Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123: Hoa anh đào

Kỳ thật Vermouth vẫn luôn đứng ở góc độ của Kawaori Rino mà tự hỏi chuyện này.

Ngay cả Bourbon cũng nhìn ra.

Bourbon thịnh tình mời Vermouth đi ăn cơm.

Hai người ngồi ở nhà hàng nhỏ dưới khoang tàu ngầm, không phải một nhà hàng xa hoa, đơn giản chỉ là ăn một chút salad cùng spaghetti. Vermouth uyển chuyển nói rằng chìa khóa để giữ cho cơ thể phụ nữ nhẹ nhàng là không ăn quá nhiều thực phẩm giàu calo vào ban đêm.

Một người phụ nữ.

Để có thể duy trì được sự trẻ trung như Vermouth sau khi có được nhan sắc và vóc dáng không phải là điều dễ dàng.

Mặc dù ánh sáng xung quanh mờ mịt nhưng cả hai người họ đều có cảm giác như đang ở trong một nhà hàng sang trọng.

Ánh nến sáng lung linh trên xương ngón tay màu lúa mạch của Amuro Tooru.

Hắn cầm một cái nĩa đưa sợi mì vào miệng: "Vermouth, cô thật sự rất tốt với Orianko. Tôi biết Boss vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên mới để Orianko đi xử lý kẻ phản bội Scotch kia. Trong trường hợp này, đợi đến khi Boss tỉnh lại cũng có thể giải thích để Boss biết Orianko quả thực đã bị Scotch lừa gạt, như vậy có thể giữ lại được một cái mạng cho Orianko đúng không?"

Vermouth không muốn ăn, tùy tiện nếm vài miếng salad liền chống mặt nghiêng đầu nhìn hắn: “Đôi khi đàn ông quá thông minh cũng không phải một chuyện tốt đâu.”

Amuro Tooru có chút nghi hoặc: “Bất quá tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, con tàu ‘All Gods’ lúc trước đã bị công an điều tra qua, cô còn muốn để Orianko ở lại nơi này…… Không an toàn đâu……”

Vermouth híp mắt: “Người thông minh như cậu lại không nghĩ tới điều này sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chính là bởi vì nơi này đã từng bị điều tra, cho nên thợ săn sẽ không đi săn lại ở nơi như vậy, không phải sao?”

Amuro Tooru cười nhẹ: “Chà, tôi vẫn chưa hiểu ý cô lắm.”

“Tôi muốn ở chỗ này tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho ‘tôi’.” Nụ cười của Vermouth càng sâu hơn, chỉ vào mình, lại giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại. “Cậu cũng thể hiểu rằng đó là dành cho con gái của Sharon Vineyard —— Chris Vineyard.”

“……” Đôi mắt Amuro Tooru hơi chuyển động, hắn đã hiểu. “Bởi vì cô sẽ không già đi, cho nên sẽ hoá trang cho Sharon Vineyard trông già hơn khi xuất hiện. Người phụ nữ 'Sharon Vineyard' cũng đã đến độ tuổi trung niên, theo góc nhìn của những người khác, nếu vẫn cứ luôn tiếp tục sống trên thế giới này, ít nhiều cũng sẽ khiến cho người ngoài chú ý.”

Vermouth mỉm cười khúc khích nói: “Đúng vậy, không sai. Cho nên lúc này cần phải có một người có thể sống trong 'bộ dạng' của tôi trên thế giới này, tôi sẽ hoá trang cho Orianko thành bộ dáng giống tôi, lấy thân phận con gái ‘Sharon Vineyard’ là ‘Chris Vineyard’ xuất hiện. Còn tôi sẽ hoá trang thành bộ dáng ‘Sharon Vineyard’ và cùng lúc xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật vào ba ngày sau để chuẩn bị cho tương lại sau này của tôi.”

Vermouth dừng một chút.

“Đến lúc đó tôi sẽ lấy thân phận của ‘Sharon Vineyard’ mở tiệc chiêu đãi nhiều người bên truyền thông cùng với những người có địa vị cao trong giới y học, trong đó có một số là người Boss nhìn trúng lúc trước muốn mượn sức. Nhưng trình độ của những người đó Không thể nói trước được. Boss tính toán cho bọn họ lên Đảo Đen để thăm dò khoảng hai năm trên danh nghĩa ‘học tập giao lưu’.”

