu thú, thời gian dài đối phương sẽ bị nuôi ra linh trí, thậm chí hóa thành hình người. Tần Lâm không xác định mình có thích yêu thú biến thành hình người hay không, y cảm thấy mình có thể sẽ không thích, đến lúc đó không chỉ tổn thất một sủng vật, bỏ rơi đối phương cũng có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho nhau.

Không cần thiết phải khiêu khích kẻ thù để làm gì.

Về phần yêu tu, cũng chính là yêu thú đã tu hình người, y càng không có khả năng nuôi. Nào có người nuôi như sủng vật, chính y cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng y quả thật có chút không chống cự được lông xù, cho nên y đành phải tận lực rời xa những bộ lông này, biểu hiện ra bộ dáng mình rất ghét bỏ chúng. Nhất là yêu tu không thể tùy tiện xoa lông, sau khi xoa xong vạn nhất yêu tu cho rằng y thích bọn họ, thì xong rồi.

Vì vậy, y đã làm điều đó, chấm dứt ý định của mấy người định tặng cho y mấy nhóc lông xù. Thời gian trôi qua, mọi người lại cho rằng y rất chán ghét yêu tu.

Mèo con do Liễu Hiên là con duy nhất y có thể thân cận, nhất là y phát hiện nhiều năm như vậy trôi qua, mèo con vẫn không sinh ra linh trí. Thế nhưng cũng không nhìn ra thọ nguyên nó sắp hết, còn nhìn như còn sống được rất nhiều năm.

Tần Lâm tôn trọng Liễu Hiên chưa từng hỏi Liễu Hiên làm thế nào, chỉ là mỗi ngày đều đem mèo con và Liễu Hiên nâng ở trong lòng bàn tay mà quan tâm chăm sóc.

Bọn họ đều dễ thương như nhau.

_________
Lấy giỏ trúc múc nước: Giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu cũng xì hết ra ngoài, ý nói công dã tràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com