Chương 11: Giao Ước Trong Ánh Sáng
Sáng sớm tại Trang Viên, những tia nắng dịu dàng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh, len lỏi khẽ chạm lên khuôn mặt Acacia. Cô ngồi yên trong chiếc xe lăn đặt bên khung cửa sổ lớn, ánh mắt lặng lẽ dõi theo khoảng sân rộng phủ đầy cây xanh và những bông hoa nhỏ đang đua nhau nở. Không khí trong lành của buổi sớm khiến không gian xung quanh yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức từng hơi thở của cô như được khuếch đại lên.
Dù không ai nhìn thấy, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn hiện rõ trên gương mặt cô. Cơn đau âm ỉ cùng sự yếu ớt khiến mỗi cử động đều phải cẩn trọng, từng bước di chuyển ra ngoài không phải chuyện đơn giản. Bây giờ mỗi lần ra khỏi Trang Viên, Acacia đều cần người thân thiết bên cạnh, nâng đỡ, giúp đẩy chiếc xe lăn - thứ trở thành vật bất ly thân của cô kể từ khi bước chân vào thế giới này.
Trưa hôm ấy, dưới tán cây lớn bên khu vực ga Haido, quán cà phê nhỏ quen thuộc vẫn giữ được nét ấm áp vốn có. Tại góc bàn, năm người bạn thân thuộc đang đợi cô – những người đã trở thành chỗ dựa vững chắc trong cuộc sống mới lạ và nhiều khó khăn này.
Furuya Rei – người luôn có vẻ ngoài lạnh lùng, đứng lên chào Acacia bằng ánh mắt sâu lắng. Đôi mắt ấy chứa đựng sự quan tâm kín đáo, khiến người đối diện có cảm giác được bảo vệ mà không cần lời nói.
Date Wataru vẫn như mọi lần – nụ cười rạng rỡ và ánh mắt chân thành khiến không khí xung quanh bỗng ấm áp hẳn lên. Hagiwara Kenji mỉm cười nhẹ, vẻ hài hước thường ngày xen lẫn nét ân cần. Matsuda Jinpei có phần trầm tính hơn thường lệ, nhưng ánh mắt anh vẫn toát lên sự tin tưởng. Morofushi Hiromitsu nhẹ nhàng đứng bên cạnh, với ánh nhìn dịu dàng đầy sức mạnh.
Acacia được đẩy xe lăn từ cửa quán vào, mọi người đồng loạt hướng về phía cô. Cô mỉm cười dịu dàng, cảm nhận trong lòng sự an tâm dù bên ngoài thế giới phức tạp, rối ren.
"Dạo này trông em có vẻ mệt hơn," Date Wataru lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng đầy quan tâm.
Acacia nhìn về phía họ, giọng dịu dàng mà thành thật:
"Dạ, đi lại khó khăn hơn chút, nhưng em vẫn ổn."
Furuya Rei nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng không hề khắt khe:
"Đừng gắng sức quá. Sức khỏe quan trọng hơn mọi chuyện."
Morofushi Hiromitsu nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô:
"Cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, em biết là em không đơn độc."
Hagiwara Kenji, người hay pha trò nhất nhóm, hôm nay cũng nghiêm túc hơn:
"Chúng tôi sẽ luôn ở đây nếu em cần bất cứ điều gì."
Quán cà phê yên tĩnh, mùi hương cà phê thoang thoảng trong không khí hòa cùng tiếng nhạc nền nhẹ nhàng. Mọi người cùng trò chuyện nhỏ nhẹ, không quá ồn ào, như một khoảng lặng quý giá giữa cuộc sống hỗn loạn bên ngoài.
Acacia kể lại vài chuyện vụn vặt trong Trang Viên, đôi lúc ánh mắt cô thoáng buồn nhưng được xoa dịu ngay bởi sự quan tâm của nhóm bạn.
Furuya Rei chia sẻ vài bí quyết về cách giữ bình tĩnh trong những lúc khó khăn, Date Wataru thì kể vài câu chuyện hài hước, khiến mọi người cùng cười sảng khoái, dù cô biết nụ cười ấy chỉ là thoáng qua.
Đêm dần buông xuống khi Acacia được giúp đẩy xe lăn trở về Trang Viên – mái ấm duy nhất cô gọi là nhà trong thế giới lạ lẫm này.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn những ánh đèn xa xa lấp lánh như những vì sao, cô thầm nghĩ:
"Chỉ còn hai ngày nữa thôi, trận đấu tiếp theo sẽ đến. Mình phải chuẩn bị thật tốt."
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng giữ tâm trí bình tĩnh và sức khỏe ổn định để bước vào thử thách mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com