Amuro Tooru nghe Vermouth nói xong cũng hiểu đại khái: “Cho nên kế hoạch lần này là dùng bữa tiệc sinh nhật này làm cớ để tập hợp các chuyên gia y học mà Boss trước đó đã chụp ảnh tới đây, mời họ đến Đảo Đen để huấn luyện. Phải không?”

“Ừ ~ hmm ~” Giọng điệu của Vermouth nhẹ nhàng, gật đầu tán thành.

Amuro Tooru tỏ vẻ bối rối: “Nhưng làm sao cô biết kẻ phản bội Scotch kia nhất định liền sẽ tới vậy?”

“Bởi vì một thời gian trước Talisker có nói với tôi có người bên hồng phương theo dõi hắn, hiện tại Talisker cũng đã xác định người đó chính là Scotch. Nếu như Talisker lên thuyền, tên Scotch kia cũng sẽ đi lên.”

“Nếu nói như vậy không phải chúng ta cũng sẽ rất nguy hiểm hay sao? Scotch khẳng định sẽ có chuẩn bị mà đến, đến lúc đó nói……” Amuro Tooru nhấn mạnh dò hỏi.

Trên mặt Vermouth lộ ra ý cười sâu không lường được, cô không tiếp tục tiếp lời của Amuro Tooru mà chỉ cầm chiếc ly trước mặt lên, nhấp một ngụm và thêm một câu.

“Đây là…… Bí mật.”

Bữa tiệc sinh nhật “Sharon Vineyard” tổ chức cho con gái cô đã thu hút sự chú ý rộng rãi trong giới điện ảnh, truyền hình, làng giải trí và truyền thông Nhật Bản.

Là nữ hoàng điện ảnh nổi tiếng một thời, rất nhiều bạn bè trong và ngoài nước đã gọi điện đến hỏi thăm.

Vermouth từ lâu đã có thể giải quyết được những từ ngữ khoa trương đó.

Sau khi đáp ứng đủ lời mời, Vermouth nhẹ nhàng dịu giọng để bình thường hóa khỏi sự già nua của "Sharon Vineyard", cô đưa tay gạt mái tóc vàng rũ xuống bên tai thở dài: “Thật sự rất rắc rối khi đối phó với những người này.”

Amuro Tooru ngồi ở bên cạnh cười cười, không nói gì.

Vermouth chú ý tới tầm mắt của hắn, vừa nhìn hắn liền có ý nghĩ: “Vừa rồi cậu hình như muốn nói gì với tôi, có chuyện gì thì nói nhanh đi, không cần phải che che giấu giấu như vậy.”

Amuro Tooru nhún vai: “Tôi chỉ là cảm thấy có điểm kỳ lạ, Talisker có trách nhiệm thay Boss tìm kiếm nhóm máu P và làm ăn với các tổ chức buôn lậu trái phép ở nước ngoài, Boss không lo lắng thả 'chó săn' đi, nó sẽ không quay trở lại hay sao?”

Vermouth vẫn chưa hiểu ý tứ của Amuro Tooru: “Talisker là người đã đồng hành cùng Boss khi tổ chức mới thành lập, bởi vì hắn ta phụ trách công việc tương đối đặc thù, cho nên cần phải ở bên ngoài một thời gian dài, hơn nữa còn phải có một thân phận ở ngoài sáng, đây cũng là điều mà Boss đồng ý từ đầu…… Trong tổ chức chỉ có tôi, Rum và Ông Trùm gặp qua bộ dáng của hắn. Đây cũng là vì bảo đảm Talisker ở bên ngoài có thể an tâm trợ giúp Boss tìm kiếm đồ vật được yêu cầu, càng ít người biết thân phận của hắn càng ít khả năng bị bại lộ, càng có nhiều thời gian ở bên ngoài làm việc.”

Nói cách khác.

Talisker tương đương với một vũ khí bí mật được Boss cất giữ bên ngoài.

Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với tổ chức, Talisker cũng có thể được yêu cầu giúp tìm nơi trú ẩn.

Sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, Vermouth hiểu được ý của Amuro Tooru, vẻ mặt bắt đầu căng thẳng như đang suy nghĩ sâu xa: "Cậu là cảm thấy Talisker có vấn đề gì sao?"

“Cái này tôi cũng không dám nói, nhưng lúc trước ở tàu ‘All Gods’ có một cuộc họp báo cô hẳn là biết chứ? Ngôi sao điện ảnh Nhật Bản tên là Ninomiya Yuna kia suýt chút nữa đã bị bắn chết. Cách thức xảy ra vụ việc này rất giống với của cách làm của Talisker nổi tiếng trong tổ chức. Nhưng cô cũng biết rằng nếu lúc đó Ninomiya Yuna thực sự bị trúng đạn, nó chắc chắn sẽ khiến cho dư luận xôn xao. Đến lúc đó, tàu "All Gods" chắc chắn sẽ bị niêm phong vì có án mạng……”

Người thông minh thích nói một nửa giấu một nửa.

