Chương 15: Cát
Tới lúc nhận thức được, Conan đã ở gần người kia. Tất nhiên, cậu chẳng đủ trẻ con để hứng thú với những trò ảo thuật vụn vặt ấy. Nhưng cũng không thể để sự khó xử xảy ra, Conan liền nói:
"Hay quá, anh biết làm ảo thuật sao?" Nếu Yukiko đã để lại cho Shinichi cái gì trong dòng máu cậu, hẳn đó phải là thiên phú diễn kịch của cô ấy.
Khi Chikage về phòng sau lúc gặp Yukiko ở trên thuyền, đã đem chuyện mình gặp Conan ra kể cho Kaito nghe. Lúc đó, hắn cũng bất ngờ lắm. Ban đầu, Kaito tính hóa trang thành một người khác hẳn nhưng danh sách khách hàng đăng ký lại là tên cậu. Lúc lên tàu, Kaito cũng bị không ít người nhìn thấy nên việc hóa trang thành một người hoàn toàn xa lạ có phần mạo hiểm. Thế nên, Kaito quyết định làm chuyện mình giỏi nhất là tùy cơ ứng biến, sống yên phận, trãi nghiệm hết buổi du lịch này.
Vấn đề ở chỗ, vì không biết Conan sẽ ở đây, lại không phòng bị trước, cậu đã diễn một màn ảo thuật nhỏ. Lúc ấy, Kaito vừa ăn xong ở nhà ăn trên tàu, quay về thì gặp phải bé nhỏ đi một mình đang khóc. Không thể không giúp, hắn liền trấn an đứa nhỏ bằng mấy kỹ thuật be bé rồi mới dắt em đi tìm người thân. May mắn là không lâu sau đó, hắn cũng thấy cha mẹ bé đang tìm bé rất sốt ruột.
Chỉ là không ngờ, sau khi xuống tàu, đứa trẻ liền tới tìm hắn, xin xem lại màn ảo thuật một lần nữa. Với danh dự của một ảo thuật gia, Kaito không thể nào để khán giả thất vọng. Thế là hắn nhanh chóng liền diễn vài trò nhỏ. Sau đó, hắn không ngờ, nó cũng thu hút lấy Conan sớm như thế, uổn công Kaito cố tình xuống tàu trễ hơn những người khác.
Nhưng hắn ta chẳng hề sợ hãi. Trái lại, Kaito còn cảm thấy kích thích. Giống như thể hắn đang mang mình ra làm mồi cho cá sấu, chơi một trò chơi cảm giác mạnh, dùng nhân dạng thật của Kaitou KID nói chuyện với cậu, xem thử cậu có nhận ra hắn không.
"Ừm, anh biết sơ sơ, em muốn xem à?" Hắn nói, vui vẻ cười.
"Vâng~Muốn xem lắm ạ!" Conan trả lời ngay.
Và hắn không ngần ngại phô diễn thêm một lúc. Chỉ là không hiểu sao, cậu đang nhìn hắn diễn thì tự nhiên lại nhìn chăm chăm vào mặt hắn. Đối phương có cái gì đó rất lạ, khiến Conan vừa cảm thấy xa lạ, vừa quen thuộc.
"Anh là một nhà ảo thuật ạ?" Cậu hỏi.
"Đại loại vậy, nhưng nghiệp dư lắm." Kaito trả lời, rồi như ngẫu hứng châm chọc, hắn lại vui vẻ nói ngay:
"Vì do hứng thú nên anh chỉ mới học vài trò vặt thôi. Em thích chứ?" Gương mặt hắn bỗng chốc rạng ngời như tỏa nắng, trong khi bản thân Kaitou KID ẩn sâu lại cười vui thú.
"À vâng, thích lắm ạ!" Conan nhanh nhảu đáp lại. Cảm giác khó tả cứ lẫn vẫn trong người cậu.
Kaito đoán rằng vị thám tử nhỏ sẽ sớm nhận ra mình ngay nhưng dường như hắn đã nhầm. Vì Conan lần mò mãi vẫn không thể nghĩ ra được gì. Giấc ngủ bấp chấp thời gian khiến não cậu vẫn còn lân lân và hơi nhức nhẹ.
