Chap 15 . Part 2 - địa lợi
4 người 3 xe tụi mình về tới nhà trọ chắc cũng quá nửa đêm.
Nói sơ một tý về chỗ mình thuê trọ nha. Nó là một toà nhà có 1 trệt 5 lầu, sân thượng (cũng có phòng ở và 1 café) và hầm để xe xây theo kiểu nhà ống do đất hẹp chiều ngang. Nhà xây theo cấu trúc hành lang giữa, mặt tiền hướng ra sông nên tạo thành hẻm gió rất mát mẻ. Nhà có 1 thang máy ở giữa kèm thang bộ và 1 thang thoát hiểm bằng sắt ở cuối dãy.
Phòng mình thuê ở lầu 5, gần thang thoát hiểm. Nên tụi mình sẽ không lên phòng bằng thang máy mà đi thang thoát hiểm để giữ vệ sinh. Lúc vào gửi xe, quẹt thẻ, anh bảo vệ chả thèm hỏi han cà khịa gì chuyện tụi mình cởi trần hết, xua tay kiểu đi lẹ đi tao đau mũi quá rồi. Tụi mình cà rỡn thêm chút xíu, gửi giấy tờ của thằng Thắng lại rồi lên phòng. Đi tới cuối hầm, chỗ mấy cái thùng rác, mình quay qua Thắng:
- Ê Thắng, áo này còn mới không mày?
- Không, tao mặc chắc cũng 2 3 năm rồi, sao vậy?
- Muốn chơi lớn không ba?
- Là sao?
- Cởi ra quăng thùng rác đi, chứ thúi vầy mặc gì nổi nữa.
- Giỡn hoài ba, mai tao còn chạy về KTX nữa.
- Thiệt chứ giỡn gì ba, áo này mày nhắm giạt xong nó hết thúi không?
- Mà không có áo mai tao mặc gì về?
- Thì cởi trần. Haha
- Tao chưa tới level như mày đâu
- Ok mai có mặc áo thì tao cho, sẵn đang muốn tiễn bớt áo trong tủ. Còn mày đã vô đây thì theo nội quy của tụi tao nha, cởi áo ra đi, Lâm nó cởi ra nãy giờ rồi.
- Ok ok!
Thằng Thắng có chút khó chịu khi chiếc áo thun mỏng vẫn còn ẩm, nhớt và hôi nhức mũi được kéo qua đầu. Vậy mà kêu cởi ra thì không chịu. Cu cậu khi thoát khỏi cái áo "phế" đó có vẻ dễ chịu hơn hẳn. Quẳng chiếc áo vào thùng rác, cả bọn lê lết lên phòng, thay phiên nhau đi tắm.
Phòng mình thuê cũng không rộng lắm, vừa đủ ở thôi, vì tự mình phải trả tiền ăn ở mà. Phòng có 1 gác, mình nhường cho đôi gian phu kia cho đỡ nhức mắt, có 1 wc (hơi chật), 1 bếp nhỏ, 2 cửa sổ (1 mở ra hành lang và 1 mở ra ngoài trời, khi mở cả 2 cửa thì sẽ có không khí đối lưu trong phòng, rất thoáng mát). Tụi mình có hùn hạp mua một số đồ dùng cần thiết như kệ giày, tủ quần áo, bếp gas..., ngoài ra thì mình còn mua 1 bộ bàn ghế để ngồi học và vẽ bài (2 đứa kia thì dùng bàn thấp do trên gác cũng gần sát trần). Phòng cũng nhỏ, nên mình mua nệm gấp để tiết kiệm diện tích, sáng dậy chỉ việc gấp gọn lại đặt cạnh tủ quần áo là xong.
Do không biết trước vụ chui đường ống (lẽ ra không bắt buộc phải chui đâu, mà mình kéo nó theo cho vui) nên Thắng không mang theo đồ để thay. Mình lấy đồ đi tắm trước và kêu nó tự chọn trong tủ. Nó mở tủ ra rồi thắc mắc 1 câu hết sức ngô nghê: "ủa sao có 3 4 cái áo thôi vậy Minh? 3 cái áo thun, 2 cái sơ mi, 1 cái áo khoác, quần thì cả đống?". Mình bất lực thật sự, chỉ biết bảo nó là áo đó để mặc đi học, rồi kệ nó, tắm tiếp.
Lúc Thắng tắm xong, bụng nó réo gọi, hỏi mình phòng có gì ăn không trong khi mình đang nói chuyện với nóc nhà và cũng không đói lắm, nhưng nó làm mình chợt loé lên một ý tưởng.
- Phòng không có đồ ăn đâu, mày ra ngoài mua hủ tiếu gõ đi, gần lắm, đi bộ mấy chục mét là tới à.
- Thắng: Ok cho mượn cái áo đi.
- Ủa quên nội quy hả ba, áo iếc gì ở đây??
- Thắng: Ủa ở trần vậy ra đường cũng được nữa hả?
- Có sao đâu!! Ngại hả?
- Thắng: Uh, bình thường tao chỉ cởi trần ở nhà thôi.
- Ok, vậy theo tao (rồi mình quay lên gác)... ê đi ăn hủ tíu không tụi bây?
- Lâm (đang nằm sấp, mặt nhìn xuống qua song sắt lan can): đi, tao cũng hơi đói rồi.
