Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Thua

11h 45'

Chẳng có gì gọi là thiếu kiên nhẫn cả. Sắc dục ai cũng có, quan trọng anh mới là người quyến rũ hắn trước.

Nhưng người bị quyến rũ lại là người thua.

Như thế nào đây? Đã thua có nên thua cho chót?

- Con tính như thế nào? Nếu có thể gọi ba ba thì cứ giữ nguyên như vậy đi.

*

11h 10'

Loại kết thúc mà người nhượng bộ luôn là hắn, nó ngán ngẩm và vô lý đến mức khiến hắn phát điên lên được.

- Xuống xe.

- Tiểu Vũ.. lại nữa sao?

Lại nữa..?

- Đừng có lằng nhằng-- Giọng hắn cáu gắt theo kiểu nóng nảy của lửa, kìm nén để không siết chặt hàm anh, chẳng bất ngờ đột ngột dịu lại- Ba..ba.. người xuống.. vào nhà đi.

Siết.. thứ hắn muốn lấy là bên trong.. Mẹ kiếp, líu cả lưỡi!

Mắt Hạ Mặc câu lên - rất đáng mong chờ:

- Tiểu Vũ ngày càng...

Như thế nào?

 - Làm việc sáng giờ mệt rồi nhỉ? Để ba nấu cơm cho con.

Tại sao?

Hắn vì anh mà phải nhìn mặt bắt chữ, anh lại nghiễm nhiên cắt bớt chữ của hắn đi?

Khục.. Tiểu Vũ, làm gì xụ mặt ra vậy? Chẳng lẽ con vẫn muốn làm bé ngoan sao?

*

Việc hắn chịu nhịn nhục như thế này.. nếu hắn biết nguyên do, chắc chắn sẽ thẳng tay giết anh.

Nhưng hắn không biết. Không biết thì càng tò mò.

Tò mò - chết người.

7h 35'--

- Tiểu Vũ, đến ca làm rồi, ba ra trước nhé.

-..................

Vẫn còn ở đây sao? Lẽ nào lại vậy được?

Hạ Vũ khó hiểu nhìn anh, tại sao không đi luôn mà còn phải chờ? Con người này.. phần dự cảm nào đó khiến lông tơ hắn dựng lên - chắc chắn có âm mưu. 

Hắn tuyệt nhiên không kỳ vọng lúc trở ra anh lại ngồi trên giường chờ hắn. Đừng để lỗi lầm của hắn lảng vảng phơi phơi trước mặt, chẳng hay ho gì còn rất khó chịu. Chỉ mong mọi thứ trở lại quỹ đạo như cũ. Dính tới con người này, lớp lớp đều là tội lỗi khiến hắn phát điên lên, tệ hơn là cảm giác dính phải bẫy.

Hạ Mặc ngược lại lại vô cùng hưởng thụ nét mặt đó, còn đặc biệt hiện rõ vẻ ghét bỏ thì cười nhẹ. Tất nhiên là có mục đích rồi.

Để coi vẻ mặt khó chịu đó trưng dụng được bao lâu.

Dấu đi cái răng nho nhỏ, anh im dìm tiến thêm bước nữa tới gần con trai, mùi sữa tắm thanh mát dễ chịu xộc vào mũi, cảm giác của rất nhiều năm trước trỗi dậy, về người nào đó khiến anh nhớ nhung không nguôi.

Cho dù là năm đó hay năm nay, mỗi lần đều phải kiễng chân lên thật khổ sở. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt con.

Để cảm xúc dẫn dắt, âm thanh nói ra khỏi miệng lại là chữ "Hạ.." nửa vời, mím môi, phần còn lại không thể để ai biết.

Mà Hạ Vũ cũng chỉ nhìn chòng chọc vào mặt anh, không nói lời nào. Mặc cho bàn tay kia vươn dần lên đến đỉnh đầu hắn.

Cái chạm nhẹ nhàng, đôi mắt mang nét cười hàm chứa ôn nhu và sung sướng bị kìm nén khiến tim hắn nhảy cẫng lên, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt đông lạnh. 

Dường như hắn bị một mối ràng buộc kỳ lạ, như thể rời mắt dù chỉ nửa giây thôi cũng là mất mát lớn. Rành rành, lông mày hắn chẳng còn chau lại nữa. 

Là đang bị con ngươi đó quyến rũ rồi.

- Ba chỉ muốn nói là ba rất yêu con, vậy thôi.

- Yêu nhất chứ?

Hạ Mặc buông tay ra, mỉm cười.

Tất nhiên rồi, Tiểu Vũ.

Không đâu, Tiểu Vũ.

Ba không biết con muốn nghe cái nào, nên đưa cả hai để con tùy chọn đấy. Phương án an toàn nhất rồi.

Bởi vì đằng nào con cũng sẽ ghen phải không?

Vậy nên.. thế nào đi chăng nữa, 'đúng' hay 'sai', đều là chân tình của anh.

Cho dù là 'Lẽ tất nhiên không cần phải trả lời'

Hay:

'Tiểu Vũ à, đừng bức ba nữa.'

Hãy để ba bức con.

-----------

8h 20'

Hắn cảm thấy mình chết thật rồi.

Nghiêm mặt bước vào thang máy lên tầng cao nhất, hắn khiến người khác phải khiếp sợ bởi vùng âm độ bao quanh dù kỳ thực không hề cố ý.

Vì hắn là loài nguy hiểm, người bình thường thấy hổ, sói.. còn tránh đi, huống hồ là một thứ so với động vật hoang dã còn khó sống hơn gấp trăm lần.

Khó trách người khác theo bản năng sợ hãi hắn.
Ngầu một cách vô ý cũng chẳng tránh được cái nét ủ rũ chán nản gần như muốn gục xuống bàn.

Rốt cuộc là muốn thể hiện cái gì chứ?

Hắn nhớ khi kiểu cười đó đập vào mắt, tâm trạng liền lập tức xấu đi. Mặt hắn có chút sa sầm, con ngươi đó cũng không hấp dẫn được hắn nữa. Còn không thể nhớ được mình đã nghĩ gì.

Lúc ý thức được đã kéo áo người kia rồi.

- Sao thế Tiểu Vũ?

-... Ngươi.. đến ở với ta.. đi..

Không ngờ lại đi đến bước này.

- Không được.

- Ngươi thích người khác?

Hạ Mặc hết cách, hình như anh ra chỉ thị có hơi rõ ràng.

- Con đâu có nhận người thân, cũng đâu có muốn ba ở với con, không phải sao?

-.......

Được nước làm tới xem thế nào.

- Nhớ hôm trước con còn chẳng thèm nghe ba nói, cổ tay vẫn còn rất đau đây. Thêm cả số tiền kia...

Hạ Mặc bắt đầu huyên thuyên, còn ra vẻ như đang ngẫm nghĩ nhớ lại, cố bới lá tìm sâu.

-.... Về số tiền kia, ngươi phải nói rõ cho ta mục đích để làm gì. Nếu ngươi dùng nó...

- Nếu ba dùng số tiền đó để làm của hồi môn, tìm mẹ kế cho con?

-....

Khục.. trêu hơi quá đà rồi.

- Xem thái độ của con như vậy là không muốn hòa giải mà nhỉ? Ta..ngươi.. thế mà được sao? Phải gọi--

- Baba.. trưa con.. sẽ đón người.

-.....

Hạ Mặc trố mắt nhìn vẻ mặt gượng ép của con trai, xem ra, anh sắp tới đích rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com