Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Lỗ kim

Bộ phim【 My Hero 】này sau khi chiếu đều được khen ngợi cùng đánh giá cao.

Hơn nữa các ghế rạp chiếu phim cơ bản đều là kín chỗ, liền dẫn đầu bảng đánh giá trên internet.

Ninomiya Yuna tuy rằng là nữ chính nhưng cơ bản khi xuất hiện chỉ ở trong hồi ức của nam chính.

Chính là đại biểu cho vai diễn bạch nguyệt quang điển hình.

Tuyến nội dung là quá trình nam chính báo thù, đó cũng là điểm nỏi bật thu hút người xem. Kế tiếp xoay ngược lại cốt truyện cũng là không ngừng xuất sắc, kết cục cuối cùng nam chính vì báo thù rửa hận cho nữ chính cũng khiến mọi người rơi lệ lã chã.

Kawaori Rino ngủ gật khi xem phim, mặt khác người khác lại khóc lóc thảm thiết.

Ninomiya Yuna cũng nhờ bộ điện ảnh【 My Hero 】này bước lên minh tinh hạng nhất, tài nguyên đến không ngừng.

Nhưng mà nhìn thái độ của Ninomiya Yuna, có cảm giác tựa hồ cô ấy một chút cũng không thích bộ phim này.

Người khác không thể lý giải, nhưng Kawaori Rino có thể lý giải.

Nội dung bộ phim chính là viết Ninomiya Yuna đã chết, quá đen đủi quá đen đủi, nếu là Kawaori Rino cô cũng không hài lòng với loại an bài của cốt truyện này. Bình thường dưới tình huống hẳn là để nữ chính tự mình đại sát bốn phương nha! Thật là.

Trên thế giới này, không có bất luận chuyện gì quan trọng hơn việc còn sống.

Hanaya Sanshiro cười theo: "Gần đây Yuna bởi vì chuyện liên quan đến 'Eien Yoru', cả ngày đều có chút suy nhược tinh thần, mấy ngày nay đều mất ngủ, phải dựa vào thuốc an thần mới có thể nghỉ ngơi, cho nên khi bộ phim lên chiếu rạp cũng không để ý nhiều. Lúc sau phỏng vấn cũng không có sức để tham gia."

Câu giải thích này có điểm đột ngột.

Trừ bỏ Kawaori Rino đang ngồi, mọi người đều cảm thấy Hanaya Sanshiro giải thích quá mức gượng ép.

Đoàn người đi lên trên cầu nối, hai bên sườn trái phải đều có mấy cô gái mặc đồng phục thủy thủ đứng nghênh đón, trên boong tàu cũng có một loạt thủy thủ chắp tay sau lưng đứng thẳng tắp thần thái sáng láng.

Matsuda Jinpei lần này xin riêng một kỳ nghỉ đông chạy đến nơi này cũng không phải là để hưởng thụ gì cả.

Mà là Tổng thanh tra Sở Cảnh sát Tokyo nói cho anh biết, con tàu 'Seraph' này có chỗ không thích hợp, nghe nói rằng có nhiều tổ chức bất hợp pháp đang hoạt động ở đây.

Anh cũng coi như là tiếp nhận nhiệm vụ do thám tình báo, tới đây nhìn xem 'Seraph' này rốt cuộc không đúng chỗ nào, kết quả không nghĩ tới ở chỗ này gặp được hai tên Furuya Rei cùng Morofushi Hiromitsu này.

Nhìn dáng vẻ, con tàu 'Seraph' này, xác thật có một số giao dịch bí mật.

Mấy lần luân hồi trước, Kawaori Rino có đọc qua mấy tin tức.

Tàu 'Seraph' đã bị Sở Cảnh sát Tokyo bắt giữ vì tội tổ chức một địa điểm đánh bạc trái phép. Đánh giá theo dòng thời gian, đoán ràng Matsuda Jinpei tới nơi này khả năng chính là điều tra chuyện này.

