CHƯƠNG 22: Thứ bị vấy bẩn
Đầu tiên mình muốn nói trước là chương 24 sẽ có H, (khụ..) nhưng mà nhẹ thôi.
Thú thực là mình còn chẳng biết nó có gọi là H không nữa 。゚(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)。. Tại từ chương 22 - 24 là liền mạch, hoặc chí ít có liên quan đến nhau, nên mình phải đăng 3 chương liên tiếp luôn để không bị cắt mạch cảm xúc.
Mà ngại thiệt chứ (⌒_⌒;), lần đầu tiên mình viết H luôn. Dù sao thì mong các bạn tận hưởng câu truyện ha.
___________________
Cạch.. cạch.. cạch..
- Tiểu Vũ, đừng chơi với Mao nữa, giúp ba dọn chén đĩa ra đi con.
Anh quay qua hai đứa trẻ vẫn đang dằn mặt lườm nguýt nhau mà phiền não.
Thật là.
Giãy bày xong mọi chuyện rồi nhưng con trai anh vẫn cứ bắt nạt Mao thế này.
Trước khi bắt đầu nấu cơm, con trai luôn một mực khăng khăng hỏi về giọng nói quái dị trong nhà. Nó lại dùng từ 'đàn ông', ai mà hiểu cho được.
Nếu có ghen...
Hạ Mặc thất thần nhìn từng cụm lá cải đắng được xắt nhỏ.
Tuy Mao đúng thật là đực, giọng nói cũng vì máy móc mà trở nên đục trầm thấp.
Mao là một con vẹt được cha vợ của anh tặng sau khi con trai đi du học, anh nghĩ có lẽ nó là món quà người muốn bù đắp cho anh, thay Hạ Vũ khỏi tịch mịch.
Nó là một con vẹt rất thông minh, dường như vượt qua hiểu biết của anh về động vật.
Anh nhận biết nó rất ham ăn, nếu lúc đói bụng mà không được thỏa mãn nó sẽ mổ, mổ tới tấp. Vấn đề là nó không mổ anh, mà sẽ bay qua tấn công người bên cạnh. Nhớ lần đầu sự việc xảy ra là khi anh mời cô bạn vào nhà chơi, thực sự lúc đó bối rối đến cực điểm, anh phải luôn mồm xin lỗi đồng thời khuyên can người bạn thân nóng tính này giơ cao đánh khẽ.
Mổ xong còn trẹo cổ nghiêng đầu qua ra vẻ ngây thơ để bạn anh tức hộc máu.
"Bà là bà vặt lông tổ tiên tông ti họ nhà mi cho vào nồi nước hết nghe chưa!"
"Oáccc... Việt Nam vô địch.. oáccc"
".... Nó bị trúng lời nguyền rồi.."
"Thôi mà thôi mà, chắc là nhà hàng xóm đang coi đá banh đấy."
*Lườm* "Nhà cậu có ống nước dưới gầm giường à?"
"... (╥﹏╥).."
Vì thế nên tối qua anh mới không cho con trai vào nhà đấy.
Aizz... Phòng hơn chữa mà.
Ít nhất thì bố vợ cũng đã kiếm cớ gặp mặt nhỉ - anh trộm cười. Coi cái mặt giả đứng đắn đó bên trong lại là một đại hôi lang, nghĩ cũng buồn, hôn một cái thật sự là đã thoả mãn rồi sao?
*Cạch* xắt đến sợi cuối cùng, Hạ Mặc tỉnh lại, anh vừa mơ ngày vừa cắt rau nhưng may thay tay vẫn lành lặn.
Nếu để nhìn thấy nhất định sẽ bị nói là ngốc chết thôi.
- Tiểu Vũ, ba nói con đừng bắt nạt Mao nữa. Lại đây giúp ba đi.
Hôm qua nó nuốt bánh vội quá, bị nghẹn, làm anh phải chạy đôn chạy đáo đi kiếm bác sĩ thú y. Sáng nay vừa mới đưa về thì con trai anh lại khi dễ nó như thế này đây.
Thật hết cách mà.
Hạ Vũ nào thèm nghe lời Hạ Mặc nói. Việc ôm anh ta đã quá là nhục nhã rồi.
Còn cái biểu hiện như ghen tuông.. tự hắn cũng thấy ngứa mắt. Nhưng thật sự không ngăn được, không hỏi rõ ràng hắn sẽ không thoải mái.
- Tiểu Vũ, lại đây ăn cơm, nhanh.
Thật sự rất thơm – bụng hắn bắt đầu biểu tình rồi. Vừa nãy dùng loại năng lực kia cũng hơi quá sức với hắn, đã vậy còn vác theo một người, hắn đói lả rồi.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi đối diện nhau dưới sàn nhà, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
- Tiểu Vũ, con hiện tại có đang làm công việc gì không?
