Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Furuya Rei có bị Bourbon để ý không?

Giám đốc Kuroda liếc nhìn tên người nghe máy một cách ngạc nhiên và cố kìm nén cảm giác dò hỏi.

Một số thứ có thể được giữ an toàn miễn là chúng là bí mật mãi mãi.

"Gửi báo cáo vào email của tôi." Giám đốc Kuroda bình tĩnh lại và nhanh chóng đưa địa chỉ email.

Nụ cười thần bí của Furuya Rei đông cứng lại. Cậu ho nhẹ, lấy lại phong thái sắc bén và bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Vâng, thưa ngài. Thật ra, tôi cần sự giúp đỡ của ngài."

Lông mày Furuya Rei nhíu chặt, cậu bình tĩnh nói: "Tôi hy vọng rằng danh tính bí mật của tôi chỉ có ngài và người liên lạc của tôi biết. Không nên lưu giữ bất kỳ hồ sơ giấy tờ hay điện tử nào."

Giám đốc Kuroda chỉ trích gay gắt: "cậu đang nghi ngờ có gián điệp của tổ chức trong lực lượng Bộ Công an và lo lắng bị vạch trần à?"

"Tôi tin rằng ngài đã giữ bí mật danh tính của tôi ở mức cao nhất có thể và tổ chức không thể dễ dàng tìm ra được. Nhưng để đề phòng, xin hãy đồng ý với điều này ạ."

Giám đốc Kuroda hài lòng với sự thận trọng của cậu, nhưng đồng thời ông cũng phải nhắc nhở cậu: "Vậy thì cậu phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự thù địch từ các điệp viên ngầm đồng nghiệp của mình đi, thậm chí phải nhắm vào họ bằng mọi giá đấy! Thậm chí khi tôi chết bất ngờ, danh tính của cậu cũng sẽ bị nghi ngờ. Lời khai đơn phương của người liên lạc sẽ là không đáng tin cậy đâu."

Furuya Rei không có hồ sơ mật và không có cấp trên nào xác nhận. Khi cậu xuất hiện với tư cách là Bourbon, cậu tự nhiên bị thể chế nghi ngờ, bị cấp trên hoài nghi và thậm chí bị giam giữ...

"Tôi đã sẵn sàng." Giọng điệu của Furuya Rei nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Giám đốc Kuroda không còn cách nào khác ngoài đồng ý, sau đó lại hỏi một câu: "Một số người trong Bộ Công an biết Furuya Rei đã bị Tổ chức Áo đen bắt giữ, mặc dù chỉ có một số ít. Nhưng cậu nên biết rằng một khi người thứ hai biết được bí mật này, thì nó không còn là bí mật nữa."

Furuya Rei nghiêm túc giải thích: "Cho nên chỉ cần ngài và người liên lạc biết thân phận của tôi thôi. Trong mắt người khác, Furuya Rei bị bắt không liên quan gì đến Bourbon."

Cậu nhấn mạnh: "Bourbon chính là Amuro Tooru, còn người bị bắt chỉ có Furuya Rei".

"Vì đã tách biệt danh tính của Bourbon và Furuya Rei ra, vậy danh tính của Furuya Rei khi cậu gia nhập tổ chức là gì?"

Sở Cảnh sát Thủ đô cũng sẽ cử một điệp viên ngầm vào, và người đó có mối quan hệ đặc biệt với Furuya.

Nếu Bourbon Amuro Toru không phải là Furuya Rei, vậy thì Furuya Rei là gì?

Không thể giả chết được.

Furuya Rei ho nhẹ, vành tai đỏ ửng, má nóng bừng, ngại ngùng hỏi: "ngài thấy Bourbon's Canary, thành viên mật mã cấp cao của tổ chức thì thế nào?"

Giám đốc Kuroda: ...

#Tôi là chú chim hoàng yến của chính tôi#

Xin hãy tha thứ cho ông vì đã quá già để có thể tưởng tượng ra cái loại thao tác như thế vậy.

Nhưng vì Furuya Rei đã có thể vượt qua khủng hoảng một cách an toàn, cậu hẳn phải có phán đoán riêng về tình hình. Giám đốc Kuroda đã chọn tin tưởng cậu và ủng hộ cậu hết mình.

"Nếu cậu cần, công an sẽ phối hợp hành động. Công an biết cậu đã bị bắt cũng sẽ nhận được thông tin này."

Bao gồm cả Cảnh Sát Miyamura.

Đương nhiên, đó chỉ là tin tức mơ hồ. Ví dụ như một tinh anh Bộ Công an nào đó chuẩn bị đi nằm vùng, bị một thành viên cấp cao của Tổ chức Áo đen tình cờ đi ngang qua hời hợt nhìn thấy bị người ta thuận tay bắt cóc đi.

Càng nhiều càng không rõ.

Furuya Rei nghe rõ hàm ý trong lời nói của Giám đốc Kuroda, làn da màu lúa mì của anh hiện lên một tầng ửng hồng ngượng ngùng, nhưng cậu không từ chối.

Cậu cần những hiểu lầm như vậy để che đậy thêm nhiều dấu vết.

Sau khi hai người trao đổi thông tin tình báo về Tổ chức Áo đen và hoàn thiện các chi tiết nhỏ về hợp tác của Bộ Công an trong chiến dịch, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Giám đốc Kuroda lộ ra vẻ nhẹ nhõm trên mặt, trịnh trọng nói: "Sau này gặp lại, tôi nên gọi cậu là Bourbon. Vậy thì, thanh tra Furuya, chúc cậu con đường may mắn."