Dù sao không phải tới bắt cô là được, còn lại là việc của mọi người, cô không quan tâm.

Bourbon đánh cờ hiệu, thiết lập mối quan hệ với một cảnh sát một cách quang minh chính đại.

Mizunashi Rena cũng không nghĩ nhiều, vị Bourbon này dù sao cũng là tiếng tăm lừng lẫy 'cao thủ giao tiếp' của tổ chức, nói chuyện với ai cũng đều có thể nói hợp ý. Năng lực giao tiếp là thuộc hàng top, đến cả cảnh sát cũng có thể hoà mình.

Nhưng là hiện tại áp lực đối với Mizunashi Rena lớn hơn rất nhiều.

Mizunashi Rena không biết thân phận thật sự của Bourbon cùng Scotch, lại muốn tùy thời điểm phòng ngừa cảm xúc biến hoá của Orianko, còn phải cẩn thận mà hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức an bài cho cô.

Nhiệm vụ này quá khó khăn, quá khó khăn, thật sự quá khó khăn.

Chờ đến khi toàn bộ hành khách đều bước lên boong tàu, cầu nối cũng được kéo trở về.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở khe đất trên boong tàu, dừng ở trên người đoàn người đứng trên thuyền.

Nguyên bản mặt biển gió yên biển lặng cũng bởi vì thân tàu rung chuyển khiến dòng nước rẽ đôi.

Nhưng con tàu to lớn lại rất vững vàng, đứng ở trên hoàn toàn không cảm giác được mặt nước đong đưa, như đứng trên đất bằng.

Phía sau là một khoang tàu sang trọng như cung điện, ngay cả lối vào chính cũng là một cánh cửa vĩ mô cao năm mét cần ba người đẩy cùng một lúc.

Hai hàng thủy thủ đứng cạnh nhau, thoạt nhìn đều trông rất khỏe khoắn và xinh đẹp, mỉm cười với mọi hành khách lên tàu.

Thực tế có một khu vườn nhỏ được xây dựng bên ngoài, gió biển mang theo mùi hoa và thổi đến trước mặt.

Giữa những hàng cây xanh ở hai bên trái và phải có một đài phun nước nhỏ ở trung tâm. Đài phun nước có hình dáng giống thần Cupid, vị thần tình yêu và mũi tên của Cupid trong tay trở thành vòi phun của đài phun nước.

Cột nước chảy trên mặt nước, rửa sạch đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch màu xám của lâu đài tỏa sáng.

Rất nhiều người mặc âu phục đeo giày da cùng mấy người phụ nữ đứng ở cạnh đài phun nước, ném tiền xu vào trong hồ.

Mizunashi Rena cười phổ cập kiến thức cho Kawaori Rino cùng mọi người ở phía sau: "Nghe nói nếu có thể đem tiền xu thả vào trong hồ có đài phun nước như này, điều ước có thể trở thành sự thật."

Mấy loại hành động này kỳ thật chính là một cái trò chơi nhỏ, cũng không có bao nhiêu người sẽ thật sự để ở trong lòng.

Nhưng là có vài người trong xã hội thượng lưu còn giữ lại một ít trong sáng, làm như chơi vui.

"Phải vậy không? Tôi muốn chơi!" Kawaori Rino túm Mizunashi Rena chạy tới, cô tiếp nhận tiền xu từ trong tay Mizunashi Rena, liền lấy thêm mấy đồng xu nhưng đều không có ném vào.

Tiền xu trên người Mizunashi Rena đều bị lấy đi, Ninomiya Yuna lấy túi tiền xu của mình đưa cho Kawaori Rino: "Tôi còn có một ít."

Kawaori Rino đối với vị minh tinh nhỏ này đột nhiên có chút hảo cảm.

Cho cô tiền tiêu đều là người tốt!

