Chương 7: Những Ánh Mắt Đáng Tin
Trang Viên vẫn yên ắng trong không gian mờ ảo của chiều tà. Acacia ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, hơi thở còn đẫm mồ hôi sau trận chiến căng thẳng với Violetta – Hunter Ma Nhện.
Hệ thống hiện lên trước mắt cô những dòng chữ quen thuộc:
【Trận đấu kết thúc】
【Survivor sống sót: 3/4】
【Điểm sinh tồn nhận được: 200】
【Mảnh ghép nhận được: 100】
【Đá tím nhận được: 1】
Acacia thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ánh lên sự hài lòng xen lẫn lo lắng. Dù cô đã đạt được điểm cần thiết để sống thêm hai ngày nữa, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài.
Từng bước chân vang nhẹ trong căn phòng khi các Survivor dần trở về. William với nét mặt trầm ngâm, vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh sau cú bị Violetta treo ghế. Kurt vui vẻ nói đùa, làm không khí bớt căng thẳng.
"Lưới của Violetta đúng là không đùa được. Suýt chút nữa tôi bị tóm rồi!" Kurt cười, thở dốc.
Emma thở dài, vẫn còn lắc đầu không tin nổi: "Em tưởng mình sẽ thành con nhện bị gói rồi."
Helena bước tới bên Acacia, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên định: "Cậu đã dẫn dắt chúng ta rất tốt. Nếu không có cậu, tớ không biết mọi người có sống sót được không."
Eli nhẹ nhàng gật đầu, cú trên vai kêu rúc rích: "Lần tới chúng ta phải lên kế hoạch chi tiết hơn. Violetta không chỉ có mạng nhện, mà còn rất nhanh và nhạy bén."
Kurt vui vẻ cười: "Có lẽ lần sau mình nên dùng bẫy và mẹo mới để giảm áp lực."
Lucky Guy vẫn giữ thói quen bốc thăm vận may, nở nụ cười tự tin: "May mắn luôn đứng về phía chúng ta!"
Acacia mỉm cười nhìn từng người một, cảm nhận được sự gắn kết dần hình thành qua mỗi trận đấu. Họ không chỉ là "áo choàng" để cô điều khiển, mà còn là đồng đội, bạn bè, và những người luôn tin tưởng cô.
Cô nhẹ nhàng nói: "Mỗi trận đấu là một bước tiến. Chúng ta sẽ mạnh hơn. Và lần sau, tôi sẽ không để Hunter bắt được ai nữa."
Sau một lúc nghỉ ngơi, Acacia lặng lẽ kiểm tra bảng điểm và tài nguyên.
Tổng điểm sống sót hiện có: 370
Tổng mảnh ghép: 185
Đá tím: 3
"Đủ rồi... có thể mở khóa thêm một nhân vật mới," cô tự nhủ.
Acacia quay lại nhìn những người bạn đồng hành: "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập và lên kế hoạch cẩn thận hơn. Còn bây giờ, mọi người nghỉ ngơi đi nhé."
Cả nhóm gật đầu, tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên trong Trang Viên – một không gian tuy cô độc nhưng tràn đầy hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com