Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 2: Phục thù

Ngay từ đầu, chúng ta đã không có sự lựa chọn, vì thứ đã mất đi trong quá khứ, tương lai cũng chỉ có thể tiếp tục mất đi.

Chúng ta sống ở quá khứ, không có tương lai, hiện tại chỉ còn lại phục thù...

Đối tượng phục thù gần trong gang tấc, mắt thấy đã sắp có thể báo thù rửa hận, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, một bước rồi lại một bước đến gần...

Quay đầu nhìn, kẻ thù của mình cũng tìm đến rồi.

Hiện tại cùng quá khứ không ngừng đan xen, "hắn" rốt cuộc là Ngân Thiết Tử hay là Công Hoa?

Owen và Mila là nguyên nhân phục thù của hắn; Owen và Mila cũng là đối tượng trả thù của hắn.

Vì một mái tóc màu hoa hướng dương của quá khứ, hắn phải bóp chết đóa hoa hướng dương đang nở rộ trước mắt này!

Dục vọng của phục thù cộng với bản năng của thủ hộ không ngừng giằng co, hắn đột nhiên lại phát hiện, trước khi phục thù, mình trước hết còn phải học - cách lựa chọn.

Ngân Thiết Tử, Công Hoa; hai cái tên, hai loại bản năng, cuối cùng, hắn nên lựa chọn bên nào?

Mở đầu: Đóa hoa nuôi dưỡng bằng máu thịt

Muốn tìm thích khách tốt nhất?

Vậy thì đi tìm "Mắt Trái" đi.

Cái tên kỳ quái sao? Ha, không có thích khách dùng tên thật, đây chỉ là biệt danh mà thôi.

Trên mắt trái của Mắt Trái có một vết sẹo, rất dễ nhận ra, còn có hắn chỉ lấy tiền hoặc là độc dược hiếm có để làm thù lao... Oh! Hoặc là tung tích của một người, cô gái hoặc cậu trai tóc đen mắt đỏ, chỉ cần cho hắn tin tức này, hắn sẽ giúp ngươi giết bất cứ người nào ngươi muốn.

Nhưng nhớ rằng, tuyệt đối đừng dùng tình báo giả để gạt hắn, tin ta đi, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn biết người lần trước gạt hắn rốt cuộc có kết quả thế nào đâu.

◊◊◊◊

Sự tình rốt cuộc là từ lúc nào lại biến thành thế này?

Trên tay của hắn cầm một thanh kiếm, trên kiếm điêu khắc hoa văn phức tạp, thoạt nhìn là thanh kiếm vô cùng bất phàm, căn bản không phải loại kiếm mà mình có thể cầm nổi, nếu như là trước kia, hắn có thể vì để có được thanh kiếm này mà bạt mạng tích trữ tiền đi? Còn giờ đây, hắn lại chỉ muốn ném đi thứ buồn nôn dính đầy máu này.

Nhưng lại không thể ném, bởi vì hắn phải phòng thủ cho người bên cạnh, bên cạnh... người có tóc đen cuồng vũ, căn bản nhìn không rõ mặt thật, nhìn sơ thậm chí giống hệt lỗ đen, một cái lỗ đen biết cắn người, chỉ có một đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu máu đang từ miệng lỗ dòm ra ngoài.

Quân địch xung quanh sớm đã sợ vỡ mật, phần lớn xoay người bỏ chạy, ngẫu nhiên có người dám liều mạng, cũng ở trong chớp mắt bị dây leo công kích đến chết, hoặc là đè thành nhân bánh hoặc dứt khoát bị lôi vào lòng đất, từ đó biệt tăm, nhưng cho dù là những người không dám liều mạng mà xoay người chạy trốn cũng thường thường không thể chạy thoát truy sát của dây leo.

Đối phương là người Danya, là kẻ xâm nhập, là hung thủ giết chóc dân thường nước ta, đây là một trận chiến tranh, căn bản không cần thương xót cũng không cần có cảm giác tội ác.

