Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Sóng


 "Quả nhiên, thuốc này mang đi giết người cũng được..."

Kaito vừa mở mắt đã thấy mình thẳng cẳng trên giường. Hắn nhớ tối qua sau khi uống thuốc, vẫn quyết định thức thêm một chút. Lúc đó, hắn đang nằm dài trên giường, nghĩ phương án phòng hờ với vị thám tử lừng danh kia. Nào ngờ, thuốc mạnh quá, đánh hắn cái rụp, khò khò từ lúc nào chẳng hay. Dẫu vậy, chuyện đó cũng có cái hay của nó, kết quả là Kaito cảm thấy khá khoẻ khoắn, dù hắn vẫn chưa nảy ra ý tưởng gì cả.

Xoa mái đầu vốn bù xù của mình, chàng trai trẻ nhìn quanh căn phòng một lượt. Lúc này, ánh sáng chan hoà xuyên qua ban công nhỏ trong phòng, rọi sáng một mảng lớn rất dịu mắt. Kaito tuy không thấy mẹ Chikage đâu cũng không quá bất ngờ, dù sao cậu và mẹ cũng sống xa nhau lâu rồi. Mọi việc trong nhà cậu đều biết làm, thi thoảng lười quá thì lại qua nhà Aoko ăn ké.

Có điều, Kaito cũng nhanh chóng thấy Chikage từ đâu mới về, mở cửa bước vào phòng, vui vẻ nói:

"Con dậy rồi, bé Kaito."

"Chào buổi sáng...Mẹ vừa đi đâu về vậy?" Kaito ngoái ngủ nói. Cậu chàng có vẻ khá lừ đừ, dường như không thuộc tuýt năng động khi mới vừa mở mắt.

"Mẹ đi dạo thể dục buổi sáng một tí. Con chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn sáng." Chikage đầy hứng khởi, đôi mắt cô tít lại tựa hồ một con cáo hạnh phúc.

"Thế thì, mẹ chờ con một chút đấy." Kaito nhanh chóng đáp lại rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Khoảng chừng ba chục phút sau, một thiếu niên tràn đầy sự sống liền bước ra. Ấy cũng là Kaito nhưng dường như tâm trạng của hắn ta hoàn toàn khác hẳn lúc ban đầu, tựa như một con người khác.

"Rồi, đi ăn sáng thôi!" Chikage hô lên với nụ cười toe toét. Rồi giống như thể, bà đang truyền một thứ năng lượng vô hình mang tên "tích cực" nên cũng khiến Kaito vui lây.

Nào ngờ, hắn vừa bước ra cửa, đã vô tình bắt gặp chàng thám tử tí hon trong bộ đồng phục thuỷ thủ. Kaito cứ nghĩ rằng mình sẽ có thời gian để suy nghĩ kế hoạch phòng hờ trước khi bắt gặp lại Conan, chứ đâu tin vừa bước ra khỏi cửa phòng đã gặp ngay khắc tinh trấn ở đấy. Tuy nhiên, hắn không quá sợ hãi, trái lại còn có cảm giác đối phương rất dễ thương trong bộ đồ kia, cùng một chút buồn cười vang vẳng.

Đi cùng Conan là Yusaku và Yukiko, Chikage nhìn hai người lớn kia cũng hơi chút bất ngờ, vui vẻ cười, nói:

"Ôi chu choa, trùng hợp quá này, Yukiko."

Còn Kaito theo phép lịch sự liền cúi đầu, chào:

"Vâng, chào buổi sáng, bác Yusaku, cô Yukiko..và nhóc Conan."

Cô Yukiko khá năng động, cô vẫy tay, đáp:

"Ừm, chào cháu, Kaito. Hế lu, Chikage yêu dấu của tớ."

Trong khi đó, bác Yusaku thì lại ôn tồn hơn, mỉm cười và nói:

"Chào hai người, Chikage, Kaito."

"Chào cô Chikage, anh Kaito ạ!" Mà Conan thì như sự pha trộn giữa hai người. Cậu không quá trầm tính nhưng cũng không quá nhiệt tình như Chikage, vừa đủ, nói.

"Thật là bé ngoan nha." Chikage nói sau khi nghe Conan chào xong, giống như không nhịn được, cô liền cúi người, xoa đầu thằng nhóc.