Sau khi cúp điện thoại, Giám đốc Kuroda suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho cảnh sát Miyamura.

Bên trong nhà an toàn, Furuya Rei đặt chiếc điện thoại di động hơi nóng xuống, ánh mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi nhưng thư giãn.

Không có vấn đề gì với phiến cơ quan Công an nữa, bước tiếp theo là xây dựng nền tảng bên phía tổ chức.

Đôi mắt tím xám của cậu sáng lên và có vẻ kiên định ở giữa hai hàng lông mày.

--Vì một tương lai tươi sáng!

Furuya Rei đặt điện thoại di động ở chế độ chặn mọi cuộc gọi đến và đặt bên người. Cậu ăn hết số bánh mang vào phòng ngủ rồi lập tức nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Ở phía bên kia, cảnh sát Miyamura, người vừa đỗ xe bên ngoài Sở cảnh sát đô thị, trông không có tâm trạng.

Anh mở điện thoại và điều đầu tiên anh nhìn thấy là email từ Giám đốc Kuroda.

[Furuya Rei bị Bourbon coi trọng và bắt đi.]

Cảnh sát Miyamura: ? ?

Cảnh sát Miyamura: !!

Cảnh sát Miyamura gần như nghĩ rằng mình đang mơ. Anh nhìn chằm chằm vào những từ ngữ đó, bóp chặt điện thoại di động cho đến khi nó kêu răng rắc, với vẻ mặt dữ tợn.

"Bourbon!"

Anh phát âm cái tên đó, mắt nhìn chằm chằm vào chữ 'Bourbon', đôi đồng tử đen lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng dường như đang hòa lẫn với cơn thịnh nộ dữ dội.

Bị Bourbon coi trọng bắt đi ?

Là loại coi trọng nào chứ?

Anh không thể không nghĩ đến một số điều bẩn thỉu ở thế giới ngầm kia. Khuôn mặt của cảnh sát Miyamura trở nên tái nhợt và anh ước mình có thể nhai nát tên Bourbon đó và nghiền chặt hắn thành cặn giữa hai hàm răng.

Anh tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh, trong cống rãnh luôn có một số con chuột bẩn thỉu sống, sợ ánh sáng, lại muốn kéo linh hồn sáng ngời vào bóng tối, rồi làm bẩn nó!

Anh sẽ không bao giờ cho phép Furuya Rei trở nên như thế!

Đứa trẻ đó nên sống một cuộc sống mạnh mẽ và đầy hy vọng, thay vì bị kéo vào bóng tối rồi trở nên hỗn loạn.

Vì cảnh sát không thể hành động thiếu suy nghĩ nên họ chỉ có thể yêu cầu những người trong tổ chức luôn chú ý đến tình trạng tâm lý của Furuya, ít nhất là tránh để cậu chịu quá nhiều tổn thương, sau đó mới tìm cách giải cứu cậu!

Cảnh sát Miyamura nhìn về phía Sở Cảnh sát Thủ đô với một tia hy vọng trong mắt. Cậu ta có phải là lựa chọn tốt nhất không?

Anh nhắm mắt lại để bình tĩnh lại, rồi bước về phía Sở Cảnh sát Thủ đô.

Đừng mất kiên nhẫn, cảm xúc anh đang không thích hợp và cần phải bình tĩnh lại.

Cảnh sát Miyamura thở dài, nắm chặt túi hồ sơ, cố nén cảm xúc đang bùng nổ. Anh quyết định trước tiên sẽ dạy cho điệp viên trẻ tuổi này, sau đó phân công nhiệm vụ thâm dò Furuya Rei của Bộ Công an khi khóa học kết thúc.

Với mối quan hệ của cậu ta với Furuya, cậu ta chắc chắn sẽ để tâm đến chuyện này nhiều hơn.

Ngày 4 tháng 10, 8 giờ sáng

Furuya Rei trang trí căn phòng, đảm bảo căn phòng tràn ngập phong cachs của Detective.

Tổ chức sẽ không cho cậu quá nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng không để cậu ở không suốt ngày, vì sợ rằng đã có người đến.

Furuya Rei từ từ mặc bộ trang phục thám tử sạch sẽ cùng chiếc áo choàng nhỏ, vuốt lại mái tóc vàng và ngả lưng vào ghế sofa chơi game.

Đến mười giờ, cánh cửa ngôi nhà an toàn bị đá văng ra.

Thậm chí không ngoảnh đầu lại, Furuya Rei nói: "Vodka-kun, lúc nào đó thì đưa hóa đơn cho bộ phận hậu cần thì nói là Killer-kun đạp hư cửa xông vào đấy nhé."

Vodka đứng sững ở cửa và không dám nói một lời.

Gin bước vào với một khẩu súng, giọng cười khẩy và ánh mắt đầy sát khí.

"Đứng dậy và đi theo ta để làm nhiệm vụ." Gin lạnh lùng nói.

Furuya Rei một tay chơi điện thoại, tay kia nhét khoai tây chiên vào miệng, tự nhiên nói: "Detective là nhân viên hậu cần, không cần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ."

"Chỉ hỗ trợ từ xa thôi."

Đừng vội tiếp xúc vào thông tin của tổ chức, nếu không cậu sẽ bị nghi ngờ.

Cậu không hề dám đánh giá thấp sự nhạy cảm của Gin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com