Trong lòng hắn bạt mạng lẩm nhẩm đủ loại lý do, nhưng cũng rất rõ... Đây căn bản không phải chiến tranh, mà là đồ sát.

"Owen, trước mặt có một người ăn mặc rất hoa lệ, nhưng có hơi xa, cần đi qua giết hắn không?"

Nghe vậy, trong lòng Owen đau nhói, quay đầu nhìn Công Hoa, nhớ tới đủ loại căn dặn của mình. Chỉ cần vừa lên chiến trường thì giết chết tất cả mọi người xung quanh, không thể để cho bất cứ người nào đến gần; nếu như có người cầm cung tên xuất hiện phải lập tức giết chết; người ăn mặc đặc biệt hoa lệ là đối tượng phải giết đầu tiên...

Mỗi một câu căn dặn đều là giết giết giết!

"Owen?"

Owen cả kinh, vội vàng không suy nghĩ lung tung nữa, vừa giương mắt nhìn, đó quả thật có hơi xa, sĩ binh ở giữa nói ít cũng có mấy ngàn người, nhưng cho dù cách xa như thế, hắn cũng có thể nhìn thấy đối phương mặc áo choàng màu xanh da trời nổi bật, ngay cả thú cưỡi dưới thân cũng mặc hộ giáp khá quý giá, hộ vệ bên cạnh càng khí thế kinh người, thoạt nhìn cũng không phải sĩ binh bình thường, người đó sợ rằng là một đại nhân vật.

Nếu như đó là người lĩnh quân, vậy chỉ cần giết chết hắn, kẻ địch hẳn sẽ tự động tan vỡ, vậy biết đâu có thể kết thúc sớm trận chiến lần này.

Như thế hẳn là có thể giết ít người hơn một chút đi? Nhưng vừa nhìn thấy hàng ngàn sĩ binh cách ở giữa, Owen lại có chút không quyết định được. Giết một mạch qua như thế, thì lại sẽ giết chết thêm bao nhiêu người?

"Owen?"

Owen quay đầu nhìn, người bên cạnh đang mở to mắt nhìn hắn, mùi máu tanh đầy thân nó, trên tóc cuồng vũ cũng không biết đã đính bao nhiêu máu tươi, tóc rối thành một đoàn không biết chải có ra hay không, mà đôi mắt màu máu kia, ngay cả người trong quân mình cũng không dám nhìn vào đó, cho dù cái người này vừa rồi giúp bọn họ đánh thắng trận, nhưng bọn họ vẫn thầm gọi nó là "Ác Linh."

Chỉ có Owen mới biết, trong đôi mắt màu máu này chỉ có sự thuần khiết, mặc dù bây giờ đã có thêm một chút bi thương, sau khi trải qua sự kiện tiểu trấn, chuyện Công Hoa hiểu được cũng nhiều lên, nhưng cho dù toàn thân nhiễm máu, Công Hoa vẫn là cô bé thiện lương không hại người mà Mila đã nói.

Owen vươn tay xoa đầu của Công Hoa, ở trên chiến trường đây thật là hành động không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói thực sự không thể bình thường hơn, Công Hoa đứng bất động cũng có thể chỉ huy dây leo, Owen thậm chí chỉ có nhiệm vụ là đứng ở bên cạnh Công Hoa, hai người thường đứng như thế trò chuyện ở trên chiến trường, nỗ lực lờ đi cuộc giết chóc đang diễn ra ở bên cạnh.

Xoa xong, trên tay của Owen nhiễm một màu đỏ tươi, hắn nhìn lòng bàn tay, cảm giác mình chừng như là đang tự lừa mình dối người, chỉ vì đi qua mà liền giết sạch mấy ngàn người ở đó thì có làm sao chứ?

Người mà bọn họ giết đến bây giờ còn ít sao?

Hắn gật đầu nói: "Uh, chúng ta đi giết chết hắn."

Công Hoa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó, dây leo bắt đầu mở ra một con đường lấy máu làm thảm cho hai người.

