Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Kê đơn

Ông Jii luôn có niềm tin với Kaitou KID. Khi được chứng kiến những màn biến hóa khôn lường của siêu đạo chích đời thứ nhất. Ông đã ngỡ như mình sẽ sẵn sàng làm mọi thứ vì ngài ấy vậy. Trợ giúp ngài, bên cạnh ngài, nhìn ngắm mọi tiết mục của ngài, chỉ nhiêu đó thôi là ông đã rất sẵn lòng cống hiến hết mình phía sau tấm màn đỏ, với tư cánh là trợ thủ của tên siêu trộm mà hiếm ai hay biết. Còn Kaitou KID của hiện tại, ông vẫn có niềm tin ấy, cậu chủ trẻ phi thường như cha ngài. Dẫu thế, ông vẫn không thể ngừng lo lắng cho cậu như cách một người tiền bối lo cho hậu bối vẫn còn nhỏ, hay chỉ đơn giản là ông sợ bản thân sẽ mất đi KID một lần nữa.

Đồng thời, cũng đã quá lâu thời gian cho phép mà cậu chủ nên gọi ông trong phi vụ lần này. Đôi khi KID vẫn luôn trễ hẹn sau khi thực hiện xong màn trình diễn vì những phát sinh ngoài ý muốn. Ông cũng không xa lạ với chuyện đó vì nó cũng giống như Kaitou KID đầu tiên vậy. Có rất nhiều cách để ông phân tâm trong quãng thời gian chờ đợi đó, ví như uống một ngụm trà tim sen, đọc một cuốn sách trên tủ kệ hoặc vừa mua, kiểm kê lại mọi thứ,...Ấy vậy, trong lòng người ông có tuổi này vẫn tràn đầy lo lắng làm sao. Thế nên ngay khi điện đàm vang lên, ông đã hớt hả bật lên ngay. Lần này, giọng cậu chủ hơi nhỏ, ngập ngừng như điềm báo chẳng lành:

"Jii -chan, cháu đang ở gần cửa hàng X tại đường Y của phố A. Nhờ ông nhanh đến đón cháu."

Dù già nhưng Jii chắc mình vẫn còn gân và tốt lắm. Nếu không, ông đâu thể ở cái tuổi này mà vẫn tham gia mấy vụ động trời của KID. Tất nhiên, số lượng việc mà ông có thể làm cũng giảm đi kha khá so với thời ông còn trẻ khỏe. Nhấn ga, chiếc xe đã lập tức phóng lên đường, ông không tốn thêm một giây phút nào cả.

"Cậu chủ, cậu ổn chứ?" Ông hỏi qua điện đàm.

"Cháu bị bắn vào tay, đã sơ cứu rồi." Tiếng KID thở khò khè, cố trả lời khiến Jin nhanh chóng tăng tốc độ hơn nữa.

"C...Cậu...Xảy ra chuyện gì? Ráng lên, tôi tới ngay." Jii nói lớn. May là ông không bị bệnh tim, nếu không ông nghĩ mình sẽ lên cơn rồi chết trước cậu mất.

KID suy nghĩ một lúc, không biết nên trả lời như thế nào. Tình huống cậu gặp phải rất nghiêm trọng nhưng cậu không muốn người kia lo lắng nhiều. Cuối cùng, chỉ có tiếng cười bất lực từ cậu và giọng đáp:

"Cháu sẽ nói sau."

"Không được bất tỉnh đâu đấy!" Ông dặn, vượt luôn chiếc đèn đỏ nếu cần.

"Cháu sẽ không." KID trả lời. Cậu hiện tại đang ở trong một ngõ hẻm tối, núp mình sau một chiếc thùng rác lớn. Bộ đồ trắng đã được thay thế từ lâu thành một bộ đồ đen thông thường. Cậu cảm thấy mình rất nóng, nóng tới điên người, hẳn là đã lên cơn sốt do nhiễm trùng rồi. Cũng may, cậu vẫn thoát ra khỏi đó an toàn, bản thân cũng không bị truy đuổi nữa. Ngay lúc cậu ra ngoài, cậu đã hy sinh luôn cái tàu lượn để đánh lạc hướng tay bắn tỉa nghĩ rằng cậu đã bay đi. Sau đó, liền hóa trang thành nhân viên để thoát ra ngoài.

