Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Điều khó nói

Amuro Tooru xoa trán thở phào nhẹ nhõm: "Nguy cơ tạm thời kết thúc."

Anh không biết cô đã che giấu bao nhiêu, nhưng anh cảm thấy những gì mình vừa nghĩ đều thực sự sai lầm, những chuyện cô làm đều là vì bảo vệ người khác.

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Gọi cảnh sát sao?" Cô không suy nghĩ sâu xa như Amuro Tooru hay Matsuda, cô chỉ cảm thấy rằng gỡ được bom thì nguy cơ cũng đã giải quyết.

Kế tiếp, nên yêu cầu cảnh sát mang món đồ nguy hiểm này đi!

Amuro Tooru che hộp đen lại giải thích với cô: “Tôi đã báo cảnh sát sau khi cô rời đi rồi. Bây giờ vẫn còn 5 phút nữa là đến giờ nổ theo đúng giờ hẹn. Tôi nghĩ nếu người đó không muốn chết cùng, xem náo nhiệt đủ rồi sẽ không ở lại chỗ này nữa."

Người phục vụ và đồng phạm sẽ tìm cách thoát ra trước. Còn về việc dùng biện pháp gì, đại khái anh đã biết.

"Amuro-san, nếu thật sự bom nổ, người trong nhà hàng này đều sẽ chết, trước khi bom nổ mà đi ra ngoài thì không phải sẽ bị chú ý hay sao?" Kisaki Rai cảm thấy bản thân cũng có thể nghĩ đến thì tên tội phạm cũng sẽ nghĩ ra.

Amuro Tooru chỉ gật đầu: "Chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ giải thích cho cô."

Nghĩ đến sau khi rời khỏi đây sẽ thấy tội phạm lộ thân phận.

"Ừm, ừm." Cô ngoan ngoãn nghe lời, không có tiếp tục hỏi anh.

Mới ra phòng vệ sinh, đi qua một đoạn đường ngắn đến khu vực ăn uống của nhà hàng lại nghe thấy những tiếng động lớn.

Kisaki Rai nhìn kỹ hơn, cả hồn cả vía cô như bay lên trời, Matsu với Hiro bốn nên ngồi ở trong xe thì lúc này lại quay trở về nhà hàng. Khi Matsu và Hiro nhìn thấy cô và anh đi ra, đôi mắt hai cậu nhóc đột nhiên sáng lên và chạy thẳng về phía họ.

Trước khi Kisaki Rai bước ra, họ đã phân công hợp tác lượn một vòng quanh nhà hàng nhưng không thấy bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào mà họ nghi ngờ có thể xuất hiện. Bằng cách này, họ cảm thấy thoải mái và táo bạo hơn, sẵn sàng hỏi thăm từng chỗ ngồi với danh nghĩa tìm kiếm mẹ và quan sát những người khả nghi.

Nhưng mà không đợi bọn họ hỏi vài người, xung đột đã xảy ra.

Một người phục vụ trong nhà hàng đã tranh cãi với một khách hàng nam và mọi chuyện trở nên căng thẳng. Khách hàng nam túm lấy quần áo của người phục vụ, hét lên: "Chắc chắn anh đã lấy trộm ví của tôi khi tôi đang đi vệ sinh!"

"Tôi, tôi không có." Người phục vụ cũng không thừa nhận, kết quả vị khách hàng nam kia trực tiếp duỗi tay móc túi người phục vụ, vậy mà lại móc được một chiếc ví da màu đen.

Khách hàng nam gân cổ lên kêu: "Mọi người nhìn xem! Tôi đã nói anh ta là kẻ trộm mà. Tôi sẽ trả tiền cho một vài người ra làm chứng, tôi sẽ đến cảnh sát báo nhốt anh ta lại."

Lúc này có người đi ra nói sẵn sàng làm chứng, nam khách hàng túm lấy người phục vụ bước ra ngoài. Người phục vụ có vẻ miễn cưỡng nhưng nhanh chóng bị kéo đi.

Những người xung quanh thấy nam khách hung hãn cũng không dám bước tới ngăn cản.