Trong túi ít nhiều cũng khoảng một nghìn yên, Kawaori Rino quyết tâm bỏ tiền vào lần nữa, mọi người đều không nóng nảy, đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Cho đến khi Kawaori Rino sắp đem tiền xu của Ninomiya Yuna dùng gần hết, đang định để Mizunashi Rena đi đem tiền mặt đổi thành xu. Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm đàn ông trung niên: "Ôi? Đây không phải là cô Ninomiya sao?"

Người nọ hơi hói, thoạt nhìn ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, dưới nách kẹp một cặp táp giống như trợ lý hay đi theo tổng thống gì đó.

Quần áo trên người nhìn cũng rất sang quý, nhưng mà diện mạo tầm thường lại không theo kịp quần áo.

Rất nhiều người, mặc lên một tầng quần áo cao quý, liền cho rằng chính mình cũng là người cao quý.

Ninomiya Yuna nhìn thoáng qua người nọ, không quen biết, hơi hơi gật đầu lễ phép, lúc sau cũng quay mặt đi.

Từ sau khi cô nổi tiếng, mấy loại người này thường xuyên xuất hiện.

Cho nên cô cũng không tính toán phản ứng.

"Không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở 'Seraph' gặp được người nổi tiếng, bộ phim điện ảnh kia đúng là bùng nổ luôn, các đồng nghiệp nữ của tôi đều mời tôi đi xem phim tại rạp, lúc nói chuyện phiếm cũng đều là khen ngợi. Tuy rằng tôi không quá hứng thú với mấy loại phim tình cảm nhưng tôi từ sớm đã là fans của cô Ninomiya đây."

Ông ta cười tủm tỉm tiến lên một bước, càng muốn để Ninomiya Yuna nhìn bản thân đang ra vẻ.

"Sớm biết cô Ninomiya khi cô vẫn là diễn viên phim người lớn, tác phẩm của cô Ninomiya tôi đây xem đều không thiếu bộ nào đâu. Không biết cô gần đây có phải giảm cân thành công hay không, bộ điện ảnh mới này thoạt nhìn tựa hồ gầy hơn rất nhiều, cảm giác vẫn là tác phẩm khi hai mươi tuổi năm ấy đầy đặn hơn a......"

Cái danh 'diễn viên phim người lớn' này Kawaori Rino vẫn biết đến.

Ngày trước cô xem 'phim tình cảm' không mặc quần áo gì đó còn phải lên mạng tìm kiếm, 'phim tình cảm' mặc đồ cùng với không mặc đồ là hai loại phim khác nhau, loại trước gọi nữ chính là ngôi sao minh tinh, loại sau lại gọi là diễn viên khiêu dâm.

Rất nhiều nữ minh tinh Nhật Bản ở nổi danh sớm đều sẽ dễ dính scandal mất đi danh tiếng.

Nhưng rất nhiều người sau khi lấy lại hào quang, liền sẽ có đoàn đội giúp mình xử lý mấy chuyện ngày trước.

Kawaori Rino cũng không cảm thấy ở quốc gia này có luật cấm gì về điều đó cả, không ăn trộm, không cướp giật, không thương tổn người khác, chọn dùng phương thức này kiếm tiền thì có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, cái tên đàn ông này sắc mặt thật sự khiến người ta chán ghét.

Người đàn ông trung niên kia một chút cũng không để ý đến Ninomiya Yuna quẫn bách, ông ta tựa hồ cảm thấy ánh mắt mọi người đều ở trên người mình, là một việc rất thú vị cũng cười vang nói: "Nghe nói cô gần đây không chụp chân dung, cũng không hề trở về chụp vài thứ kia. Thật là đáng tiếc a, chẳng lẽ là muốn chuẩn bị cưới chồng sao? Cho nên mới muốn lau sạch 'lịch sử đen' trước đây của bản thân đã từng chụp tạp chí người lớn sao? Ai nha nha, tuổi còn trẻ như vậy, nên ra thêm nhiều 'tác phẩm' mới đúng a. Bất quá cô bảo đảm đối tượng cô thích có thể tiếp thu quá khứ của cô sao......"