"Ông sẽ gọi cho bác sĩ Watanabe ngay. Ông cũng sắp tới rồi. Cháu ráng lên đấy."

"Vâng." Không có điệu bộ vui vẻ của thiếu niên mà ông thường thấy khi đối phương trả lời, các câu nói cũng dần trở nên ngắn hơn.

KID có bao giờ nghĩ mình sẽ chết chưa nhỉ? Hình như là rồi. Nhưng cậu vẫn quyết định làm siêu trộm, cứ như thể nó là thuốc nghiện đã làm cậu mê mẩn, dù chết cậu cũng lao đầu. Trong sự tĩnh mịch của ngõ hẻm, đối lập với sự ồn ào bên ngoài, cậu như rơi vào thế giới nội tâm của chính mình, càng lúc nó lại càng đen. Cậu chợt tự hỏi sao mình lại trở thành KID?

Vì cha...

Nhưng ngoài nó ra, còn gì nữa không nhỉ?

"Kaito, ông đến rồi đây!"

Cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, giọng quen thuộc lắm nhưng não bộ cậu đã trở nên ì ạch rồi, chắc là do mất nhiều máu. Jii chạy tới, thiếu điều còn tưởng mình tới muộn mà ngã quỵ xuống. Nhưng ông cũng nhận ra ngay Kaito vẫn còn thở, yếu ớt và chậm chạp nhưng vẫn còn.

Ông kéo cậu dậy, choàng tay cậu qua người mình, dùng hết sức đưa cậu vào xe. Miếng băng cầm máu đã ướt sũng chuyển màu, xem ra tình hình rất tệ. Ông đưa cậu tới một căn nhà bình thường, nhấn chuông liên tục ba lần thì một người đàn ông đã vội vã chạy ra.

Người này tầm khoảng 40 tuổi, râu tóc lởm chởm bù xù nhưng đồ mặt trên người lại khá tương tất. Tên ông ta là Genwaku Watanabe, một bác sĩ nhưng hành nghề lậu. Súng không phổ biến tại Nhật Bản, nếu chỉ là vết trầy qua hay té ngã, việc đưa Kaito vào bệnh viện rồi để cậu dùng một lí do nào đó để bạo biện là có thể, nhưng đạn bắn thì lại khác, việc giải thích chẳng hề đơn giản.

Jii lái xe vào thẳng gara nhà Watanabe trong khi ông bác sĩ đóng cửa lại. Tiếp sau đó, cả hai người khiên Kaito đã ngất xỉu xuống tầng hầm ẩn nhà ông. Có thể nói, Genwaku Watanabe là bác sĩ mà ông Jii lẫn cha của Kaito quen biết. Hồi Kaitou KID đời đầu tiên bị thương cũng hay tới chỗ Genwaku để chữa trị. Và tất nhiên, điều đặc biệt của ông ta là ông ta chẳng bao giờ hỏi han lý do tại sao bị thương hay lý lịch của đối phương. Thế nên, đôi khi cần thiết, KID đời thứ hai vẫn sẽ tới nơi này.

"Đặt cậu ta lên bàn đi. Tôi sẽ gắp viên đạn ra." Genwaku nói. Cả căn hầm ẩn của ông như một phòng phẫu thuật bé với đầy đủ dụng cụ đạt tiêu chuẩn y tế. Kiến thức y khoa của Genwaku cũng không hề tồi nhưng chẳng ai hiểu tại sao ông không đầu quân cho các bệnh viện lớn. Nhưng nhờ thế, những kẻ nằm ngoài vòng pháp luật như Kaito mới có nơi để nhờ tới.

"Nhìn tình hình này, chắc không cần thuốc gì mà phẫu thuật sống thì cậu ta cũng chẳng tỉnh lại luôn ấy." Genwaku nhìn sắc mặt trắng bệch của Kaito bảo trong khi mình mặc đồ bác sĩ vào. Ông Jii kế bên nghe thế mà tái mặt, tức giận nói:

"Này, đừng có giỡn chơi."

"Rồi rồi. Đảm bảo còn sống, tay chân lành lạnh vẫn linh hoạt." Nhìn Genwaku như mấy tên bi kịch hóa cuộc đời vậy, tới đùa cũng đùa rất nhạt nhẽo, chỉ tổ làm người nhà bệnh nhân nỗi đóa.