- Nam (vẫn đang xà nẹo vợ nó, giọng hơi nhão): hõng đi có được hong, anh buồn ngủ ròi....~
Lâm quay lại nhìn chứ chưa nói gì hết, thằng kia đã giật mình tách người ra, răm rắp leo xuống cầu thang chuẩn bị đi ăn. Nóc nhà thật đáng sợ...~
Lần này tụi mình đi xuống bằng thang máy. Lúc ra khỏi thang máy thấy có 1 nhóm bạn nữa, nhìn cũng trạc tuổi tụi mình, bước vào, thằng Thắng nhanh chân chạy te te ra ngoài, tụi mình chỉ biết nhìn nhau cười haha...
Quán hủ tiếu gõ là một quán bình dân ven đường của một đôi vợ chồng, chỉ có chiếc xe hàng, vài bộ bàn ghế nhựa lúp xúp là thành quán. Bù lại, hủ tiếu lại khá ngon, tụi mình hay ăn mỗi khi về trễ lười nấu hoặc ăn đêm chống đói để làm bài.
Gọi món xong xuôi tụi mình ngồi vào bàn, tán dóc chờ ăn. Vì cũng nửa đêm rồi, nên đường khá vắng, không khí cũng trong lành hơn; gần tụi mình cũng chỉ có 1 bàn có người. Anh chị chủ quán thì cũng quá quen với việc có người cởi trần ngồi đây ăn nên tụi mình rất thoải mái. Chỉ có Thắng là hồi hộp, ngó đông ngó tây.
- Mày sao vậy?
- Thắng: tao cứ thấy giống như có ai đang nhìn tao, hồi hộp vãi, cởi trần ngồi đây ăn không sao thiệt hả?
- Nam: đm* có sao thì tụi tao cũng bị lâu rồi, yên tâm!
- Lâm: ừ, có tụi tao đi chung mà mày lo gì!
- (Mình ngồi bên trái Thắng, thuận tay đưa lên ngực trái nó) Đù* mày cấy ghép loa bass trong ngực hay gì vậy ba, đập ghê zẫy???
- Thắng: tao hồi hộp ba, lần đầu tao cởi trần đi ăn.
- Haha, ok, từ từ rồi quen...
Đồ ăn tới, cả bọn thi nhau xì xụp húp. Thắng có vẻ muốn lên phòng cho đỡ hồi hộp hay sao đó, ăn nhanh vãi, mình thấy hết, nên cố ý ăn chậm lại 1 nhịp. Nó ăn xong, quay qua hỏi mình.
- Thắng: ăn chậm zẫy ba!!! Lẹ đi!!
- Gấp làm gì???
- Thắng: Đi lên chứ chi? Tao thấy kỳ kỳ!!!
- Vậy còn muốn tập cởi trần không?
- Thắng: ờ thì..... có. Mà tập sao?
- Để tao ăn hết đã.
- Thắng: thôi nói luôn đi ba.
- Ok, việc đầu tiên mày phải làm là bỏ bớt áo đi, chừa lại áo mặc đi học thôi. Lúc về ký túc, vô phòng cởi trần không nói rồi, nhưng nếu không phải là chuyện gì quan trọng như họp mặt văn nghệ gì đó thì những lúc còn lại mày không được mặc áo nữa.
- Thắng: gì mới vô mà khó vậy ba.
- Tại vì tao chia cởi trần ra thành 7 cấp, cấp đầu tiên là cởi trần ở nhà, trong phạm vi nhà, chỗ trọ, KTX gì đó thì ở trần hết, ra ngoài được mặc, duy trì 7 ngày liên tục. Nếu gián đoạn thì làm lại từ đầu.
- Thắng: Căng nha, vậy sao tao đi ăn ở căn tin KTX đây??
- Kệ mày! Muốn tập cởi trần thì tự xoay sở đi, có gì thì gọi cho tao.
- Thắng: vậy cấp 2 là phải làm gì?
- Duy trì cấp 1, mở rộng phạm vi cởi trần ra xung quanh khu mày ở, duy trì tiếp 7 ngày liên tục.
- Thắng: mà khoan! Có cách nào để đỡ hồi hộp khi cởi trần không?
- Dễ thôi, đừng quan tâm tới xung quanh, và phải tỏ ra bình thường nhất có thể. Có thể đeo tai nghe, nghe nhạc để khỏi nghe người khác nói gì chẳng hạn, kiểu vậy... Mấu chốt là phải tỏ ra bình thường, tự nhiên, vì mày chỉ cởi trần chứ không có phạm pháp, không cần sợ thằng nào hết.
- Thắng: ok, tao sẽ bắt đầu từ mai luôn.
- Amazing good job boy!!...
- Thắng: ủa mà tụi bây tới cấp mấy rồi?
- Cấp 6 hết rồi!
- Thắng: ghê vãi!!! Cho tao biết full tới cấp 7 là phải làm gì đi, háo hức quá.
- Ok, lát về tao gửi. À, từ giờ tao là trainer của mày, nên nhiệm vụ của mày là phải trung thực báo cáo cho tao thời gian cởi trần của mày trong ngày, ghi chú rõ khi nào mặc áo, mặc trong bao lâu, mặc đi đâu. Ghi vào google sheet, tao có tạo sẵn cho nhóm tụi tao, để share cho mày 1 sheet.
- Thắng: của tụi mày chắc kinh khủng lắm rồi hả?
- Tao thấy cũng bình thường, mày xem lấy động lực cũng được. Tụi tao cũng đang cố gắng lên cấp 7 đây.
- Thắng: ừ tao cũng sẽ ráng được như tụi mày.
- Nam: ờ, mà bữa ăn này không tính nha, tính tiền đi về, vợ tao buồn ngủ rồi
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com