Dây leo to lớn từ lòng đất chui ra, sau đó một mạch tàn sát thô bạo, sĩ binh đừng nói đến việc né tránh, thậm chí ngay cả kêu cũng không kịp kêu đã lập tức trở thành một vũng máu.

Vì để không dọa chạy mục tiêu, Owen đặc biệt căn dặn Công Hoa, phải để cho dây leo tiếp tục luồn lách bốn phía chứ không phải phóng thẳng hướng đến mục tiêu kia, nhưng hắn biết nếu làm như thế thì người chết sẽ lại càng nhiều.

Tốc độ tiếp cận của hai người cũng không nhanh, Owen còn thường xuyên chú ý người mặc áo choàng xanh da trời kia xem hắn có bắt đầu rút lui không.

Năng lực thao túng thực vật của Công Hoa tuy mạnh, nhưng cũng có hạn chế về cự ly, càng xa thì càng yếu, vượt qua một cự ly nhất định thì không thể khống chế được nữa, cho nên Owen đành mang theo Công hoa dần dần tiếp cận, cầu khẩn người đó sẽ không nhìn thấy tình huống không ổn liền bỏ chạy.

Tốc độ cưỡi thú của người Danya rất kinh người, dây leo của Công Hoa chỉ có thể miễn cưỡng đuổi ngang tốc độ với loại thú cưỡi đó, căn bản không thể đuổi kịp.

Nhưng ngoài dự liệu của Owen, người Danya mặc áo choàng xanh da trời đó chẳng những không có chạy trốn, trái lại để cho thú chạy băng băng về phía Owen và Công hoa.

Khi cự ly của song phương rút ngắn, Owen rốt cuộc thấy rõ bộ dạng của người Danya đó, đối phương lại có thể có tóc trắng pha lam, đây khiến hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Đánh trận này, người Danya nhìn thấy phần lớn có tóc năm màu, trắng lam vàng đỏ đen, cho dù không có năm màu, ít nhất cũng có ba bốn màu, loại tóc chỉ có hai màu này vẫn thật ít thấy, xem ra người này quả nhiên không phải nhân vật bình thường.

Người Danya đó đột nhiên dùng ngôn ngữ loài người rống to: "Không cho phép giết chóc tộc nhân của ta nữa!"

Đồng thời, vừa lại càng bức cận Owen và Công Hoa, hộ vệ quanh thân hắn rối rít kinh hô, ngăn cản ở phía trước hắn sốt ruột gào thét, mặc dù Owen nghe không hiểu ngôn ngữ của người Danya, chẳng qua nhìn tình huống cũng biết những hộ vệ đó là muốn khuyên chủ nhân bỏ chạy.

Nhưng tên Danya đó lại không chịu nghe, hắn từ bên hông thú cưỡi rút ra một thanh cự kiếm, thanh kiếm này đối với loài người mà nói thực sự lớn đến khó tin, cho dù là đối với người Danya có chiều cao tới hai mét, nó vẫn là một thanh cự kiếm, thoạt nhìn gần như có thể tích bằng một Nhân tộc rồi.

Người Danya đó nhảy xuống thú cưỡi, liên tục gào rống với hộ vệ xung quanh, mặc dù hộ vệ vạn phần sốt ruột, nhưng lời của người đó hiển nhiên rất có sức nặng, những hộ vệ mặc dù mặt lộ thần sắc bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tách ra hai bên, nhường ra một con đường.

Người Danya đó vác cự kiếm đi một mạch về phía Owen và Công Hoa, vốn dĩ là mặt đầy giận dữ, sau khi giẫm qua máu thịt đầy đất, thần sắc trở nên càng đáng sợ, phối hợp với thân hình hai mét rắn chắc to lớn cộng với cự kiếm trên vai, thật sự có một loại uy phong lẫm liệt bất khả chiến bại.