"Ba --"

Một viên đạn bằng tiền xu bắn ra thẳng đến trán ngươi đàn ông kia.

Tạp ra một vết đỏ nhỏ.

Gã ôm đầu giận dữ trừng Kawaori Rino: "Cô làm cái gì vậy?!"

"Ai nha nguyên lai kỹ thuật của tôi vẫn là bị mai một rồi, bắn ra không trúng được đích, như thế nào lại không bắn trúng vào miệng ông cơ chứ? À, thì ra cái miệng của ông mở to đến như vậy. Nào, lại mở miệng ra nói tiếp, tôi còn thừa vài đồng ở đây này." Kawaori Rino tung vài đồng tiền xu, lại hướng tới người đàn ông kia bắn xu.

"Ba --"

"Ba --"

"Ba --"

Liền ba đồng xu, đều nện trên trán người đàn ông trung niên kia.

Ông ta vừa định nổi cáu lại nhìn qua thấy trước mặt ba vị thanh niên anh tuấn sắc mặt cũng bất thiện đang nhìn mình, thoạt nhìn đều không giống như là đèn cạn dầu, loại lực áp bách cường đại này làm ông ta một bụng ngôn ngữ ô uế đều nuốt trở về.

Nhưng mà tôn nghiêm khiến ông ta không muốn rời đi như vậy, chỉ có thể hung tợn mà trừng mắt nhìn cô gái tóc đỏ kia: "Cô có biết tôi là ai hay không hả?"

"Tin tôi đi, bị tôi nhớ kỹ tên không phải cái chuyện tốt lành gì đâu." Kawaori Rino nghiêm túc mà nói với ông ta.

Có thể lên tàu đều là nhân vật có uy tín danh dự.

Một số người trong số này cảm thấy thoải mái trong lĩnh vực chính trị, một số là lãnh đạo trong các tầng lớp xã hội, và nhiều người là những nhân vật quan trọng của đất nước.

Nhưng...... quan tâm mấy cái này làm gì? Ai cũng chả lọt vào mắt cô.

Cô cảm thấy thật lãng phí thời gian khi chiến đấu với những người ở cấp độ này.

Kawaori Rino không quan tâm đến những điều này, cô ném chiếc ví của Ninomiya Yuna ở trong tay chơi: "Ông ăn no rửng mỡ lại ở chỗ này trào phúng người ta, dơ bẩn không phải người trong màn ảnh mà là con mắt bẩn thỉu ở trước màn hình thì có."

Scotch thật sự không nghĩ tới cô nhóc này còn có thể nói như vậy, hắn bỗng dưng lại sinh ra một loại cảm giác tự hào.

Nhìn dáng vẻ là đã hiểu a.

Thấy người đàn ông chửi bới rồi quay người bỏ đi, Kawaori Rino trả lại ví cho Ninomiya Yuna rồi duỗi người.

"Chơi không tốt, chơi không vui, không bỏ tiền vào thì không chơi nữa!!"

"Leng keng --"

Một tiếng thanh thúy rơi vào trong nước, một đồng tiền xu rơi vào miệng hẹp của đài phun nước, sau đó nó bị nước cuốn trôi và rơi xuống đáy đài phun nước đầy đá cẩm thạch.

Những đồng xu dường như đang nhảy múa trên ngón tay của viên cảnh sát tóc xoăn, "Leng keng" -- hai đồng xu nữa, tất cả đều trúng.

Kawaori Rino ném mấy chục cái cũng chưa trúng:"????". Anh ta là đang cố ý đúng không.

Matsuda Jinpei cười tủm tỉm mà quay đầu lại nhìn ba cô gái: "Tôi là người có ngón tay nhanh nhẹn, vừa vặn quăng vào ba đồng xu, đưa cho ba vị tiểu thư đây mỗi người một cái nguyện vọng."

