Chương 8: Đại náo động phòng
Khăn voan đỏ rơi xuống đất. Bất thình lình xảy ra làm cho Tú Nghiên có điểm trở tay không kịp. Có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Duẫn. Không nghĩ tới hắn như thế lớn lên thật tuấn mỹ. Gò má lập tức có một tia ửng đỏ. Nhớ lời gia gia nói, trong lòng đối với Lâm Duẫn cũng có một tia hảo cảm. Có lẽ hắn sẽ đồng ý làm quân tử ước hẹn với chính mình.
Mà lúc này Lâm Duẫn ngơ ngác nhìn Tú Nghiên, hắn mặc dù nghe rất nhiều lời đồn thổi về Tú Nghiên, cũng không nghĩ đến Tú Nghiên quả thật còn xinh đẹp hơn lời đồn, kiếp trước có cô gái xinh đẹp nào mà Lâm Duẫn chưa từng gặp qua. Nhưng vị trước mặt này, khuôn mặt trái xoan, da thịt trắng bóc nõn nà, đầu mày ngài, mắt như sao thần....Lâm Duẫn đã không còn tìm được từ để hình dung, khó trách đồn đãi nàng có dung nhan tuyệt thế. Cộng thêm hỉ phục đỏ thẵm, giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, vừa giống như yêu tinh trêu chọc nhân gian.
Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên có chút ngây dại. Bất quá sau khi mất hồn một lát liền khinh bỉ chính mình, Lâm Duẫn a Lâm Duẫn ngươi là đang làm gì đây, chưa thấy qua mỹ nữ sao, không thể để sắc đẹp hấp dẫn ở chỗ này, ngươi đã quên mục đích của ngươi là gì sao, mau định thần trở lại...
Cuối cùng dời đi ánh mắt trên người Tú Nghiên. Nhẹ ho hai tiếng, lại trở về nụ cười xấu xa của con nhà giàu. Nâng cằm Tú Nghiên lên, khinh bạc nói "Ơ, không nghĩ tới nương tử của ta lại xinh đẹp động lòng người như thế. Thật sự làm vi phu vui mừng a".
Vốn Tú Nghiên đối với Lâm Duẫn có chút hảo cảm nhưng nhìn ánh mắt cùng lời nói của hắn, trong lòng liền trầm xuống. Hắn....lời này, đầu hướng bên cạnh nhếch lên, thoát ly khỏi tay Lâm Duẫn.
"Ha ha...Nương tử không cần phải thẹn thùng" Lâm Duẫn thấy rõ Tú Nghiên chán ghét mình, vì vậy tăng gấp bội nói "Để cho vi phu hôn một cái..." lập tức chu nôi, hướng Tú Nghiên đến.
Tú Nghiên không nghĩ tới Lâm Duẫn là kẻ vô lại, chán ghét lập tức xông lên đầu, nhìn hắn sắp đụng đến gò má mình, liền dùng sức đẩy.
Lâm Duẫn không đứng vững, bị Tú Nghiên đẩy ngã trên mặt đất, ngã thôi đã không còn chỗ nói rồi, lần này còn là lần đầu tiên bị người đẩy ngã trên mặt đất, thật không có mặt mũi.
"Thỉnh công tử tự trọng" Tú Nghiên cáu giận nói. Không nghĩ tới hắn thế nhưng là người như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, vậy tối nay.....
Bất quá Lâm Duẫn da mặt dày từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người. Rất không muốn đối mặt với Tú Nghiên, nhếch miệng cười nói "Nha...là vi phu quá nóng nảy, hắc hắc..." Sau đó sửa sang lại y phục, hai tay ôm quyền, cúi người chào nói "Tại hạ Lâm Duẫn, nương tử này sương hữu lễ" Động tác muốn có bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu.
Đúng là Tú Nghiên không lòng dạ nào xem động tác khôi hài của Lâm Duẫn, cái gì.....hắn....hắn nói hắn gọi là....Lâm Duẫn. Lập tức sắc mặt trắng xanh "Ngươi...ngươi không phải là Lâm Diệu sao ?"