Cuối cùng, hắn đi đến chỗ cách Owen và Công Hoa không đến mười bước, sau đó dùng ngôn ngữ của loài người rống to: "Ta là Điện Sắc dưới trướng Bạch Nhan, tên quái vật kia, hãy tiến lên chịu chết!"(Điện sắc là màu chàm)

Nghe vậy, Công Hoa không nhịn được dựa vào phía sau Owen, còn bất giác nắm chặt góc áo của đối phương, nó cảm thấy rất sợ hãi, thần sắc của người trước mắt rất giống... rất giống Cedric lúc đó!

Sau khi nghe xong lời của đối phương nói, nó không nhịn được khẽ giọng hỏi: "Owen, quái vật là gì?"

Nghe vậy, Owen trầm mặc, căn bản không muốn giải thích, nhưng cho dù hắn không giải thích, Công Hoa phần lớn cũng sẽ đoán được ý tứ, đứa trẻ này càng ngày càng hiểu được nhân tình thế thái rồi, mặc dù bây giờ Owen thà rằng nó sẽ không hiểu.

Không hiểu, vậy thì lúc giết người sẽ không có cảm giác tội lỗi, sau khi giết người sẽ không cảm thấy bi thương.

Đáng tiếc sau sự kiện tiểu trấn và cái chết của Mila, Công Hoa hình như đã hiểu không ít chuyện, nó càng ngày càng trầm mặc, trên mặt bắt đầu xuất hiện thần tình đau khổ, càng chưa từng lộ ra nụ cười, điều duy nhất bất biến là nó vẫn ngoan ngoãn... Luôn là ngoan ngoãn mà giết người.

Trong ngực đau đớn, Owen rống giận với người đó: "Các ngươi những tên đầu sỏ phát động chiến tranh kia! Chẳng lẽ cho rằng trên tay mình không có máu tanh sao? Các ngươi mới là quái vật!"

Điện Sắc "hừ" mạnh một tiếng, nghiêm khắc nói: "Hai quốc giao chiến là chuyện bình thường của binh lính, thân là quân nhân, chết trận ở sa trường cũng vô oán vô hối, nhưng chết trận sa trường tuyệt đối không phải là bị loại quái vật này đồ sát!"

Owen trên miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất tán đồng, bởi vì hắn cũng là quân nhân, nếu như tình huống đảo ngược, có nhân vật cường đại vượt quá tưởng tượng giết sĩ binh của bọn họ như diệt cỏ, sợ rằng hắn sẽ càng phẫn hận, thậm chí là sợ hãi, người Danya này dám đi đến trước mặt Công Hoa chửi mắng thực sự rất giỏi, đáng tiếc...

"Công Hoa, giết hắn."

Công Hoa vẫn rúc ở phía sau Owen, nhưng đây cũng không trở ngại nó điều khiển dây leo đi giết người, dây leo to cỡ một người cấp tốc chạy về phía đối phương, người Danya tự xưng là Điện Sắc kia đột nhiên nhảy ra rồi vung cự kiếm, dây leo bị một đao chém đứt, sau đó hắn càng cấp tốc lao lên phía trước để làm một cú trảm kích, đây khiến Công Hoa sửng sốt, lên chiến trường đến nay, vẫn không có người Danya nào có năng lực phản kích.

Lúc Công Hoa sững sờ, Điện Sắc thế nhưng không định từ bỏ cơ hội hiếm có này, tốc độ công kích của hắn nhanh đến kinh người, may mà Owen sớm đã có chuẩn bị, hắn giơ kiếm chặn một cú này, mặc dù kiếm trên tay là kiếm đơn thủ, theo lý là không thể đối kháng chính diện với song thủ cự kiếm, nếu không thân kiếm khẳng định sẽ gãy thành hai khúc, nhưng thanh kiếm này lại không phải vật phàm, mặc dù tay của Owen bị chấn động đến tê dại, nhưng kiếm lại không hề hư tổn.

Điện Sắc hình như không định triền đấu với Owen, từng chiêu đều là chém một cách dứt khoát, chém thẳng vào tay, eo và đỉnh đầu, uy lực của song thủ cự kiếm kinh người, mỗi lần chặt chém đều mang lên thế gió mạnh mẽ, nhưng càng khiến người kinh ngạc là song thủ kiếm to lớn như thế lại có tốc độ như đơn thủ kiếm!

