Có phải hắn sa vào lưới tình quá nhanh? Có phải hắn đang ghen tuông một cách vô tội vạ?
Này không thể trách Hạ Vũ.
Hắn tưởng chừng như không cha không mẹ nhưng không ngờ đến một ngày lại gặp được người gọi hắn bằng một danh xưng xa lạ nhưng chứa đầy tình cảm nồng nàn.
Là loại tình cảm hắn thấy quan ngại, là loại cảm xúc hắn luôn thầm kinh tởm nhưng cho dù thế không biết là một hay hai ngày, thậm chí là nửa ngày, hắn đã dành cho người đàn ông này một sự chú ý đặc biệt.
Thấy anh sẽ để ý, nghe anh gọi 'Tiểu Vũ' sẽ chú tâm, từng hành động của anh đều làm sao nhãng hắn. Cái gọi là dấu hiệu sơ khai của buổi đầu thích, có lẽ chính là như vậy.
Nếu hắn không nhận ra, nếu Hạ Vũ không nhận thức hoặc phủ nhận, thì minh chứng rõ ràng nhất là hắn đố kỵ, mọi hành động người khác nhận được từ anh đều khiến hắn nổi giận vô cớ.
Hắn không thích khi anh gọi 'Tiểu Vũ' lại không phải là hắn; hắn không thích cái suy nghĩ rằng anh sẽ tìm một người khác thay thế cho đứa con đã mất, thay thế cho hắn; không chịu nổi khi anh nhắc đến mẹ kế, không đích xác nhằm vào hắn nhưng vẫn rất bực bội.
Thực ra hắn biết tên quản lý đó có thân phận như thế nào, nhưng ai nói ghen tuông làm lu mờ lý trí? Lý trí của hắn đã tìm cách ngăn cái bản năng giết chóc mà tự thoát khỏi khung cảnh khó chịu đó đã là khá lắm rồi.
Thực sự là khá lắm rồi vì cho dù hắn không biết hay không thừa nhận đi nữa, hắn đâu chỉ đơn thuần đặt sự chú ý, mà đã thích anh.
Trên cả thích, là yêu, tình yêu sâu đậm hình thành trong mười bảy năm, không phải nói mất trí nhớ là quên được.
Hoặc chí ít bản thân hắn đã lãng quên, nhưng tiềm thức vẫn chứa đựng bên trong giúp hắn, một tình cảm loạn luân không thể quay hồi, được lấp bằng vỏ bọc mất trí.
Vỏ bọc đang dần có vết nứt, nếu bước nhỏ đi sai thì bước lớn sẽ chẳng tới được.
Xét đến kỹ năng của Hạ Mặc vô cùng thuần thục. Dù sao cũng đã trải qua khoảng thời gian đối phó với đời trước.
Hạ Mặc về bề ngoài tuyệt nhiên không có gì đặc biệt, cùng lắm là đôi mắt to hàm hậu luôn toát ra vẻ nhu mì, dường như phát sáng mỗi khi gọi con trai mà thôi.
Còn khi nhắc đến ông ngoại hắn lại vừa sợ vừa cười thầm. Tuy tất cả những ý nghĩ không trong sáng của anh sau này bị con trai cướp đoạt sạch sẽ, hắn vẫn rất cay cú loại biểu cảm này.
Còn xét về nội tâm bên trong thì anh quả thật là bậc cha mẹ hiếm thấy. Hạ Vũ hắn tính tình ngỗ nghịch, vô cảm, ngông cuồng, nếu không biết dạy dỗ đúng cách hậu quả sẽ nghiêm trọng nguy hiểm. Thật may, hắn lại được Hạ Mặc trực tiếp nuôi nấng.
Hạ Mặc có sự hiền từ nhu hòa của người mẹ, lại có cái uy nghiêm nghị của người cha nên luôn biết mềm mỏng đúng cách.
Anh chưa từng một lần nặng lời với con, cũng không quát tháo hay đánh đòn. Mà luôn dùng lời dịu dàng từ tốn.
Nói Hạ Vũ không chịu khuất phục trước anh cũng không được.
Là một con thú hoang, rất nhanh đã được thuần hóa. Thậm chí ngoại trừ chơi đùa, chưa lần nào dám nhe răng cận cổ.
Anh không nhờ vả hoặc ép buộc hắn làm việc nhà, nghĩ vậy sẽ dạy hư hắn ư? Không, hắn tuy bản chất đích thực là lười biếng nhưng vẫn chủ động xin làm việc nhà giúp anh, đổi lại là những cái xoa đầu đầy trìu mến.
Có những lần hắn cố ý lấy điểm thật thấp, có thời gian là 4-5 cái zero liên tiếp, (một lần chơi lớn để xem ba có trầm trồ : v), hắn muốn nhìn thử biểu cảm khác của baba, điểm cao nhiều cũng nhàm.
Thực ra tình cảm của Hạ Vũ rất phức tạp, hắn vừa muốn yêu chiều bảo bọc nghe lời anh, vừa không chấp nhận mình là người yếu thế, cho dù đó là baba hắn đi chăng nữa vì tính cách hắn từ xương tủy đã là lạnh lùng, lãnh đạm và kiêu ngạo.