"......" Kawaori Rino.

Mizunashi Rena cùng Ninomiya Yuna cười nói cảm ơn, đứng ở cạnh hồ cùng chắp tay cầu nguyện, Ninomiya Yuna nghiêng đầu nhìn Kawaori Rino: "Kawaori-san không tới ước sao?"

Kawaori Rino nhún nhún vai: "Tôi không có nguyện vọng."

Tung đồng xu chỉ mang lại cảm giác thú vị.

"Tùy tiện ước một cái cũng tốt, vạn nhất lại thực hiện được thì sao?" Ninomiya Yuna thân mật mà lôi kéo tay cô, đem cô kéo đến bên cạnh mình, cười nói. "Chẳng lẽ Kawaori-san không có người yêu sao? Có thể ước một điều liên quan đến bản thân cùng người cô thích nha, cô xem, đây vẫn tạo hình của thần tình yêu Cupid, nói không chừng ở phương diện này, nguyện vọng sẽ càng linh nghiệm."

"Ồ, cô nói rất có đạo lý." Kawaori Rino lập tức cũng đứng lại chắp tay giống Ninomiya Yuna, lớn tiếng nói. "Tôi hy vọng Lễ Valentine trắng sau có thể nhận được chocolate. Ừ...... Muốn đắt nhất, muốn thật nhiều, muốn đủ cho tôi ăn một năm."

Nói xong, Kawaori Rino còn dào dạt đắc ý mà nhìn bức tượng thần Cupid, trong lòng hỏi: Thế nào? Cái này ám chỉ đủ rõ ràng đi? Scotch hẳn là có thể nghe hiểu đúng không?

Trên môi Scotch nở một nụ cười không thể kiềm chế được. Một năm? Cũng không sợ chảy hết sao.

Mizunashi Rena cùng Ninomiya Yuna nghẹn lại, bảo cô ước nguyện chứ đâu bảo cô nói lớn tiếng ra đâu.

Một đám người đứng ở cửa nửa ngày, bắt đầu hướng vào trong khoang thuyền đi.

"Vừa rồi thật sự thực cảm ơn cô, Kawaori-san." Ninomiya Yuna cùng Kawaori Rino sóng vai, gỡ xuống khẩu trang trên mặt, lộ ra ngũ quan thanh thuần xinh đẹp. Hướng về phía Kawaori Rino mỉm cười, tựa như một đóa hoa linh lan trắng muốt.

Kawaori Rino cợt nhả: "Cô nếu là muốn cảm ơn tôi, chờ lát nữa giải quyết một chút hoang mang của tôi là tốt rồi."

Hoang mang chính là -- làm thế nào có thể khiến Scotch giống mấy nam chính trong phim tỏ tình như vậy.

Scotch cảm giác đề tài lại có chút phát triển theo hướng không thích hợp, hắn chen vào vị trí giữa hai người, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Kawaori Rino: "Kawai, chúng ta nên đến phòng để xếp hành lí trước đã."

Vài người bọn họ mang hành lý đều rất ít, bao gồm Matsuda Jinpei cũng chỉ mang theo một cái túi đeo đựng đồ dùng hằng ngày thôi.

Môi trường phòng nghỉ ở nơi đây quả thực đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, đồ dùng tắm rửa bên trong như áo ngủ, khăn tắm đều có sẵn.

Ba cô gái ở cùng trong một phòng lớn, ở giữa có một đại sảnh là nơi công cộng, các cô cũng tùy tiện vào chọn phòng ngủ.

Ninomiya Yuna ngủ ở chính giữa góc phía tây, đồng hồ trên tay không chỉ có kháng nước, hơn nữa còn là do các nhà khoa học của tổ chức sử dụng thủy tinh đặc biệt vô cùng cứng cáp. Chỉ cần Kawaori Rino bọn họ nhìn chằm chằm theo dõi chỉ số tần suất nhịp tim là có thể biết tình huống thể trạng của Ninomiya Yuna.