"Kaito, con đây rồi!" Tiếng Chikage vang lên, cô nhanh chóng lại gần một lớn, một nhỏ đó.
"Á, mẹ!" Kaito theo phản xạ liền lên tiếng đáp lại, người cũng nhanh chóng đứng dậy.
"Con biến đi đâu đấy, cứ tưởng lạc mất rồi." Chikage thở dài nói. Rõ ràng cô cùng với Kaito xuống tàu chung, thế mà quay qua quay lại, thằng nhóc nhà cô đã mất dạng.
Mà vị phụ huynh của đứa trẻ lạ mặt đòi xem ảo thuật kia thấy xuất hiện dần đông người cũng lại gần, họ chào nói mấy câu, đa phần là cảm ơn Kaito vì đã mất thời gian cho đứa trẻ nhà họ. Sau đó, gia đình ba người ấy cũng sớm rời đi trước. Đứa trẻ vui vẻ được ba nó bế trong lòng vẫy tay tạm biệt hắn. Kaito cũng đưa tay vẫy tay chào tạm biệt lại.
"Ố, Conan. Cháu đang làm gì ở đây vậy?" Chikage thấy con trai mình ở cùng với Conan, một phần cô cảm thấy lo lắng, một phần khác lại cảm thấy rất thú vị.
"Dạ, cháu thấy anh ấy diễn ảo thuật nên tò mò muốn xem thôi ạ!" Conan không nghĩ mình sẽ giao tiếp nhiều tới vậy sau khi thức dậy. Cậu chỉ tính nói sơ sơ với anh trai kia rồi chuồn sớm, ai ngờ, Chikage liền đến.
Thế nhưng, không phải Chikage vừa gọi anh trai này là Kaito sao? Mà lúc ở bàn ăn, không phải đó là tên của con trai cô ấy à? Conan chợt nghĩ, rồi ngước đầu nhìn hai người.
"Được rồi, mà Yukiko với Yasuku đang tò mò không biết cháu ở đâu đấy. Mọi người cũng bắt đầu nhận phòng rồi. Cô dắt cháu đi gặp họ." Chikage nói, nhanh chóng nhấc bổng Conan vào lòng mình bước đi.
"Khoan, cháu t..tự đi được!" Conan ào ào vội bảo. Nhưng dường như nó không hề có tác dụng, người phụ nữ tên Chikage đó cũng có cái gì ấy tùy tiện như mẹ của cậu vậy.
Chikage nhanh chóng bế Conan đi trước, tách thằng bé ra khỏi con trai mình. Mà Kaito đi phía sau, tiện thể lại hơi chỉnh chiếc mũ chai đang bị lệch một chút. Trong thoáng chốc, họ cũng đã ở đại sảnh khách sạn. Chikage vừa thấy Yukiko đã cười tươi tắn, giao Conan trên tay mình cho đối phương. Đón lấy con trai bé bỏng của mình, Yukiko cũng không có ý định thả cậu xuống, tận hưởng cảm giác từ lâu không còn được tận hưởng ấy.
"Bỏ con xuống đi mà!" Conan rền rĩ.
"Không đâu." Yukiko cười, ngân nga đáp lại.
"Cảm ơn cậu vì đã mang Conan tới chỗ tớ nhé!"
"Không có gì đâu, Yukiko." Chikage nói.
"Ồ, hẳn cháu là Kaito." Yasuku đứng ở phía sau lưng Yukiko nhìn Kaito, bảo.
Được rồi, mẹ mình là bạn của mẹ địch thủ mình, Kaito nghĩ nếu có ngày cậu chịu ăn cá thì chuyện điên khùng ấy cũng không thể xảy ra nỗi. Muốn trách đành trách ông trời, sắp đặt cái chuyên dở khóc dở cười này. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Kaito đã niềm nở, trả lời:
"Vâng, cháu là Kuroba Kaito, rất vui được gặp mọi người ạ."
"Hắc xì." Conan hít một hơi, không kiềm được. Hình như ngủ nhiều quá nên cậu sinh bệnh rồi.