Nếu không có xung đột, họ có thể phải tìm kiếm tội phạm một thời gian, nhưng khi xảy ra xung đột, họ lập tức để ý người đó. Người phục vụ nên giữ mình sạch sẽ và gọn gàng, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho khách nhưng họ lại phát hiện tạp dề của người phục vụ đã dính đầy bụi.

Đó không phải là một hạt bụi bình thường rơi vào người anh ta. Bụi có hình dạng dải dài trên tạp dề của anh ta. Nó nằm ở thắt lưng và phía dưới đầu gối một chút.

Người đặt những đồ vật nguy hiểm trong phòng tắm chính là người phục vụ này.

Matsuda và Hiromitsu phát hiện, nhưng bọn họ không biết Amuro Tooru đã để ý người phục vụ này từ lúc đầu Hiện giờ Amuro Tooru vừa ra tới, trực tiếp chắc chắn là người đó.

Thời gian còn cách thời gian nổ dự kiến ​​là 4 phút 20 giây.

"Amuro-san, tôi nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông cao lớn đó chính là người đứng ngoài cửa khi chúng ta đang trốn bên trong." Cô ấy dùng tay chặn âm thanh và chỉ nói với Amuro Tooru điều này.

Tội phạm quả nhiên không chỉ có một người mà là hai người

Amuro Tooru lập tức sắp xếp: "Kisaki-san, chờ lát nữa chúng ta mỗi người một tên, đừng chạm vào túi quần hoặc ngực của bọn chúng, nhất định phải kiềm chế tay chân chúng lại."

"Matsu với Hiromitsu-chan mau đi theo, nhanh chân nào."

Thời gian còn thừa bốn phút.

Kisaki Rai bọn họ theo đám đông xem trò vui rồi đi ra ngoài, hai người nhìn nhau rồi mang hai cậu nhóc ra cùng, thừa dịp hai tên kia mải diễn không để ý xung quanh.

Hai người bắt lấy khe hở, đồng thời làm khó dễ.

Mục tiêu chính là làm cho tay chân chúng không thể động đậy.

Hai người vốn đang dây dưa bị bọn bọn họ một trái một phải kéo ra, Kisaki Rai vốn tưởng rằng mình còn phải dùng thêm vài chiêu nữa, nhưng cô lại không dùng nhiều lực đã có thể áp chế cánh tay của đối phương, cô đẩy khớp chân đối phương xuống ngay cả khi tên đó cố gắng di chuyển.

Amuro Tooru bóp chặt tay đối phương, tên bị kéo nghiêng ngả lảo đảo, chóng mặt quỳ rạp xuống đất.

Thời gian còn lại 2 phút 30 giây.

"Trong nhà hàng còn quả bom nào khác không?" Anh siết chặt cánh tay đối phương, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ sát khí.

Diễn kịch chạy trốn khỏi hiện trường vụ nổ tất nhiên là một người trân trọng mạng sống của mình. Bị hoảng sợ trước ánh mắt của Amuro Tooru, hắn ta vội trả lời: "Không, không còn nữa, chỉ một thôi."

Matsuda cùng Hiromitsu cũng không nhàn rỗi, thấy mọi người xôn xao khi nghe thấy từ "bom" cũng nói to: "Người xấu đã bị mẹ cháu và chú ấy bắt lại, mọi người không cần sợ."

Amuro Tooru cùng Kisaki Rai cũng hỗ trợ sơ tán đám đông, mọi người bên trong tuy rằng khẩn trương nhưng nhìn thấy tội phạm đã bị khống chế cũng không lao ra bất chấp.

Chỉ chốc lát sau, mọi người ở trong đều đã đi ra ngoài hết, nhà hàng náo nhiệt trở nên trống không.

Thời gian còn 1 phút 10 giây.

Kisaki Rai đếm thầm trong lòng, 1 phút 10 giây qua đi, không có chuyện gì xảy ra.

Cô hưng phấn nháy cặp mắt mèo sáng lấp lánh với Amuro Tooru, sau đó tầm mắt chuyển dời đến hai cậu nhóc nhà mình, đôi mắt tối sầm, trong mắt hình thành một cơn bão lớn.