Lâm Duẫn vừa nghe cười cười, lúc trước vì phòng ngừa Trịnh gia nghe tên mình không chịu, cho nên đành chơi chữ trong thánh chỉ, trên mặt chỉ viết Lâm gia công tử, về phần vị công tử kia sao...hắc hắc... "Nương tử, làm sao ngươi ngay cả tên của tướng công mình đều nhớ lộn đây. Ta là Lâm Duẫn. Lâm Diệu là đại ca ta a".
Tú Nghiên lần nữa nghe được Lâm Duẫn xác nhận mình chính là Lâm Duẫn mà không phải là Lâm Diệu, lập tức tâm hoàn toàn nguội lạnh, nàng mặc dù yêu thích yên tĩnh, không thể nào xuất phủ, nhưng Lâm Duẫn nhị công tử của Phủ Tướng quân biệt hiệu bên ngoài của hắn nàng có nghe nói. Tên nam nhân cười xấu xa trước mặt mình chính là người mà tất cả các cô gái đều sợ hãi, con nhà giàu đứng đầu Lâm Duẫn. Mà bây giờ lại là phu quân của mình.
Nhìn xem cô gái trước mặt vô cùng hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Lâm Duẫn tự giễu cười cười, ta có khủng bố như vậy sao. Cũng sẽ không ăn ngươi, ta còn chưa có gây chuyện với cô gái nào a. Không biết vì cái gì Lâm Duẫn thấy Tú Nghiên như vậy nhìn mình cũng có chút khó chịu, vì vậy giọng nói cũng không quá hữu hảo nói ra "Như thế nào nương tử lại thất vọng, muốn gả cho đại ca ta, ngươi chỉ sợ còn chưa đủ tư cách..."
Nghe như vậy, lập tức Tú Nghiên nói không nên lời, cho tới bây giờ chưa có ai nói nàng không có tư cách. Nàng còn khinh thường Lâm gia đây. Ánh mắt liền lạnh lẽo nói ra "Đối với Lâm gia các ngươi nữ nhân chúng ta không dám trèo cao..."
"Bất quá chúng ta đã thành thân rồi, hay là cứ làm theo trình tự..." Lâm Duẫn bưng đến một chén rượu "Ít nhất phải uống một ít rượu giao bôi..."
Tú Nghiên cũng đi đến trên bàn bưng lên một chén rượu....
Lâm Duẫn khẽ cười hướng Tú Nghiên đi tới. Vừa đến gần, lại bị giội rượu vào mặt. Tú Nghiên giội xong lạnh lùng nói "Rượu giao bôi, ngươi không xứng..."
Lâm Duẫn xoa xoa mặt. Chết tiệt người này còn là người đầu tiên dám giội rượu vào mặt ta. Nữ nhân này.... "Uy, ngươi thật là quá đáng !"
Mới vừa đi hai bước, Tú Nghiên cho rằng Lâm Duẫn thẹn quá hóa giận sẽ dùng sức mạnh đối với mình, lập tức nhìn thấy một đĩa trái cây trên bàn, a cái gì long nhãn, cái gì quả táo, lập tức hướng Lâm Duẫn ném đến.
"Uy....uy....ngươi đang làm cái gì a ?" Nữ tử này có phải bị bệnh gì không a...
Quả táo, long nhãn cái gì đều ném xong. Tú Nghiên không có đồ ném, thuận tay đem mâm bạch ngọc vứt ra ngoài.
Oa...Lâm Duẫn gặp quả táo rồi lại đến mâm. Vội vàng hướng bên cạnh bàn trốn....
Pằng----
Cái mâm bạch ngọc nát vụn, hô...Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Phải trốn mau...Nhìn những thứ nát vụn trên đất, Lâm Duẫn trong lòng liền tức giận, nếu vừa rồi mình không phải nhanh chân trốn có phải đã xảy ra án mạng không, aaaa nữ nhân này quá độc ác. Đối với Tú Nghiên quát "Ngươi nữ nhân này có phải bị bệnh gì không a..."
Tú Nghiên không trả lời nàng, trong tay lấy thêm nhiều cái mâm "Ngươi....ngươi đừng tới đây..." Báo trước nếu Lâm Duẫn còn tới đây nàng tiếp tục ném. "Ngươi còn dám làm gì ta nữa không ?" Này cũng là Tú Nghiên tự bảo vệ mình, là một nữ nhân bình thường nghe đến tên Lâm Duẫn phỏng đoán đều phản ứng giống như vậy.