"Tôi còn mang theo một ít huyết thanh giải độc tương đối thường thấy trên thị trường, để phòng ngừa vạn nhất." Mizunashi Rena vỗ vỗ cái rương mà mình vẫn luôn xách theo, bộ dáng vạn sự đều đã chuẩn bị.

Kawaori Rino không lo lắng CIA, nhưng Ninomiya Yuna ngồi ở trên ghế sofa, tay để ở đầu gối hướng về phía hai người liên tiếp cảm ơn: "Thật sự phiền toái hai người."

Mizunashi Rena có chút khó hiểu.

Ninomiya Yuna là người ủy thác, các cô là lấy tiền mới làm việc, vì cái gì Ninomiya Yuna lại cảm ơn liên tục như vậy?

Ninomiya Yuna một thân đồ đen, phần váy lụa tán ra ghế giống như một đoá hoa đang nở rộ.

Loại khí chất này, tùy ý bên trong tổ chức có thể thấy được.

Kawaori Rino cảm thấy rất hứng thú với thân phận của Ninomiya Yuna nhưng lại bị Scotch gọi ra ngoài.

Scotch, Bourbon cùng người đại diện của Ninomiya Yuna ở một phòng.

Vừa vặn liền cạnh phòng của nhóm Kawaori Rino, cô nhìn Scotch thay đổi áo, cổ áo chữ v xẻ đến ngực liền dừng lại, lộ ra bờ vai rộng cùng đường cong cơ bắp săn chắc.

Thời điểm gõ cửa, cánh tay duỗi dài ra.

Ừ...... Tuyệt không thể tả.

Kawaori Rino treo lên nụ cười vui vẻ: "Anh đang làm gì vậy?"

Có vẻ như anh ấy đang tới để làm gì đó.

"Còn hai mươi phút nữa tàu sẽ xuất phát, mọi người có cần thuốc chống say sóng không?" Scotch quơ quơ hộp thuốc trong tay.

Kawaori Rino mấy năm nay ở trong tổ chức lên trời xuống biển, một chút thể chất say tàu xe gì đó đều không có. CIA khẳng định cũng là không có, Ninomiya Yuna có thể hẹn ký hợp đồng trên 'Seraph' đại khái cũng không say tàu.

"Mặt khác, Amuro cùng Hanaya nói chuyện với nhau về nội dung công tác của Ninomiya, tôi muốn tới kiểm tra tính an toàn của phòng nghỉ." Scotch đứng ở ngoài cửa, thanh âm không cao không thấp vừa vặn có thể để hai cô gái trong phòng nghe thấy.

Ninomiya Yuna đứng dậy, mang theo Mizunashi Rena đi tìm người đại diện của mình.

Trong phòng liền chỉ còn lại Scotch cùng Kawaori Rino.

Kawaori Rino dựa vào ở cạnh cửa, nhìn vị cảnh sát thuần thục mà cầm một cái đèn tử ngoại đi lại dò xét những nơi đáng nghi ở trong phòng, toàn bộ những kẽ hở rất nhỏ cũng không tránh được.

Không biết có phải nhận được sự thiên vị của quý ngài cảnh sát đây hay không.

Thời gian hắn ở trong phòng Kawaori Rino lâu hơn một chút.

Lúc khom lưng quan sát chi tiết sàn nhà, có thể thấy những đường gân nổi bật ở mặt sau. Nếu chạm vào sẽ giống như vuốt ve kết cấu của gỗ thông và tre.

Scotch ngồi xổm cạnh mép giường, để lộ một vết thương thô ráp rất rõ ràng trên bả vai.

Miệng vết thương này như tô điểm thêm phần dã tính.