Có phải hắn đã từng nó không muốn bất cứ thứ gì chi phối mình? Đúng là như thế đấy.
Thế nên hắn mong baba nổi giận, để hắn có cớ phản nghịch hòng thoát khỏi tình trạng như thú kiểng vô hại này.
Nhưng nhục nhã thay, không biết là anh làm cách gì, đến năm 17 tuổi, thậm chí là khi mất trí nhớ, bản năng của hắn vẫn chọn làm một đứa con ngoan.
Người ta nói đến cái đẹp của lòng nhân đức, có lẽ chính nó đã làm hắn u mê chăng?
- Không phải con đã có cố gắng sao? Như thế là được rồi, không được buồn quá đâu đấy. Có điểm xấu gì cứ nói thẳng với ba, không được để nặng trong lòng.
- Ba không giận con sao?
- Tiểu Vũ, cái ba muốn là con mỗi ngày trải qua đều vui vẻ, sao lại để mấy con số vô tri làm ảnh hưởng được. Có cố gắng thì từ từ chuyện sẽ tốt lên thôi. Còn giờ phải ăn cái đã!
- .........
Biết cho đi sẽ nhận lại nhiều hơn, không biết đúng thật vậy hay không nhưng...
Hắn yêu baba mình, yêu sâu sắc.
Nếu đổi lại là Hạ Vũ của năm 17 tuổi, hắn sẽ bất chấp tất cả mà...
Nhưng ba năm cũng rèn giũa được hắn ít nhiều, hoặc nói trắng ra cướp đi tư cách nổi giận của hắn.
A, ông ta chẳng có liên hệ gì tới hắn cả.
Đúng vậy, không một liên hệ, vì thế hắn không có quyền...
3 năm trước:
- Ông ngoại, con biết là người luôn muốn con đi đến chỗ đó.
- .......
- Không phải sao? Ông còn nhớ cái lần bị bà ngoại cầm dép đánh nhừ tử chứ?
- Là cầm dép rượt quanh nhà. Con có biết chuyện xấu hổ không nên nhắc lại không?
- Chúng ta làm một thỏa thuận đi.
- ...Tự nguyện, xác thực, bình đẳng và công bằng, chúng ta lập thỏa thuận theo tiêu chí đấy.
- Thỏa thuận của ông với bà ngoại ngày xưa cũng công bằng sao?
- Bà ấy là tự nguyện, rất công bằng.
Hắn bĩu môi:
- Sao bà lại chịu sống với ông được nhỉ?
Ông hắn đã 64 nhưng chẳng khác gì so với những năm 18, chẳng qua cố tình biến đổi cho phù hợp, trông chững chạc, già đời hơn một chút mà thôi. Hạ Vũ nhìn chòng chọc, chẳng lẽ do bề ngoài?
"Cậu đúng là đồ độc ác, bất nhân!"
"(Còn muốn gì nữa?) Tôi ác cô vẫn yêu đấy thôi."
Sau đó... Sau đó thì nguyên đôi dép lào in vào mặt.
Hạng Vũ cười cười, tiện thể nhớ lại những mẩu chuyện vặt vãnh ngày xưa:
- Ông cũng không biết. Có thể tại sao được nhỉ?"
......
Hắn cần phải mạnh hơn nữa, làm sao để thừa sức bảo vệ baba hắn, cũng đủ quyền lực tài chính để thỏa sức tiêu sài.
Tập luyện cật lực trong 3 năm, làm đủ mọi loại nhiệm vụ, năm đầu hắn bị những vết cào, vết thương từ nặng tới nhẹ chi chít trên cơ thể, nhưng hắn chẳng để tâm, một khi vô cảm rồi thì không gì làm khó được hắn.
Đổi lại trong 3 năm, không một con ruồi muỗi nào được bâu lấy baba hắn, không một con..
Có điều không ngờ đi hết 3 năm rồi hắn lại không nhớ đường về nhà.
* * *
Ông hắn đang ngầm chơi một trò không hề công bình.
Cậu nhóc quản lý đó, là người của ông hắn, tuy chỉ là người thường thôi.
Là người thường nhưng khả năng nhận biết thứ 'lạ' xung quanh vẫn có. Nghĩ cậu không thể nhận biết có người đi theo sau nhìn cậu và Hạ Mặc làm trò sao?
Cậu chính là cố ý đấy, sát khí ngùn ngụt như thế kêu không nhận ra làm sao được.
Cơ mà không phải tất cả đều dàn dựng, thực tế thì cậu rất thân thiết với ông bác này, một câu chúc bình an cũng đâu quá, cậu là con người kia mà, tự Hạ Vũ hắn ta hiểu lầm đấy chứ.
Càng nghĩ càng thấy thú vị.
Nào có loại nhân viên dám liên hợp với baba của sếp để chơi ông chủ một vố chứ? Hì hì... bản tính trời cho thì phải biết tận dụng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com