Owen gần như vô lực phản kích, chỉ có thể né đông tránh tây, thỉnh thoảng có cơ hội xuất kiếm, lại không có đả thương được đối phương, trái lại hắn mấy lần đều bị cự kiếm sượt qua, trên người có mấy chỗ đều mang thương tích.

Mắt thấy Owen bị thương, Công Hoa nhiều lần kinh hô, nhưng Owen lại không nghe thấy, ngoại trừ nhịp tim như đánh trống của mình, hắn nghe không thấy bất cứ âm thanh nào, mà trong mắt cũng chỉ nhìn thấy đối thủ mà thôi.

"Tránh ra!" Điện Sắc đột nhiên giận dữ khẽ rống.

Bởi vì thực lực của Owen đúng lúc ở một giai đoạn không tốt không xấu, nếu như hắn yếu hơn một chút, vậy Điện Sắc có khả năng sẽ trực tiếp đi công kích Công Hoa, căn bản không ngó ngàng Owen, mà nếu như hắn mạnh hơn một chút, vậy Điện Sắc mới sẽ thật sự thừa nhận hắn là một đối thủ, xứng đáng là kẻ thủ hộ của quái vật tóc đen trước mắt, cho nên mình phải đánh bại hắn mới có tư cách đi công kích người phía sau.

Đáng tiếc hai cái đều không phải, cho nên Điện Sắc chỉ cảm thấy phiền toái.

Đối thủ mạnh đến chỉ cần mấy chiêu là có thể đánh bại mình đi? Owen lại không bởi thế cảm thấy sợ hãi, trái lại có loại cảm giác vui sướng tràn trề, trước kia cái gọi là chiến trường chỉ là dẫn theo Công Hoa đi đồ sát, sau đó một mạch nhìn song phương địch ta nhìn hai người bọn họ như nhìn quái vật... Đây thực sự quá bực bội rồi!

"Ta biết đối thủ ngươi muốn không phải là ta, chẳng qua vẫn là chơi với ta trước đi!" Owen nhếch miệng cười, sau đó vừa lại quay đầu rống to: "Công Hoa, đừng ra tay, em đi đối phó với những sĩ binh khác!"

"Nhưng, nhưng Owen..." Công Hoa có chút lúng túng, mặc dù muốn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thanh song thủ cự kiếm đó vừa lại khiến nó cảm thấy vô cùng sợ hãi, rất sợ Owen có lần nào không tránh được, vậy thì kiếm lớn như thế sợ rằng sẽ trực tiếp cắt Owen thành hai mảnh... giống như Mila.

Owen quay đầu hung dữ trừng vào Công Hoa, khẽ rống: "Tránh sang một bên!"

Công Hoa giật nảy mình, liên tục lùi về sau mấy bước, nhưng cũng không thật sự nghe lời tránh sang một bên, mặc dù nó biết mình không nghe lời thì Owen nhất định sẽ không vui, nhưng dù sao Owen cũng không phải lần đầu tiên rống với nó hoặc tức giận với nó. Từ khi chạy trốn tới nay, Owen luôn luôn không vui.

Bên cạnh, Điện Sắc nhìn thấy hết mọi thứ, trong lòng hắn sâu sắc cảm thấy quỷ dị, nhất là tư thái sợ hãi rụt rè của Công Hoa, căn bản không giống một tên đồ tể giết người vô số ở chiến trường, trái lại giống như... trẻ con?

Điện Sắc do dự một chút, thậm chí nhìn tình huống xung quanh, chỉ thấy trên chiến trường mặc dù rối loạn, nhưng bất luận là người Danya hay là Nhân tộc, song phương đều không dám đến gần chỗ này, kết quả ở đây vậy mà hình thành một cái không gian hình tròn không nhỏ, đúng là kỳ quan chiến trường tự cổ chí kim đều khó thấy được.

"Được, vậy ta sẽ đánh một trận với ngươi!"