- .. Có.. – Hắn chần chừ đảo một vòng trong đầu – Công ty bất động sản.
Kỳ thực:
Tín dụng đen trong lốt vay tín chấp, cho vay nặng lãi, xã hội đen, ông chủ quán bar lớn nhất thành phố,..
- Vậy sao? Quá tuyệt rồi! Đúng là con trai ba nha! Bao giờ nhớ phải dẫn ba đi xem đó!
Vui mừng là thế nhưng nhìn con trai anh lại nghĩ đến mình.
- Chắc ba cũng phải tìm một công việc ở thành phố này thôi.
- Tìm việc?
- Ừ. Chắc sẽ khó khăn nhưng cũng đâu thể ăn không ngồi rồi được.
Hạ Mặc nhéo nhéo cái bụng trăng trắng cười ha ha:
- Đây là hậu quả đó.
- .... Có vẻ ngon..
- Hả?
Hắn nhướn mày, thật muốn tát cho bản thân một cái.
- .. Không cần tìm công việc mới. Ngươi...
Ngươi cứ ở chỗ ta yên phận lo làm đồ ăn là được.
- Ba nha! Baba á!
Hạ Mặc lên tiếng phản đối, phải dạy lại.
-...................... – Gì cơ?
- Thôi được rồi – nhà này lúc nào cũng khó bảo vậy hết, nhìn bộ dạng không phản ứng kịp của con trai, anh bĩu môi – Chỉ bây giờ thôi đó! Đến lúc nhớ lại thì gọi đàng hoàng cho ba.
Lại thở dài:
- Tiểu Vũ, bao giờ con mới hồi phục trí nhớ đây?
- ...............
Anh thật nhớ cách con trai đi theo gọi ba, baba thân mật, còn hay lẽo đẽo bám dính lấy anh. Giờ thì trái ngược với quá khứ, chỉ còn một mảng lạnh lùng xa cách, đáng sợ.
Không biết bởi vì là anh nó mới lạnh lùng hay...
Hạ Mặc mon men bò đến bên con trai, hết nhéo má, xoa đầu lại ôm một cái. Lần này là ôm chặt, thực sự rất chặt.
Con trai anh to lớn, cả người anh như vùi vào lòng con.
Tiểu Vũ.. Hạ Vũ..
Hạng Vũ.. Hạng Vũ...
Hạ Mặc mềm giọng thì thầm vào tai đứa con cả người đang cương cứng:
- Lâu lắm rồi chúng ta chưa thân cận như thế này nhỉ?
...............
Thân.. thân cận?
Hạ Vũ nuốt nước bọt, mới đầu hắn nghe tưởng như thân mật. Tay anh với vào cổ áo hắn, còn như có như không muốn cởi phần cúc trên. Kiểu cách ái muội làm hắn không nhịn được mà cứng còng.
Vì vốn dĩ anh chỉ cần đến gần hắn đã thấy bối rối.
Hạ Mặc còn cả gan dùng loại giọng điệu đó thủ thỉ bên tai hắn, mềm nhẹ đến mức khiến cả người hắn run lên.
Không ổn, thực sự không ổn.
Có gì đó không đúng..
- Tiểu Vũ.
Lại là tiếng thều thào.
- Ba năm qua ba đã rất nhớ con.
Không chỉ ba năm qua, ngay cả bây giờ có đang ở cạnh bên, anh cũng rất nhớ, vô cùng nhớ.
Thật ra là nhớ ai?
Hạ Vũ hít sâu một hơi, hắn không chút lưu tình đẩy mạnh anh ra, cặp mắt cũng mất dần độ ấm.
Hắn đã nói mình sẽ không chấp kẻ điên nhưng cũng đừng quá phận làm trò mèo trước mặt hắn!
Hắn biết bản thân là loại hạng gì, tha cái mạng nhỏ của con người này chẳng qua là chút lòng thương hại nhất thời khó khăn mới có một lần.
Mà Hạ Mặc này ngay cả tiêu chuẩn của thú tiêu khiển cũng chẳng đến!
Thế mà dám ở đây mồi chai quyến rũ hắn sao?!
Chưa biết mình đã ngủ qua với phụ nữ rồi? Chưa biết mình đã có một đứa con trai luôn rồi sao!
Thứ bị vấy bẩn không biết xấu hổ!
Hạ Vũ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn anh.
Tia khinh thường trào phúng hiện ra rõ rệt khiến anh triệt để ngơ ngác không nói lên thành lời.
Lạnh quá.. lạnh..
Nhiệt độ của căn phòng giảm mạnh xuống, cả người anh phản ứng lại mà bắt đầu nổi lên tầng lớp da gà, chân, tay, đùi,..
Cái lạnh như kim băng châm từng chút từng chút một vào tim anh.
Một ánh mắt thay cho ngàn lời ác độc rủa xả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com