Mà dù gì cậu cũng là người lớn, bị xoa đầu cũng có chút khó chịu, nhanh chóng tìm cách thoát ra rồi lủi về sau đứng cạnh Yusaku. Thú thật, khi nhỏ, Conan rất thích được bố mẹ xoa đầu, khen rằng mình thật giỏi sau khi cậu làm thành công một cái gì đó, nhưng càng lớn, cậu lại càng không thích nữa.

"Chúng ta đi ăn sáng chung nhé?" Yukiko nhanh chóng đề nghị và được Chikage đồng ý.

Còn Kaito tuy sẽ phải ngồi chung bàn với Conan nhưng lại không cảm giác có vấn đề gì. Sau cho cùng, hắn biết mình nên tự nhiên hết mức có thể. Vì vậy, cả nhóm người bọn họ đã cùng nhau đi xuống nhà hàng.

Bọn họ ngồi chung bàn với nhau, Yukiko thì ngồi kế cạnh Chikage, trong khi đó ông Yasuku lại ngồi cạnh Yukiko, Kaito lại ngồi cạnh Chikage. Do dó, bằng một cách hiển nhiên, cậu lại ngồi kế Conan. Hồi ở Singapo, hai người cũng hay ngồi kế nhau, dùng bữa chung, thậm trí còn ngủ chung phòng. Nhưng đó là thân phận của Kid dưới lốp Shinichi. Còn giờ, với khuôn mặt thật sự, Kaito bất giác lại cảm thấy có chút trần trụi.

Còn Conan, thi thoảng, cậu lại không kiềm được mà nhìn sang đối phương. Do đã ngủ quá nhiều nên đêm qua tuy rất mệt, Conan cũng phải vật vưỡng lắm mới nghỉ ngơi được. Lúc đó, trong đầu cậu không hiểu sao toàn nhớ về tên khốn Kaitou KID, về cái cách hắn đã làm cậu hoảng sợ ra sao và yên tâm thế nào khi thấy chú bồ câu trắng kia, về câu hỏi làm sao mà cậu lại có cảm giác Kaito và KID có vẻ hao hao giống nhau tới thế. Hơn nữa, Conan phải thừa nhận rằng mình hết sức bàng hoàng khi được trông thấy Kaito không còn đội chiếc nón lưỡi trai của hôm qua vào sáng nay. Tuy mái tóc hắn rối bù hơn nhưng thật sự, Conan trong thoáng chốc đã tưởng chừng như mình đã gặp phải một Shinichi khác, một kẻ giống y chang cậu...

"Sao thế, nhóc con? Anh đẹp trai tới độ mà em phải nhìn không rời mắt à?" Kaito có thể cảm thấy thám tử nhí luôn luôn quan sát mình, bắt đôi mắt tinh tường của một loài diêu hâu săn mồi. Chúng khiến hắn vừa hồ khởi, vừa khó chịu tới lạ. 

"Không, không. Chỉ là..anh trông giống một người." Conan giật mình, đáp lại.

Theo sau đó, là ánh nhìn của ba vị phụ huynh đổ dồn về phía họ. Rồi chưa đầy một khắc sau, Yukiko đã rạng rỡ kêu lên:

"Quả thật này, trông Shinichi nhà cô giống y chang cháu luôn."

Conan có thể trông thấy khuôn mặt Kaito bỗng dưng ngớ ra, hỏi:

"Dạ...Shinichi ạ? Không phải cái cậu..thám tử lừng danh..miền Đông đúng không?"

"Đúng nó rồi ấy." Cô hô lên, vui vẻ nhìn khuôn mặt Kaito vặn từ bất ngờ này sang một bất ngờ khác để tất cả chúng thu lại thành một tiếng khó tin:

"Hả? Thật ạ?"

Yukiko dường như đỏ ửng một vẻ tự hào trên khuôn mặt, gật đầu mấy cái như xác nhận đúng rồi đấy. Còn hắn vẫn duy trì cuộc trò chuyện vui vẻ, khuôn mặt hết sức thoải mái, tuỳ tiện nói:

"Vậy thì, cháu cũng mong có cơ hội được gặp cậu ấy một lần."