Nha nha, gia gia có thể nhịn bà nội không thể nhẫn nhịn. Nữ nhân này thật buồn cười. Rốt cuộc là người nào đối với người nào làm cái gì a. Mới gặp mặt không bao lâu, lại đối với mình hết đẩy rồi lại ném. Cho đến bây giờ cũng chưa ai đối với nàng như vậy. Lâm Duẫn càng nghĩ càng giận. "A a a....ta sắp điên rồi, là ai nói ngươi ôn nhu ưu nhã, khí chất xuất chúng, xinh đẹp động lòng người, ngươi ngươi ngươi...quả thực chính là cọp cái..."
Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn gọi mình là cọp cái cũng nổi cáu. Chưa từng có người nói mình như vậy, cũng không còn khí chất bình tĩnh bình thường nữa liền phản bác "Ta là cọp cái ? Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn chỗ nào. Con nhà giàu, bại gia tử, vô lại, lưu manh..." Đem hết những điều mình biết nói ra.
"Ngươi...." Lâm Duẫn cũng bị tức không nhẹ.
Hai người đứng nơi đó giằng co...
Người khác đêm động phòng hoa chúc là xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Hai người bọn họ đêm động phòng hoa chúc xuân tiêu một khắc giá trị liền ầm ĩ không thôi...
Rốt cuộc hai người giằng co đến mệt mỏi...
"Hừ...cọp cái..."
"Hừ...con nhà giàu..."
Hai người tranh cãi nhau một tiếng đồng hồ...
Lâm Duẫn ngáp một cái, mệt nhọc, cũng không có ý định cùng Tú Nghiên ầm ĩ nữa, nàng đã vài ngày ngủ không ngon giấc. Bất chấp Tú Nghiên, một mình đi đến giường.
"Ngươi làm gì...." Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn thế nhưng lại muốn ngủ trên giường yêu quý của mình "Không cho phép ngươi ngủ, đó là chỗ của ta..."
Lâm Duẫn không để ý tới Tú Nghiên, nằm xuống...
"Đây là phòng của ta, ngươi đi ra ngoài cho ta...." Tú Nghiên lúc này đã bị tức đến hai má đỏ bừng. Nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào vô lại đến thế. Dĩ nhiên lại nằm xuống như vậy.
"Hắc....Cọp cái...ngươi chớ quên, hiện tại ta là con rể Trịnh gia, là tướng công của ngươi. Cho nên đây cũng là phòng của ta" Lâm Duẫn xoay người đối diện với Tú Nghiên nói.
"Thế nhưng ngươi cũng biết mình là rể Trịnh gia, như vậy thì ngươi cũng nên biết ở đây ta nói cái gì chính là cái đó, ngươi ngủ trên sàn nhà" Tú Nghiên đem Lâm Duẫn kéo lên.
Lâm Duẫn không để ý tới Tú Nghiên. Đem chăn mền đắp lại "Lười phải cùng cọp cái ngươi đôi co, ta muốn ngủ trên giường. Nói cho ngươi biết a, buổi tối đừng nhân cơ hội ta ngủ mà chiếm tiện nghi ta a ~"
Thật buồn cười, nàng Trịnh Tú Nghiên chiếm tiện nghi tên con nhà giàu vô lại kia sao !? "Ngươi yên tâm, ta cũng khinh thường chiếm tiện nghi ngươi"
"Hảo...ta còn thực sợ cọp cái ngươi thú tính bộc phát đây"
"Ngươi...." Luận công phu cãi nhau, Tú Nghiên tiểu thư đây tự nhiên không phải là đối thủ của Lâm Duẫn. Hết cách nàng đành lôi tên vô lại con nhà giàu này xuống "Ngươi đi xuống cho ta...."
"Ta muốn ngủ trên giường..."
"Ngươi rốt cuộc có phải quân tử phong độ hay không, lại muốn một cô gái ngủ trên sàn nhà..."
Lâm Duẫn nghe như thế liền quay sang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tú Nghiên "Ngươi cũng là cô gái ???? Hơn nữa ta cũng không phải là quân tử"
Lúc này, ngoài cửa có một bóng người len lén, là quản gia của Trịnh gia phụng mệnh lão gia đến điều tra một chút. Xem tiểu thư cùng cô gia có vấn đề gì hay không...