Kawaori Rino tò mò: "Vết thương phía sau lưng anh là từ đâu mà có vậy?"

Nó trông khá nghiêm trọng và có vẻ như phải khâu vài mũi.

"Không nhớ rõ nữa, hình như là từ ba năm trước đây thì phải."

Scotch ôn nhu trả lời.

Hắn như thế nào lại nhớ không rõ chứ?

Đó là ngày mà Hagiwara hy sinh.

Sau khi bom nổ, hắn cùng Amuro Tooru đuổi theo bắt phạm nhân, nhưng trên đường bởi vì không nghĩ ngộ thương đến mấy của hàng vô tội bên cạnh.

Amuro Tooru lựa chọn một con đường khác truy kích, không nghĩ tới vừa vặn gặp phải bom mà tên phạm nhân đặt bẫy từ trước, hai người gây tai nạn xe cộ đều bị thương, sau đó chỉ có thể trơ mắt mà nhìn phạm nhân trốn thoát.

Từ đó về sau, Amuro Tooru sẽ không bao giờ truy đuổi tội phạm nữa và cũng sẽ không mềm lòng với bất kỳ ai.

Kawaori Rino cũng không biết chuyện này, nếu cô biết chắc chắn sẽ liên kết nó với sự hy sinh sau đó của Matsuda Jinpei.

Tất thảy sự tàn nhẫn độc ác của Amuro Tooru đều xuất phát từ sự hối hận vì sự mềm lòng của mình lúc đó, nếu lúc ấy có thể bắt lấy tội phạm đánh bom kia, Matsuda Jinpei cũng sẽ không chết.

Lúc này cô thấy Scotch duỗi tay lật chiếc gối của mình trên đầu giường.

"Không cần!" Kawaori Rino nhào lên, nhưng không có ngăn lại.

Phía dưới gối rơi ra một con dao găm dài bằng lòng bàn tay leng keng trên mặt đất.

Lưỡi dao ở trên sàn gạch sứ như phản chiếu một trái tim lo sợ, bí mật lớn nhất rạch ra tâm thái hèn mọn của cô.

"Xin lỗi." Scotch nhìn cô nhặt dao găm dưới mặt đất lên, lại nhét xuống phía dưới gối ngủ.

Hắn chỉ là theo bản năng mà kiểm tra.

Nhưng vì sao cô lại để dao găm ở dưới gối ngủ?

Scotch nhìn cô rũ đầu đáng thương, cảm giác bản thân gây nên một tội ác vô cùng tày trời.

Cô sợ hãi giấc ngủ.

Mà hắn lại rút bùa hộ mệnh của cô ra.

Bàn tay Scotch vuốt ve mái tóc đỏ bị ánh sáng phân cách thành hai thái cực sáng tối, một chút lại một chút, mềm nhẹ mà vuốt phẳng cảm xúc xao động của cô.

Nghe tiếng tim đập của Scotch.

Đó là chứng minh Scotch tồn tại.

Những Kawaori Rino cảm xúc dao động của cô đều bình ổn, cô chỉ là cảm thấy bí mật của bản thân bị người khác phát hiện.

Bí mật này.

Luân hồi năm lần, chưa từng có bất luận kẻ nào biết.

Trước đây cô cũng luôn nói với bản thân, chuyện này sẽ bị cô mang theo xuống mộ.

Scotch biết, đó thật sự là hồi ức rất khó chịu đối với cô, là điều mà cô vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Bởi vì hắn tồn tại, sẽ làm cô cảm thấy đau khổ sao?

Đầu Kawaori Rino bị tay hắn che lại.

Mặt cô vốn rất nhỏ, đầu cũng rất nhỏ.

Cảm giác nhỏ bé nhưng lại phá lệ ngoan cường.

Hai người lặng im không nói gì, Kawaori Rino trở tay vòng lấy eo hắn, tựa đầu vào vị trí tim đập, tham lam mà tiếp nhận nhịp đập mạnh mẽ từ Scotch.