Vốn là một trong những kẻ biết chuyện, Chikage vừa nghe Kaito nói xong cũng khéo nhịn cười. Mà đúng lúc đó, người phục vụ liền mang menu tới để mọi người gọi bữa sáng. Câu chuyện vì thế cũng bỗng dưng thay đổi chủ đề khi Yukiko đề xuất với Chikage cùng nhau tắm biển. Thế là, trong suốt bữa ăn, dường như chỉ còn tiếng nói chuyện giữa hai người phụ nữ là chính. Yusaku thì không nói quá nhiều. Trong khi đó, Conan lại không biết nên nói gì với Kaito. Còn Kaito chẳng nói một lời nào, chỉ có vẻ mặt vui vẻ của cậu ta trưng ra khi thưởng thức món mì udon. Trong khi đó, Conan lại ăn món cơm lươn. May mắn sao, sáng nay, trong bàn năm người không ai gọi cá cả.

Đang ăn, đột nhiên, Conan lại thấy Kaito đặt đũa xuống, vén tóc mai qua vành tai rồi mới ăn tiếp. Mà giống như nhân lúc hắn vừa chạm vào đôi đũa lần nữa, Conan đã lên nói:

"Anh Kaito ơi, anh lấy giúp em chai nước tương đằng xa với."

Trong thân thể tí hon, muốn với đồ ở xa trên bàn ăn quả nhiên quá bất tiện, Conan nhanh nhảu chỉ tay vào một lọ nhỏ, ở gần giữa bàn. Do đó, Kaito lại lần nữa, đặt đũa xuống, đứng dậy với tay lấy lọ nước tương đưa cho thằng nhóc.

Có điều, vừa đưa xong, Conan lại cười tươi tới đáng sợ, nhìn chăm chăm vào hắn, hỏi:

"Tuyệt ghê, anh Kaito thuận tay trái này? Anh dùng đũa cũng bằng tay trái, lấy nước tương cho em cũng bằng tay trái..mặc dù, nó hơi chệch qua hướng bên phải của anh."

Nếu bình thường, đây chắc hẳn là sự ngây thơ thuần tuý của một đứa trẻ, nhưng Kaito biết rõ, đối với đứa trẻ trước mặt, làm gì có sự đơn thuần nào. Và rồi hắn toe toét cười, đáp:

"Em tinh mắt thật đấy. Thú thật, đúng là anh thuận tay trái." Kaito chẳng mảy may suy nghĩ, nhanh chóng thừa nhận.

"Là bẩm sinh hay luyện tập thế ạ?" Conan lại hỏi, cái vẻ ngây ngô hiếu kỳ thông qua ánh mắt mở to.

"Cái này, là bẩm sinh đấy." Kaito cũng vui vẻ đáp lại, mang vẻ hết sức đắc ý.

"Ôi, tuyệt thật!" Conan nói.

Rồi bất ngờ, Yukiko quay sang hỏi:

"Chút nữa, con có muốn đi tắm biển với mẹ không?"

Không mấy chần chừ, cậu gật đầu, đáp ngay:

"Được ạ!"

Cái điệu bé ngoan đó, Kaitou KID làm sao không biết rõ. Chỉ là, hắn chẳng ngờ một chuyện. Đến lúc, Chikage cũng quay qua hỏi Kaito có đi biển với mình không? Theo một lẽ đương nhiên của một kẻ sợ cá, hắn vừa dứt lời không thì tên nhóc Conan cũng đột nhiên trơ trẽn, nói:

"Mà thôi mẹ ạ. Con thích đi chơi cùng với anh Kaito hơn."

Lời vừa ngang tai hắn, Kaito cũng chẳng kiềm được mà "hở?" một tiếng ngỡ ngàng khó tin. Hắn chợt nghĩ, có lẽ đối phương đã đoán ra điều gì đó rồi chăng? Không hổ danh thám tử lừng danh, chưa đầy bao lâu đã đánh hơi như chó...

Còn nữa...

P/s: Xin lỗi các thân ái vì bây giờ mới có chương mới nha. Mỗi chương đều thường rất ngắn nhưng tớ ra chương khá là chậm, mong các thân ái thông cảm. Hic, do dạo này tớ bận quá. Đồng thời, tớ rất cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ fic của tớ. Gửi tình yêu đến các cậu, moa. 

Tớ cũng xin lỗi vì rep cmt của các cậu chậm lắm nha. Vì tớ chỉ thường lên wattpad khi đã viết xong chương để đăng chương thôi. Một lần nữa, tớ rất cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người, moa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com