Đôi khi nói quá rõ ràng dễ gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Không phải Vermouth không thảo luận chuyện này với Rum. Hai người cũng cảm thấy Talisker đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tựa hồ cũng không có quan tâm đến nội bộ quan hệ trong tổ chức đến thế.

Ý tưởng bắn lén Ninomiya Yuna thực sự quá kỳ lạ.

Hành động của Talisker đã không còn ở trong phạm vi hoàn cảnh suy nghĩ vì tổ chức nữa.

Nhưng hiện tại Boss còn chưa tỉnh lại, Vermouth và Rum cũng không dám tùy tiện xử lý Talisker.

Nhiều khi, ý thức sâu thẳm trong lòng người giống như cát lún, một khi dừng lại sẽ chìm xuống chỗ sâu nhất.

Khi những hạt giống nghi ngờ đã chôn vùi trong lòng, chúng sẽ lặng im không tiếng động bén rễ nảy mầm.

Kawaori Rino đang chơi với chiếc EAA màu đen trên tay. Phần báng súng được thiết kế vừa với bàn tay nhỏ của phụ nữ cùng băng đạn đầy ắp.

Mizunashi Rena ngồi cạnh giường trong cabin, nhìn Kawaori Rino ném khẩu súng lục trên tay như một món đồ chơi, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Vừa rồi Bourbon gửi tin đến nói, Vermouth có vẻ có ý kiến với Talisker.”

Kawaori Rino không hề ngạc nhiên.

Tổ chức là nơi như thế nào?

Đó là một địa ngục tàn khốc, nơi mọi người sẽ bị giết nếu nhiệm vụ thất bại.

Không ai muốn ở địa ngục mãi mãi.

Mizunashi Rena nói: “Vị đặc vụ CSIS lúc trước cô nói, tôi đã điều tra ra được……”

Kawaori Rino nghe Mizunashi Rena kể lại sự kiện phát sinh mười lăm năm trước, từ góc độ của Vermouth cũng biết đa số đều là chuyện xưa, nhưng từ một góc độ của người khác……

Toàn bộ câu chuyện dường như đã thay đổi theo một hướng khác.

Mizunashi Rena nói hơn nửa tiếng, nhưng nhìn biểu cảm của Kawaori Rino có vẻ như không có gì đáng ngạc nhiên, cô có chút tò mò: “Cô giống như đã sớm biết sẽ là như thế này……”

Kawaori Rino từ trên giường cabin nhảy xuống, lắc lắc người nói: “Bởi vì ở kiếp trước, trước khi bị Bourbon giết chết, Vermouth đã bảo tôi đến một nơi...... Mặc dù lúc đó cô ấy không nói cho tôi biết phải tìm ai, nhưng tôi nhớ lúc đó Vermouth đã đưa cho tôi một thứ……”

“Là cái gì?” Mizunashi Rena hỏi.

“Tôi bị Bourbon giết chết, sau khi đầu trúng đạn thì tất cả ý thức đều biến mất.”

Mizunashi Rena cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng Kawaori Rino lại nói: “Bất quá tôi nhớ rõ xúc cảm của cái đồ vật đấy, là một cái huy hiệu, huy hiệu của CSIS.”

Tại sao, bốn năm sau khi tổ chức sụp đổ.

Vermouth muốn để Kawaori Rino đi tìm CSIS chứ?

Lúc ấy đối với thành viên trong mà nói, việc trốn thoát mới là chuyện quan trọng nhất.

Trừ phi…… Vermouth cảm thấy ở CSIS có người có thể giúp được Kawaori Rino.

Mizunashi Rena cùng Kawaori Rino đồng thời trầm mặc, khiến cho bầu không khí trở nên có chút nặng nề. Trong phòng chỉ có một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ. Chuông đang reo và tiếng "tích tắc" vang lên khi số giây tăng lên.

Đã đến giờ lấy máu ngày hôm nay.

Mizunashi Rena đi theo phía sau Kawaori Rino tới phòng thí nghiệm, nhìn Sharei Kiri đứng trước một đống thiết bị thí nghiệm, phân loại và đặt các bình được đánh số.

