Chương 83: Uỷ thác
Kawaori Rino cùng Scotch ồn ào một trận.
Không phải bởi vì Scotch thân mật ôm cô, dùng hàm râu cọ khuôn mặt nhỏ đang không vui của cô, nhẹ giọng giải thích: "Thực xin lỗi, anh thực sự không thể chỉ mặc cái này nấu đồ ăn cho em được. Cái này với anh mà nói thật sự quá nhỏ, hơn nữa mặc cái này thật sự quá kỳ quái, anh thật sự làm không được, xin lỗi mà."
Cũng không phải bởi vì Scotch lại nhận điện thoại, một bộ công sự bận rộn, để Kawaori Rino cầm tạp dề ngồi ở trên sofa la to "Anh phải mặc, anh phải mặc, anh phải mặc".
Mà là bởi vì Scotch đã bắt đầu tiến hành dọn dẹp kỹ lưỡng phòng của Kawaori Rino.
Hắn gói ghém đống đĩa đã tháo rời, chưa mở, đã xem và chưa xem ném vào xe ô tô để vứt đi.
Toàn thân Kawaori Rino treo lơ lửng trên người Scotch, hô to: "Không thể, sao anh lại có thể ném đi! Em đều chưa có xem đâu! Đây đều là Copper Dog hao hết trăm cay ngàn đắng tìm tới cho em mà —— Vô! Cùng! Quý! Giá!"
Scotch đem cái tay không an phận của cô ấn ở trên sofa, dở khóc dở cười: "Rốt cuộc vì sao em phải xem những thứ đó?"
"Bởi vì...... muốn anh hạnh phúc hơn khi ở bên em.”." Kawaori Rino đem cả người dựng thẳng, chặt chẽ mà áp sát lên ngực Scotch, để nhịp tim của cô hòa vào nhịp tim của anh. "Cũng bởi vì lần trước anh cho em một hồi ức khó quên, em cũng muốn cho anh một hồi ức khó quên."
Hai lơ đãng vòng quanh eo hắn.
Đong đưa qua lại.
Kawaori Rino mếu máo, bộ dạng đáng thương mà cầu xin: "Không cần ném đi có được không, chiều nay Ninomiya xem đều nói quay cũng không tệ lắm đâu."
"......" tốc độ Scotch thu thập càng nhanh.
Không sai.
Hắn không chỉ có ném đi, còn nói với Kawaori Rino: "Chuyện này đến đây là dừng, chúng ta hoà nhau, anh không giận em."
"?"Kawaori Rino bị tức đến cười. "Anh giận em? Anh dựa vào cái gì giận em?"
"Trước đây rõ ràng em đáp ứng với anh, sẽ không xem cái này......"
"Tới tận giờ em vẫn chưa đáp ứng anh nha, mấy ngày nay anh bận rộn tới mức lú lẫn rồi hay sao? Em nói rõ ràng là, ngày đó không xem mà thôi......"
"Vậy hiện tại em đảm bảo với anh đi."
Kawaori Rino ôm cánh tay ngồi ở trên sofa, tức giận mà đưa lưng về phía Scotch: "Em không cần."
Thật ra cũng không phải nhất định muốn xem.
Cô chỉ là trong xương cốt vẫn có một tia phản nghịch.
Vốn dĩ chính là.
Hai ngày này đi đâu cũng không nói cho cô một tiếng.
Để cô một mình vui vẻ phấn chấn chuẩn bị đồ đạc cho hai người.
Quá, quá đáng.
"Anh không muốn nhìn cơ thể của người phụ nữ khác." Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Kawaori Rino đang bừng bừng lửa giận nháy mắt bị dập tắt hơn một nửa, lỗ tai vểnh lên: "Cái gì?"
Scotch hơi đến gần, vươn tay ôm lấy vai cô, xoay cô lại đối diện mình, nghiêm túc giải thích: "Anh nói, anh không muốn nhìn cơ thể của người phụ nữ nào khác ngoài em ra, em hiểu ý của anh không?"