Không biết vì sao.

Từ sau khi nhìn thấy Matsuda Jinpei.

Kawaori Rino cảm thấy cô lại sắp không bắt được Hiro nữa.

Morofushi Hiromitsu .

Vốn dĩ chính là cảnh sát.

Mà cô là một thành viên của tổ chức, lớn lên ở tổ chức.

Liền tính nơi này không phải gia đình cô, nhưng là ít nhất cũng nuôi dưỡng cô lâu như vậy.

Kiếp thứ tư, Kawaori Rino nhờ Scotch giúp mình thoát ly khỏi tổ chức, nhưng vẫn chừa lại một chút tình cảm cho, không có cung cấp bất luận cái tình báo gì có quan hệ với tổ chức cho Scotch.

Cô chỉ là muốn giữ được mạng của mình mà thôi.

Đồng thời, cũng để tổ chức tồn tại lâu một chút.

Thân thể phụ nữ mềm mại lại chắc khoẻ dẻo dai.

Cho nên cô rất linh hoạt, cũng có lực sát thương nhất định.

Nếu nói, ở buổi tối hôm đó không thể không lại gần Scotch để lẩn trốn, còn hiện tại chính là ngoài ý muốn cô chủ động.

Xương cánh bướm của cô cuộn lên, phồng lên thành một đường viền xương rõ ràng, giống như giây tiếp theo xương cốt liền sẽ đâm thủng da thịt mỏng manh của cô.

"Scotch, chuyện này không thể nói cho người khác nhé. Đây là bí mật của tôi, hiện tại cũng là của anh."

Cô nói.

Cô nguyện ý chia sẻ bé mật của mình với Scotch.

Nếu Scotch hỏi cô lúc này, cái gì cô sẽ nói hết.

Nhưng sao không hỏi.

Scotch hơi hơi cúi đầu, hàm dưới tì trên đỉnh đầu cô đang dán sát trong lồng ngực mình, cánh tay đến chính bản thân hắn cũng không biết từ lúc nào đã ôm lấy eo cô.

Eo cô nhỏ gầy chưa hết một vòng tay, khi nói chuyện có chút run rẩy nho nhỏ.

Cảm giác như là đang khóc nức nở, nhưng mà cô lại không có chảy nước mắt.

Ngược lại như vậy sẽ càng thêm đáng thương.

Scotch nghĩ, nếu cô có thể không hề cố kỵ mà khóc lớn một hồi có phải tâm sẽ nhẹ nhàng hơn?

"Nếu cảm thấy đau lòng, liền khóc đi." Hắn nói. "Nước mắt vẫn là có điểm dùng, đối với tôi cũng rất hữu dụng."

Kawaori Rino khóc không được, cô xì cười ra tiếng tới, ngửa đầu nhìn anh chàng cảnh sát: "Có lợi ích gì?"

Buồn cười.

Người này cùng Bourbon chơi với nhau lâu đến thế rồi, lời nói dối cũng đúng từ một lò chui ra.

Lần thứ ba luân hồi, Kawaori Rino dùng ra tất cả thủ đoạn của mình, để Scotch giúp mình cởi bỏ còng tay, làm nũng vô dụng, ủy khuất vô dụng, la to vô dụng, lấy nước khoáng tạt vào mặt cũng vô dụng.

Scotch vững tâm lên có thể so Bourbon càng khó lừa.

Bỗng nhiên, tay Kawaori Rino bị hắn nắm lấy, sau đó đem lòng bàn tay cầm lên.

Đồng tử xanh đậm dừng ở tĩnh mạch máu, một lỗ kim bé đến mức có thể lơ đi không để ý đến.

Bắt lấy tay Kawaori Rino hơi hơi dùng sức, đầu ngón tay hắn có chút trắng bệch, ngay cả giọng đều trầm hơn rất nhiều.

"Đây là bị ai động vào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com