Bên cạnh chiếc bàn là một khoang kim tiêm cơ học cao bằng nửa người. Nhìn bề ngoài, nó trông giống như hình dạng viên nang phổ biến nhất hiện nay trên thị trường Nhật Bản. Thiết kế tổng thể mang màu xám bạc, sử dụng dải màu trắng xám đậm làm công tắc ở giữa. Có một tấm kính hướng ra ngoài, nơi có thể nhìn thấy các túi máu xếp chồng lên nhau đặt ngay ngắn bên trong.

Túi màu trắng chứa máu đỏ, mỗi ống được nối với thiết bị oxy trong buồng chân không của viên nang.

Dường như nó luôn cung cấp oxy cho máu được chiết xuất từ ​​cơ thể con người, giữ cho máu luôn ở trạng thái tươi mới nhất.

Không cần nghĩ cũng biết tất cả túi máu ở nơi này là máu của ai.

Sharei Kiri nhìn tầm mắt của hai người phụ nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm buồng chân không, hắn cư xử như một quý ông và chuẩn bị giáo dục họ về khoa học. Tuy nhiên, Kawaori Rino thực sự không có hứng thú nên đã nghe Mizunashi Rena trò chuyện với hắn ta biết được buồng chân không dạng viên nang này là do Talisker bàn giao.

Sau khi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Mizunashi Rena nhỏ giọng nói bên tai Kawaori Rino: “Từ sau khi tổ chức Sharei sụp đổ, Talisker không có kênh liên lạc gián tiếp với các đội buôn lậu nước ngoài nữa.”

Những lời này cũng ý nghĩa.

Talisker cần phải tự mình ra mặt.

Cái gọi là bữa tiệc sinh nhật của “Chris Vineyard” đã mời một số người cần mời, một số người trong số đó Kawaori Rino chưa bao giờ nghe nói đến.

Nhưng những cái đó đều không quan trọng.

Quan trọng là, bữa tiệc sinh nhật này tổng cộng có hai mục đích.

Một là “mời” nhóm chuyên gia y học này đến Đảo Đen để chữa trị cho Boss.

Sau đó…… Chính là để Kawaori Rino đi giết chết kẻ phản bội tổ chức.

—— Scotch.

Về phía Bộ Công an Sở Cảnh sát Tokyo, một số cảnh sát đồng nghiệp của họ gần đây đã trở lại làm việc sau khi bình phục vết thương. Ngay sau khi cha của Kanda Sosu trở về từ Toyama, ông lại bắt đầu thu dọn hành lý.

Người phụ nữ đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chồng đứng bên cửa sổ trải vali lên giường, thay bộ quần áo bẩn trên người rồi lấy bộ quần áo mới trong tủ ra nhét vào, bà lo lắng hỏi. “Anh lại đi công tác nữa à?”

Kanda Chizawa lên tiếng, trong lúc nghỉ ngơi mỉm cười với vợ: “Đúng vậy, gần đây có một buổi hội thảo đặc biệt, nghe nói có rất nhiều chuyên gia y học tụ tập. Anh phải đi xem thử......”

Bà thở dài, nhìn chồng mấy ngày này gương mặt có chút tiều tụy rất là đau lòng: “Như vậy sao, để em giúp anh chuẩn bị, anh nghỉ ngơi một chút đi……”

Kanda Chizawa xua xua tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai vợ nói: “Không sao đâu, đàn ông mà ngay cả quần áo mình cũng không tự sắp xếp được, làm phiền vợ cũng không tốt. Muốn nói vất vả vẫn là em vất vả nhất, những năm gần đây giúp anh xử lý mọi chuyện trong nhà, còn dạy dỗ Sosu tốt như vậy……”

Sắc mặt vợ có chút nóng. Bà bị chồng đẩy ra ngoài với vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu con trai cũng xuất sắc không kém đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Kết hôn gần 25 năm, ngày nào chồng cũng đối xử với bà tốt như vậy.

Bà thật là quá may mắn.

Có thể có được gia đình hoàn mỹ như vậy.

TV đang phát bản tin về bữa tiệc sinh nhật do nữ hoàng điện ảnh quốc tế Sharon Vineyard tổ chức cho con gái mình. Người mẹ rất thích thú cởi tạp dề và ngồi cạnh Kanda Sosu.