Khác...... Không mặc...... Cơ thể.
"Kể cả là ở trong phim, anh một chút hứng thú đều không có." Áo trên người Scotch bị cởi bỏ mấy cái cúc, lộ ra bên trong một chiếc áo sơ mi trắng, mặt trên cũng có dấu son môi của Kawaori Rino.
Cô đánh cho mình một chút son màu hồng anh đào.
Sơ mi trắng của Scotch bị cô làm cho hỏng bét.
Hắn cúi đầu nói chuyện cùng Kawaori Rino, thanh âm đều tràn đầy thâm tình.
"Nếu em nhất quyết muốn anh xem cùng em thì anh có thể. Nhưng trong lòng anh phản đối, bởi vì anh chỉ muốn xem của em, và chỉ có của em mới có thể khiến anh cảm nhận được vẻ đẹp và niềm vui của loại chuyện này, và nó có thể khơi dậy phản ứng sinh lý của anh, em hiểu không?"
Kawaori Rino lại bắt đầu không thoải mái.
Trái tim không biết cố gắng nhảy loạn cả lên.
Scotch vươn ngón tay, với sang bên cạnh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi vết son bị nhoè của Kawaori Rino.
Giấy ăn màu trắng dính môi son ngọt ngào.
Hắn giúp Kawaori Rino lau sạch sạch sẽ như lau đồ sứ dễ vỡ, ôn thanh tế ngữ mà nói.
"Em không cần để ý cảm thụ của anh, bởi vì anh sẽ tự mình tìm được trạng thái tốt nhất."
Như thế thật sự.
Chỗ hơn người của Scotch chính là khả năng kiểm soát bản thân cực tốt của hắn.
Một người ở thời điểm gần chết vẫn bất động như núi nghênh đón tử vong, mặc kệ bất cứ lúc nào đều có thể khống chế tốt bản thân.
Loại tính cách có thể khống chế bản thân tốt như vậy, thật sự thật đáng sợ.
Kawaori Rino liền làm không được, cô muốn nhiều hơn.
Vì thế, cô duỗi tay chọc chọc cơ bụng Scotch.
Sau đó, Scotch chặn ngang đem cô bế lên, đi vào trong phòng ngủ.
Chiếc áo ống của cô bị để lại trên ghế sofa.
Scotch muốn đem "Eien Yoru" xử lý triệt để.
Đây là ngày hôm sau lúc Kawaori Rino tỉnh lại nghe được nội dung Scotch cùng người khác trò chuyện.
Cô dùng cánh tay trần đẩy chăn bông sang một bên, chen vào lãnh thổ của Scotch, duỗi chân ôm lấy eo hắn, cúi người lắng nghe giọng nói phát ra từ điện thoại.
Hình như là Bourbon .
Hai chân của Kawaori Rino rất khỏe, kẹp chặt eo Scotch, như muốn để hắn lộ ra một chút gì đó không ổn trong giọng nói của mình, cả cơ thể dán vào tấm lưng mịn màng ấm áp của hắn.
Cô hôn lên xương cánh bướm của Scotch, dọc theo sống lưng một đường đi xuống.
Cuối cùng, giọng của hắn cùng Bourbon nói chuyện bắt đầu phát ra một tiếng "uh" bất thường.
Bourbon dường như cảm thấy đầu bên kia điện thoại có điều gì đó không ổn. Một giây trước hai người còn đang nhiệt tình trao đổi khí thế ngất trời, nhưng đột nhiên có cảm giác ngầm hiểu dừng lại ba giây.
Kawaori Rino đắc ý dào dạt đứng dậy, đi về phía cửa, tiến hành tắm gội sáng sớm cho một ngày tốt đẹp.