Nhìn thấy loại tình huống này, sợ rằng sẽ không có người đến chi viện hai người trước mắt. Sau khi nghĩ rõ, Điện Sắc cũng không dài dòng, trực tiếp nói "Vậy thì đánh đi", dù sao đối với hắn mà nói, đánh bại người này cũng không cần bao nhiêu thời gian, so với phí thêm miệng lưỡi, không bằng trực tiếp đánh bại đối phương.

Nghe vậy, trong mắt của Owen chừng như sắp phát ra ánh sáng rồi, hắn khẽ rống một tiếng "được", sau đó lập tức giơ kiếm tiến lên công kích, đơn thủ kiếm của hắn vô cùng nhẹ nhàng, động tác điều khiển cũng vô cùng linh hoạt, mặc dù thực lực của Owen thua xa Điện Sắc, nhưng dựa vào thanh kiếm như thế, lại cũng có thể đối phó mười mấy chiêu của Điện Sắc mà chưa tỏ vẻ thất bại.

Đây khiến Điện Sắc có chút kinh ngạc, nếu là trước kia, đối thủ cũng cầm đơn thủ kiếm mỏng manh như vậy thì chỉ cần đối phó mấy chiêu, vũ khí của đối phương nhất định sẽ đứt gãy, nhưng bây giờ kiếm của bọn họ ít nhất đã va chạm với nhau mười mấy lần, thanh kiếm đó lại không hề tổn hại, trên lưỡi đao thậm chí không có lấy một chút sứt mẻ. Hắn không nhịn được khen ngợi một tiếng: "Kiếm tốt! Kiếm này có danh hiệu không?"

Owen tự nhiên cũng biết đây là một thanh kiếm tốt, thanh kiếm này thế nhưng là có được từ trên tay Dạ Trảo! Chỉ là cái giá trả ra cũng không nhỏ, lúc đó Công Hoa bị thương rất nặng...

Điện Sắc khẽ rống một tiếng: "Đối mặt với ta, vậy mà còn dám thất thần?"

Owen ngẩn ra, cự kiếm đã chém xuống đầu, thậm chí mang theo thế gió cường đại, sợ rằng hắn căn bản không có biện pháp chặn lại, cho nên vội vàng muốn thối lui, nhưng mới lui được nửa bước, cự kiếm đã đến đỉnh đầu...

"Owen!" Công Hoa la hoảng.

Cự kiếm bổ xuống đất phát ra tiếng nổ vang dội, cho dù là trên chiến trường tiếng chém giết rung trời này, tiếng vang cũng chấn động đến mức khiến lòng người sợ hãi, nhìn kỹ, cự kiếm đã thậm chí chém vào mặt đất ba phân.

Owen té xuống đất, mặc dù không có biến thành hai mảnh, nhưng vẫn không có hoàn toàn tránh được công kích lần này, vai của hắn bị cự kiếm sượt qua, tức thì máu tươi đầm đìa, ngay cả kiếm cũng rớt ra ngoài.

Chuyện đến nước này, Owen cũng biết mình đã thua, thực lực chênh lệch quá lớn, thực sự không cần tiếp tục triền đấu làm chi, chỉ là thật sự đáng tiếc...

Owen chậm rãi đứng dậy, đi nhặt kiếm lên, trong lúc này, đối phương cũng không có công kích hắn, thực sự là một chính nhân quân tử, hắn sâu sắc mà nhìn đối phương, mặc dù là người Danya, nhưng hắn lại kính nể đối phương từ tận đáy lòng, bất luận là dũng khí hay là võ nghệ, tên Điện Sắc này đều là kẻ đứng đầu!

Hắn nhặt kiếm lên, đột nhiên chợt lóe ý tưởng, xoay người trả lời vấn đề vừa rồi của đối phương: "Kiếm này là "Dạ Trảo Kiếm"!"

"Dạ Trảo? Cái tên hay!" Đáng tiếc chủ nhân không xứng với nó. Điện Sắc không có nói câu cuối cùng ra khỏi miệng, cho dù là đối thủ bị mình đánh bại, hắn cũng không muốn sỉ nhục đối phương.