“A, là Sharon Vineyard. Mẹ rất thích xem bộ phim điệp viên mà cô ấy đóng cùng Yukiko.” Mẹ nhìn màn hình TV đầy ngạc nhiên. "Cô ấy đã có con gái rồi à? Cũng đúng thôi. Cô ấy đã gần năm mươi rồi, chỉ là này tin tức này cũng quá bất ngờ, mẹ chưa nghe nói cô ấy kết hôn bao giờ……”

Kanda Sosu hiếm khi thấy mẹ mình trông như thế này. Với thái độ của một người phụ nữ nhỏ bé đang theo đuổi thần tượng, anh mỉm cười giải thích với mẹ: “Người ta kể rằng chồng của Sharon Vineyard đã chết trong một vụ hỏa hoạn khi cô ấy còn trẻ, vì vậy sự việc này được coi như một sự kiện đã qua trong cuộc đời cô ấy và không muốn bị mọi người tìm hiểu. Vì phải đi đóng phim lâu ngày và không chăm sóc tốt cho con gái nên cô ấy và con gái có quan hệ không tốt, tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái cũng vì để hoà giải quan hệ giữa hai mẹ con”

“Thì ra là như vậy, con gái cô ấy cũng thật giống cô ấy lúc trẻ……” Mẹ nhìn hình ảnh Sharon Vineyard hiện trên TV, rồi chợt quay sang phòng khách nhìn bức ảnh cưới treo trên tường. “25 năm trước mẹ và cha con kết hôn, có một người phụ nữ rất xinh đẹp đến tham gia hôn lễ, trông rất giống Sharon Vineyard, nhưng bởi vì mang một chiếc mũ rộng vành nên không nhìn rõ mặt mũi, cũng không xinh đẹp như Sharon Vineyard, bất quá khí chất cùng dáng người thật sự rất nổi bật……”

“Vậy sao? Vậy mà từ trước đến nay chưa bao giờ nghe mẹ nói đến.” Kanda Sosu cười cười.

Mẹ có chút tiếc hận: “Trước đây chúng ta có một cuộn băng video đám cưới, nhưng cha con không thích video lắm nên đã vứt nó đi.”

Không chỉ ném băng ghi hình đám cưới đi.

Nhiều gia đình thích làm video tại nhà để ghi lại quá trình trưởng thành và già đi giữa các cặp vợ chồng và con cái ở nhà. Đối với một số người Nhật, điều này rất có ý nghĩa.

Nhưng Kanda Chizawa không thích, hơn nữa cũng rất kháng cự.

Đây cũng là điểm duy nhất khiến cha mẹ hai người cãi nhau sau thời gian kết hôn lâu như vậy.

Sau khi cha thu dọn hành lý bước ra ngoài, ông nghe thấy vợ con đang trò chuyện: “Nếu lần này ba đi công tác thì chắc phải mất khoảng một tháng, nhất định phải bảo vệ thật tốt ngôi nhà này.”

Vợ đứng lên cười nói: “Đương nhiên rồi, ngày mai mới xuất phát đúng không? Bữa tối hôm nay em sẽ chuẩn bị chu đáo.”

“Thật chờ mong.” Thái dương Kanda Chizawa có một tầng mổ hôi mỏng, như thể vừa rồi đã rất tốn sức.

Kanda Sosu đi ngang qua người cha, bỗng nhiên ngửi thấy mùi tanh mặn nồng nặc tỏa ra từ cha mình.

Mùi này đã được ngửi thấy ở vùng đất Yuzhno-Sakhalinsk từ nhiều năm trước khi Kanda Sosu du học ở Nga.

Mỗi một quốc gia đều có một hương vị riêng.

Mùi bột pháo hoa từ Nhật Bản, hương vị cay nồng từ Hàn Quốc, hương vị thời trang và nghệ thuật từ London…...

Bất cứ ai ở lại một đất nước nào đó quá lâu sẽ bị nhiễm hương vị của đất nước đó.

“Ba, con nghe nói Đại học Toyama đã trồng nhiều giống hoa anh đào mới. Khi hoa anh đào nở vào tháng ba, cả nhà chúng ta có thể đi xem được không?” Kanda Sosu bỗng nhiên mở miệng, giả vờ nói chuyện phiếm với cha mình.

Kanda Chizawa tâm sự nặng nề, đứng bên bệ hoa cạnh cửa sổ tưới nước và nói: “Được.”

“……” Kanda Sosu.

Người bạn cùng lớp nghiên cứu của anh sống ở Toyama cách đây một thời gian, người bạn cùng lớp đó đã đăng trên instagram nói rằng loài mới được Đại học Toyama giới thiệu là hoa cúc bách chứ không phải hoa anh đào……

Cha…… Thật sự đã đến Đại học Toyama sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com