Một nửa cơ thể của Scotch lộ ra bên ngoài chăn, nhìn cô đưa tay vén tóc ra lên và biến mất ở sau cửa, bất đắc dĩ và khó chịu đến mức không kiềm chế được bản thân, hắn nói vào điện thoại: "Tớ đang nghe, cậu tiếp tục nói......"
Kawaori Rino tắm rửa sảng khoái xong, cô thản nhiên chọn một chiếc áo ba lỗ và quần đùi màu đen rồi mặc vào người.
Bình thường ở một mình cô đều mặc như vậy, đơn giản lại thoải mái.
Không giống Vermouth đặc biệt thích chuẩn bị cho mình một đống áo ngủ hàng hiệu xa xỉ lại hoa lệ, tơ lụa sờ lên xúc cảm cũng thật mềm mại.
Nhưng nhìn không giống như là ở trong nhà của mình mà càng như là muốn đi khách sạn.
Bên ngoài phòng cũng là một mảnh hỗn độn.
Cô nhớ rằng đêm qua đã kéo dài rất lâu và họ đã đổi nhiều chỗ khác nhau.
Trên sofa, bên cửa sổ, trên bàn trà, trên thảm.
Đều có dấu vết của bọn họ.
Tuy rằng không dùng đến mấy đồ mà Ninomiya Yuna đưa, nhưng không sao hết.
Kawaori Rino xoa xoa hai bắp chân nhức mỏi, ngồi xếp bằng ở cạnh sofa bắt đầu trầm tư.
Scotch muốn xử lý "Eien Yoru", là bởi vì lo lắng "Eien Yoru" làm bại lộ thân phận của anh ấy sao?
Cô bấm đốt ngón tay xem thời gian.
Tổng cảm thấy thời gian lại bắt đầu không đủ dùng.
Kawaori Rino nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khi cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Scotch đã mặc quần áo, trong tay cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài. Cô chạy tới ôm hắn, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Anh đi đâu đấy?"
Scotch đang nói chuyện cũng tách ra hôn lên trán cô một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Kawaori Rino nhìn anh rời đi, sau đó chạy đến bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn vệt nước trên bậu cửa sổ, nghĩ đến đêm qua khi cô bị ép vào kính, hơi thở của cô làm mờ cảnh đêm bên ngoài, hơi thở của cô lập lòe trong sự rung chuyển đột nhiên tối lại.
Scotch ở phía sau khen ngợi cô —— em xinh đẹp như thiên thần....
Mà hiện tại, ban ngày lại mang Scotch đi.
Kawaori Rino liền nhận được một cái tin nhắn từ Scotch: "Anh phải đi có việc gấp, xin lỗi vì đi vội vàng như vậy, đồ vật trong phòng chờ anh trở lại xử lý, ngoan."
Những thứ trong căn phòng này có thể nói là những cuộn phim trong thùng rác.
Kawaori Rino bị một chữ "Ngoan" cuối cùng của hắn làm cho trong lòng nửa vời, cảm thấy Scotch gần đây vội đến mức có chút làm cô thấy bất an.
Nếu là chuyện liên quan đến "Eien Yoru", cô cũng có thể tham dự.
Dù sao Kawaori Rino cũng đã sớm muốn giết chết hắn, hiện tại "Eien Yoru" còn làm hại Scotch thiếu chút nữa bị tổ chức bắt được, nghĩ như thế nào như thế nào phát giận.
Kawaori Rino ở trong phòng lại nằm một buổi sáng.
Ngủ bù một giấc, cầm lấy di động phát hiện hộp thư còn dừng lại ở tin nhắn mà Scotch gửi.
Trung gian không có bất luận cái tin tức dư thừa nào.
Trong thế giới này mọi người tựa hồ đều vội vã, chỉ có cô thật nhàn nhã.
Vì để bản thân trông có vẻ không nhàn rỗi như vậy, Kawaori Rino đứng dậy thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài hóng gió.
Mùa hè rốt cuộc tới rồi.