Áp suất không khí xung quanh cô giảm dần, nếu là manga hẳn là sẽ có ngọn lửa đen bốc lên xung quanh cô. Tốt, quá , nhỉ!

Hai cái tên nhóc không sợ trời không sợ đất này, lá gan lớn quá rồi!

Đã nói là không được quay lại, kết quả không đứa nào làm bớt lo, đều trộm chạy về nhà hàng.

Lúc này xe của Sở Cảnh sát Tokyo đã tới, dẫn đầu là xe của Đội xử lý chất nổ. Nối theo sau là đoàn xe của Tổ điều tra số 1 do thanh tra Megure quản lý, dù sao nếu phát sinh bom nổ liên quan đến mạng người thì cũng coi như là phạm vi quản lý của họ.

Amuro Tooru giảm sự tồn tại của mình trong đám đông, đưa Kisaki Rai bọn họ đi tìm thanh tra Megure.

Lông mày thanh tra Megure run rẩy: Sao lại là bọn họ nữa vậy?

Phảng phất như lần cuối gặp nhau mới ngày hôm qua, điều này cũng không hề cường điệu vì dù sao cũng chỉ mới cách có hai ngày.

Trừ bỏ Mori với Conan, một số người khác giống như bị thần chết bám vào người xuất hiện ở nhiều hiện trường vụ án khác nhau.

Đội xử lý chất nổ đi vào trong trước để xem xét tình hình, không vấn đề gì mới để thanh tra Megure với mấy người bên Kisaki Rai vào trong nhà hàng.

Ngồi trên ghế, thanh tra Megure hỏi về tình hình lúc đó.

"Xin hỏi là ai đã phát hiện có bom trong nhà vệ sinh?"

Matsuda định giơ tay lên, kết quả thấy được ánh mắt không cảm xúc của Kisaki Rai, cậu yên lặng hạ tay kéo áo.

Amuro Tooru giải thích tình huống một cách có trật tự: "Thằng bé muốn đi vệ sinh, cửa không mở được. Tôi chạy tới giúp nhưng lại nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược."

"......" Mọi chuyện lúc đó không có gì giấu giếm, nhưng sụ tình phía sau thì...

Anh âm thầm ngó qua Kisaki Rai, chuyện cô biết gỡ bom anh sẽ không nói ra, coi như quả bom này là một mình anh gỡ vậy.

Đội xử lý chất nổ đã niêm phong quả bom, muốn tới hỏi xem người gỡ bom là ai? Bọn họ rất tò mò rốt cuộc là người nào có thể xử lý quả bom đó.

Thanh tra Megure kinh hãi: "Mấy người vậy mà lại tự mình gỡ bom, gặp được loại tình huống như này còn không nhanh báo cảnh sát."

"Dù sao thì tôi cũng là thám tử, trùng hợp tôi đã học nhiều thứ để trở thành một thám tử xuất sắc. Tình hình rất cấp bách và đã quá muộn để người ở Sở cảnh sát tới."

Thân phận của thám tử thật sự rất hữu dụng, dùng nó làm lý do là hoàn hảo.

Còn có thee nói  ái gì nữa? Sự thật xác thật là như thế, nếu không xử lý quả bom đó, bọn họ có lẽ có thể chạy đi, nhưng những người không biết thì thảm rồi.

Nhưng những người trẻ này thực sự đã làm được điều gì đó để giải quyết vấn đề, không phải chỉ mỗi liều lĩnh.

Thanh tra Megure chuyển hướng về phía Kisaki Rai: "Lúc ấy cô ở đâu?"

"Tôi ở bên canh Amuro-san...... Giúp anh ấy tháo đinh." Khi cô chuẩn bị nói ra tất cả sự thật, cô nhìn vào ánh mắt của Amuro Tooru và biết rằng anh Amuro bảo cô giấu chuyện gỡ bom liền tiếp tục nói: "Sau đó tôi đứng sang một bên và quan sát, Amuro-san bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó."