"Nhưng đó là khi cậu ta nghe chỉ định của bác sĩ thôi." Ông ta nói thêm một câu trước khi bắt đầu cuộc phẫn thuật. Mọi thứ chìm lại vào sự im lặng của nó, chỉ có tiếng thở của Kaito bị lấn áp bởi những tiếng "bíp bíp" từ chiếc máy hỗ trợ sự sống kế cạnh.

...

Conan đã ở lại bệnh viện một lúc trước khi cô Jodie chuẩn bị xe đưa cậu về. Bật điện thoại lên, cậu tá hỏa khi thấy hàng tá cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn từ Ran.

"Chết bỏ, phen này toang rồi." Cậu nghĩ, nhanh chóng gọi lại cho cô. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng vừa tức giận, vừa lo lắng nói:

"Conan, em đang ở đâu?!"

"Dạ, dạ, em đang ở chỗ cô Jodie ạ." Cậu thành thật đáp lời, còn chỉnh chu soạn một cái kịch bản để nói dối trắng trợn khi cần.

"Cái gì? Sao em lại ở chỗ cô Jodie?"

"Em bị lạc khi chạy ra ngoài, may là gặp cô Jodie trên đường."

"Thì thì tại sao em lại không nghe điện thoại hả?"

"Dạ..dạ, do nó hết pin ạ. Cô Jodie đã giúp em kiếm chỗ sạc pin điện thoại để nhanh chóng gọi lại cho chị Ran. Vì nó hơi cũ nên sạc rất lâu mới lên pin. Em xin lỗi vì làm chị lo lắng nhiều." Conan không biết lời mình nói có bao nhiêu phần trăm lừa được Ran nữa.

"Sao em không mượn điện thoại cô Jodie để báo lại cho chị??"

"Dạ...do cô Jodie để quên nó ở chỗ làm ạ..." Cậu trả lời, liếc mắt nhìn sang cô Jodie đã lấy xe ra từ tầng hầm.

"Rồi, rồi. Bao giờ em sẽ về?" Ran vẫn còn bực nhưng cũng bất lực nhiều hơn.

"Chị Ran và bác Mori cứ ngủ trước đi ạ. Em sẽ qua nhà bác Agasa. Em cũng mới vừa nhận tin nhắn từ bác rằng ba mẹ có quà cho em ấy." Thêm một lời nói dối khác từ thám tử nhí.

Ran tính nói thêm gì đó nhưng nghe giọng Conan có vẻ hào hứng, lại nhắc đến "cha mẹ" cậu, mấy người phụ huynh quăng con cho kẻ xa lạ chăm không mấy về thăm thì cô cảm thấy rất thương cho đứa bé nhỏ. Vì thế, cơn giận trong Ran cũng bỗng chốc nguôi ngoai, nói:

"Được rồi. Em phải cẩn thận đó nghe chưa? Bây giờ khuya lắm rồi. Khi nào đến nhà bác tiến sĩ thì phải gọi điện báo cho chị. Sẵn tiện cảm ơn cô Jodie giúp chị nhé."

"Vâng ạ. Nhưng chị Ran cứ ngủ đi ạ. Không sao đâu." Conan lo rằng Ran sẽ thức khuya chờ điện thoại của mình nên nhanh nhảu đáp lại ngay.

"Đừng lo, mai lớp chị có bài kiểm tra. Chị thức học bài."

"Dạ, chúc chị làm bài kiểm tra thành công." Conan biết tỏng cô nói dối. Vào mấy ngày này và dạo gần đây, Ran làm gì có bài kiểm tra cơ chứ?? Nhưng cậu không biết nên làm gì cả. Hai người cứ thế tạm biệt nhau rồi cúp máy.

"Lên xe thôi Conan. Cô đưa em về." Cô Jodie nói rồi mở cửa xe giúp cậu.

Đêm hôm đó, ánh đèn đường chập chờn và thiu quạnh. 

Còn nữa...

Lưu ý: Ông chú Genwaku Watanabe và Centipede của chương trước đều là OC của mình, không có trong nguyên tác của Conan nên mọi người đừng nhầm lẫn nhé. Yêu thương nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com