"Ối chà, thôi chúng tớ về phòng trước để cho nhóc này nghỉ ngơi nhé." Yukiko nhìn Chikage nói.
"Ừm, còn nhiều ngày, chúng ta từ từ chơi bời." Chikage nhanh chóng đáp lại vui vẻ.
Còn cậu ở trong lòng của Yukiko, được Yukiko bế đi. Cơn lân lân ngày càng mạnh hơn, cuốn mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ ảo. Nhưng trí não cậu chẳng dừng hoạt động, với đôi mắt mệt mỏi, cậu chẳng nhận thức được mình đã luôn nhìn chăm chăm vào mặt thiếu niên trẻ tuổi cho đến khi bóng hình hắn khuất dần.
Người đó khiến Conan, một cách đột nhiên, trùng hợp tới lạ, nhanh chóng liên tưởng đến kẻ kia. Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt của cậu Kaito ấy cũng kha khá giống với khuôn mặt KID. Tới cả tên Kaito và Kaitou, âm cũng rất gần nhau. Đồng thời, cả hai đều biết ảo thuât, khiến Shinichi thoáng chốc nghi ngờ rằng...họ là một. Nhưng như thế có phải là quá dễ dãi rồi không? Làm gì có chuyện Kaitou KID lại dùng một cái tên như Kaito, sau đó, còn là con của bạn mẹ cậu nữa rồi xuất hiện trong chuyến du lịch này? Chuyện như vậy nghe như đùa...không thể nào xảy ra được!
Chikage nhanh chóng lấy chìa khóa phòng, sau đó quay qua nhìn Kaito đang ngắm nghía khách sạn, hỏi:
"Con lo lắng à?"
Nhưng trái lại, con trai cô tựa như con quỷ nghịch ngợm với thân xác lớn tướng. Nó cứ thế, chợt nhiên cười tươi tắn, bảo:
"Lên phòng thôi mẹ."
Vì do cập cảng vào lúc xế chiều, mọi người dường như cũng mệt mỏi sau cả ngày lênh đênh sóng nước. Những hành khách vừa mới đến chẳng mấy hoạt động gì nhiều. Đa phần họ đều lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi. Mà vì bị thương, Kaito khi tắm cũng tốn công hơn hẳn. Dù sao, tuy vết thương cắt sâu nghiêm trọng nhưng cũng rất may mắn vì viên đạn không khiến hắn gãy xương, nên tay hắn được quấn băng vừa phải, có thể giấu dưới những chiếc áo tay rộng. Tắm rửa thơm thơ xong, Kaito cảm thấy sảng khoái hẳn. Lúc này, Chikage đang ngồi trên giường, bảo:
"Mẹ gọi đồ ăn lên phòng rồi ấy. Ăn xong nhớ uống thuốc đấy."
"Không có cá...đấy..." Kaito đáp lời. Điều mà hắn sợ nhất khi đi biển là việc luôn luôn có cá.
Nỗi sợ ấy hiện hữu trong Kaito rất kỳ lạ. Chính hắn cũng không biết nó xuất hiện từ bao giờ. Nhưng hắn biết, mình và cá không thể ở chung với nhau. Thế mà trớ trêu thay, Kaito sinh ra và lớn lên ở một nơi ăn cá là chính như Nhật Bản.
"Con đừng lo. Lúc rủ con đi, mẹ đã cam đoan rằng sẽ không có cá mà. Mẹ dặn nhà hàng rồi, con bị dị ứng với cá nên họ sẽ chuẩn bị sẵn thịt cho con." Chikage tự hào nói.
Trong khi ấy, Kaito lại có vẻ chán trường, hắn thật sự không có hứng thú đi du lịch. Thế nhưng, mẹ hắn hiếm khi rủ, lại còn năn nỉ, hắn thật sự cũng khó từ chối. Lấy trong vali túi thuốc nhỏ, đa phần trong đó là thuốc giảm đau, kháng sinh,v.v..cho cái tay chết tiệt của mình, Kaito còn cảm thấy nản hơn. Hắn ghét đắng, ngoài ra, sau khi uống xong đống thuốc này, hắn chắc chắn sẽ ngủ li bì tới sáng.
Còn nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com