Cảm giác hít thở không thông ập đến, người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày.

Kết quả Kisaki Rai với Amuro Tooru đều bị thanh tra Megure tận tình khuyên bảo giáo dục một phen.

Bọn họ giống như học sinh bị giáo viên phê bình, đầu cúi xuống không cãi lại, không hé răng, chỉ khi hỏi họ đã hiểu chưa mới mở miệng ra nói: "Đã hiểu rồi."

Bọn họ bị giáo huấn, hai cậu nhóc cũng không trốn được.

Kisaki Rai mỗi tay xách một đứa, khóe môi nở một nụ cười nguy hiểm: "Matsu, Hiro, từ trên xe chạy đến nhà hàng à --"

Nhóc con: Xong đời, lần này mẹ thật sự tức giận rồi!

Cô đã nhận được sự giáo dục xứng đáng thì hai đứa cũng đừng mơ mà trốn thoát.

"Amuro-san, nhờ anh trông chừng Hiro giúp tôi, đừng để thằng bé chạy."

Chuông cảnh báo trong lòng Amuro Tooru vang lên, cũng cảm giác được một chút sợ hãi, bất quá vẫn là giúp Kisaki Rai trông chừng Hiromitsu-chan đi.

Matsuda phóng ánh mắt cầu cứu về phía Amuro Tooru chớp chớp, Amuro Tooru biểu tình bất lực, cậu lại nhìn về phía những người xung quanh, hy vọng có người tới giúp nói vài câu.

Nhưng mà đến mẹ cậu lúc nãy còn bị dạy bảo thì sao mà cậu thoát được.

Kisaki Rai ngồi xổm xuống, đem Matsuda-chan nằm bò lên chân mình, Matsuda-chan lập tức hiểu cậu sắp phải trải qua điều gì, tay chân cố gắng giãy giụa.

Nếu như bị mấy người ở Đội xử lý chất nổ, thanh tra Megure với Zero nhìn thấy cậu bị mẹ đánh mông sẽ xấu hổ chết mất.

Giãy giụa không ra, cậu kêu lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi! Về sau con cũng không dám nữa!"

"Hừ." Kisaki Rai lần này tuyệt đối không mềm lòng, tay trái đè lại Matsuda-chan, tay phải giơ lên đánh bạch bạch vài tiếng.

Hiromitsu có trốn sau Amuro Tooru cũng vô dụng, Matsuda bị ăn đòn xong tiếp theo sẽ đến phiên cậu, Kisaki Rai cũng một tay đem cậu kéo ra.

"Hiro -- con cũng không nghe lời mẹ, chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy." Vừa dứt lời, mông Hiromitsu-chan cũng gặp kiếp nạn.

Hai đứa nhóc bọn họ có tuyến lệ phát triển rất tốt. Sau khi bị mẹ mắng, dù trong lòng không muốn khóc cũng không có biện pháp kiềm chế bản thân, khuôn mặt đáng thương đầy nước mắt đứng trước mặt Kisaki Rai.

Matsuda quật cường không khóc, dùng mu bàn tay lau mặt.

Vì nguyên nhân cơ thể nên khi Hiromitsu vừa khóc sẽ tự động khụt khịt, tiếng khóc đứt quãng.

"Về sau hai đứa không được chạy lung tung nữa, mẹ thật sự rất lo lắng hai đứa sẽ xảy ra chuyện." Cô nhìn con như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Nhưng nếu không dạy dỗ hai đứa, về sau lại chạy tới mấy chỗ nguy hiểm thì phải làm sao?

"Nhưng bọn con cũng lo lắng mẹ sẽ xảy ra chuyện!"

Bọn nhỏ mở to đôi mắt đỏ hoe nói lời trong lòng.

Đương nhiên, bọn họ cũng sợ Zero xảy ra chuyện.

Nếu mẹ biết thân phận ban đầu của bọn họ, biết bọn họ cũng không phải lỗ mãng hấp tấp chạy tới thì sẽ không lo lắng như vậy, nhưng bọn họ thật sự khó có thể mở miệng nói ra thân phận thật sự của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com