Mĩ Anh sợ tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện gì, cũng lặng lẽ ở ngoài cửa nghe lén...
"Quản gia.... !???"
"Hư...."
Quản gia hướng Mĩ Anh thủ thế. Chỉ chỉ cửa....
Mĩ Anh hiểu ý, cứ như vậy hai người dán cửa nghe trộm....
Nói gì vậy, nàng không phải là cô gái chẳng lẽ hắn mới là cô gái, thật vô nghĩa.
"Ngươi mau đứng lên cho ta, ta muốn nằm ở trên"
"Ta mới không cần, ta là hoàng thân quốc thích, ta phải nằm ở trên"
"Nhưng bây giờ ngươi ở rể Trịnh gia, cho nên ngươi phải nghe lời ta, ngươi nằm bên dưới"
"Ta muốn nằm trên !!!!"
"Nơi này là nhà ta, là phòng ta. Ta nằm ở trên !!!"
"Là taaaaaa..."
...........
Ở ngoài cửa quản gia len lén nghe liền che miệng cười. Xem ra lão gia lo lắng dư thừa. Tiểu thư cùng cô gia tình cảm rất tốt. Sau đó liền trở về báo tin.
Mĩ Anh nghe tiểu thư cùng cô gia đối thoại, đầu liền nổi ba đường hắc tuyến, tiểu thư nhanh như vậy liền thỏa hiệp a. Bất quá nghe đối thoại của hai người, gò má Mĩ Anh đỏ bừng. Không nghĩ tới tiểu thư to gan như vậy. Lớn tiếng cùng cô gia thảo luận ai phía trên, ai phía dưới...
Quản gia cùng Mĩ Anh rón rén bước đi...
Mà nóc nhà cũng có một bóng người lặng lẽ bay mất. Cái bóng đen kia chính là Mặc Ngôn. Mặc Ngôn nghe những câu đối thoại của hai người cũng lúng túng bay mất, hắn không hiểu nổi vì sao Thái Nghiên lại bảo mình ở trên nóc nhà đợi lệnh, sợ công tử có việc...
Hai người tranh chấp ai ngủ trên giường, ai ngủ dưới sàn nhà. Hoàn toàn không nghĩ tới ba người bên ngoài sẽ hiểu lầm ý các nàng.
"Ngươi đứng lên..." Tú Nghiên mấy ngày nay cũng ngủ không ngon giấc, không muốn cùng Lâm Duẫn cãi cọ, dự định đi đến kéo Lâm Duẫn đứng lên.
"Uy, ngươi...cọp cái....mau buông tay ra a..."
"Ngươi đứng lên !"
"Ngươi buông tay..."
"Ngươi mau đứng dậy..."
"Ngươi nếu không buông tay, ta cởi quần áo..." Lâm Duẫn giải khai áo ngoài của mình.
"A..." Tú Nghiên vội vàng xoay người sang chỗ khác "Ngươi vô lai...lưu manh...."
"Hắc hắc..." Nàng cũng biết Tú Nghiên sẽ buông tay. Không để ý tới Tú Nghiên nữa chuyển thân qua đắp lại chăn mền. Mặt khác đem một cái chăn khác ném cho Tú Nghiên "Cho ngươi. Trên mặt đất hay mặt bàn, tùy ngươi chọn..."
Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn dõng dạc đắp chăn mền nằm trên giường mình, nổi cáu. Xem ra chỉ có thể nhịn hắn đêm nay...
Đi đến cạnh bàn ngồi xuống. Không nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc của mình thế nhưng lại biến thành như vậy, đã vô số lần nghĩ tới lúc thành thân là như thế nào. Hôm nay chú rể không phải là người mình nghĩ tới. Mà chính mình động phòng lại ngủ trên bàn. Bất quá ngủ cạnh bàn còn tốt hơn ngủ cạnh tên con nhà giàu vô lại lưu manh kia.
Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện làm cho Tú Nghiên không còn sức lực. Đỡ tại bên cạnh bàn ngủ thiếp đi
...............
Một tên lưu manh vô lại, một nữ nhân ưu nhã phong thái bình tĩnh nhìn thấy người kia liền biến thành "cọp cái", ghét nhau còn không hết, oan gia gặp nhau liền cãi nhau, sau này không biết yêu nhau thế nào a ~....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com