Gió bên ngoài đều mang theo một cảm giác khô nóng.
Kawaori Rino mới vừa đi xuống dưới tầng liền nhìn thấy ở cửa có một người lạ, từ bóng dáng nhìn không giống như là người của tổ chức.
Anh ta ngồi xổm ở bậc thang, trên tay dùng mọi thủ đoạn đùa nghịch mấy khối đá vụn nhỏ bên cạnh, trên người còn có bóng cây loang lổ.
Nghe được phía sau có động tĩnh, người nọ xoay người lại nhìn Kawaori Rino trước mắt sáng ngời.
"Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi!"
Người nọ cơ hồ là nhào tới, bóng dáng cũng bị tia nắng ban mai kéo dài ra.
Kawaori Rino nhìn trên mặt người đó tươi cười xán lạn, nhíu mày: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Teizaiha Kiri trên người mặc một chiếc áo polo vàng nhạt, bởi vì ngồi xổm thời gian lâu dẫn tới có chút khởi nếp gấp. Khi đứng lên liền duỗi tay sửa sang lại quần áo, hướng về phía Kawaori Rino tươi cười.
"Tôi là tới tự tiến cử, muốn trở thành một cái trợ thủ bên người cô!"
"......" Kawaori Rino nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc, sau đó bước chân đi ra người đường. "Cút, tôi không cần."
"Nhưng tàu 'Seraph' bị niêm phong, khách sạn cũng bởi vì ẩu đả nên tạm dừng hoạt động. Tôi liên tục bị mất việc ở hai chỗ rồi......"
"Liên quan gì tới tôi, không có việc thì cậu tự đi tìm đi." Kawaori Rino trên mặt dần không kiên nhẫn, tức giận.
Nếu tên này nói thêm nữa một câu vô nghĩa nữa, cô nhất định đem cậu ta dọn dẹp một chút, trực tiếp ném tới bánh xe phía dưới.
"Nhưng mà...... Hai công việc này của tôi đều vì cô mới mất mà." Teizaiha Kiri súc súc đầu, vì bản thân sắp không đủ sức chi trả học phí bị trường khai trừ mà cảm thấy bi thương.
Kawaori Rino nắm tay lại thành quyền, định đập thẳng về phía trước, cô lại nhìn thấy Teizaiha Kiri từ trong túi lấy ra một lá thư ủy thác.
"Nhưng cô yên tâm, tôi có mang theo ủy thác tới! Trước đó không lâu, tôi tiếp nhận một cái ủy nhiệm của hiệu trưởng một trường học, bà ấy nói trường tiểu học của bà ấy bị một thế lực xã hội đen quấy rầy sắp không mở lớp nổi nữa. Cho nên tôi liền xung phong nhận việc, tiếp nhận ủy thác của bà ấy!"
Đôi tay Teizaiha Kiri cầm ở hai hóc đầu tờ giấy, đưa tới trước mặt Kawaori Rino.
"Nhìn đi, tuy rằng trước đây tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm làm thám tử nhưng vẫn là rất có thiên phú đúng hay không! Lần này tiền thù lao của ủy thác là năm triệu yên đó!"
Nhìn cái tên ngu xuẩn này bộ dáng hứng thú dạt dào, Kawaori Rino thực không muốn nói...... A, có mỗi 50.000 yên.
Nhưng.
Khi cô đảo mắt qua thư ủy thác bỗng nhiên thấy được một cái tên quen thuộc.
——【 Người ủy thác: Hiệu trưởng Raigufirudo - Aika 】
——【 Nhiệm vụ ủy thác: Giải quyết việc băng đảng xã hội đen thu phí bảo vệ, phong tỏa đường, vẽ bậy ác ý, v.v. gần trường học. 】
Raigufirudo.
Hiệu trưởng Aika.
Kawaori Rino với tay qua đem thư ủy thác nhận lấy.
Này không phải...... trường tiểu học mà Scotch dạy hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com