"Công Hoa, đi đi." Owen dù không muốn cũng phải nói ra lời này, bất luận kính nể Điện Sắc làm sao, đối phương vẫn là kẻ địch.

Cuối cùng cũng được cho phép ra tay, lượng lớn dây leo lập tức từ mặt đất tuôn ra, Công Hoa định trực tiếp đánh chết đối phương, tránh cho Owen còn muốn tự mình động thủ chiến đấu, sau đó lần nữa bị thương, thậm chí là chết!

Điện Sắc vung cự kiếm, một kiếm có thể chém đứt mười mấy sợi dây leo, nhưng số lượng dây leo thực sự quá nhiều, cho dù hắn vung vũ khí nhanh giống như đang vung một thanh đơn thủ kiếm nhẹ nhàng, cũng không thể diệt trừ triệt để dây leo, huống chi những dây leo này chém xong lại sinh sôi rồi lại chém, căn bản không có ngày trừ tận!

Dần dần, tay chân của Điện Sắc đều bị quấn lấy vô số dây leo nhỏ, nhưng hắn lại không rảnh bận tâm, bởi vì còn có càng nhiều dây leo càng có tính nguy hiểm đang công kích hắn...

Lúc này, thị vệ của Điện Sắc cũng bất chấp mệnh lệnh, tới tấp xông lên đi cứu viện, nhưng lại bị một sợi dây leo to lớn vắt ngang trời chặn đường, bọn họ phát ra những tiếng gào rống to lớn, bạt mạng chặt chém dây leo cản đường, nhưng đây căn bản không kịp, dây leo nhỏ đã quấn chặt Điện Sắc, hắn thậm chí ngay cả động tác vung đao cũng làm không ra.

Mắt thấy hắn sắp bị chọc thủng mười mấy cái lỗ, lúc này, một bóng người dùng động tác nhẹ nhàng nhảy qua dây leo to lớn chặn đường đó, sau đó chắn ở trước mặt Điện Sắc.

Vũ khí của người đó là một thanh đơn thủ kiếm, kiếm múa rất nhanh, thậm chí nhìn không thấy thân kiếm, chỉ thấy cả một vùng bóng kiếm màu bạc lóe qua, sau đó dây leo nhỏ liền bị chém rớt từng cái xuống mặt đất.

Thấy vậy, Công Hoa cũng không phải quá lo lắng, nó sở dĩ sử dụng dây leo nhỏ công kích, là bởi vì người Danya đa số sử dụng vũ khí song thủ, thiện trường đối phó đối thủ cường đại nhưng đơn lẻ, không thể ứng phó dây leo nhỏ với số lượng đông đúc vừa lại linh loạt, mà người trước mặt thoạt nhìn hình như hoàn toàn trái ngược, vóc người của hắn rất thấp bé, vũ khí là dùng đơn thủ kiếm, thân thủ cũng hết sức linh hoạt, chẳng qua nếu linh hoạt, vậy phương diện lực khí khẳng định sẽ không đủ.

Người đó hô mấy tiếng, hình như muốn nói cái gì, nhưng công kích của dây leo quá ác liệt, hắn căn bản không thể nói cho xong thậm chí là nói cho rõ, lời nói đứt đứt quãng quãng nghe lên không khác gì mấy tiếng la hét.

Công Hoa đổi sang dùng dây leo to lớn đi công kích đối thủ, kiếm đơn mỏng của người đó quả nhiên không thể cắt đứt dây leo to lớn, hắn sau khi uổng công vô ích mà chém mấy cái liền bị dây leo đánh bay ra, cả người trực tiếp tông lên người Điện Sắc, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Điện Sắc phát ra một tiếng rống giận đau thấu tâm can, trên mặt và hai cánh tay đều nổi đầy gân xanh, hắn như điên cuồng mà vũng vẫy, mặc kệ dây leo cạo rách da của hắn, siết vào trong thịt của hắn, hắn vẫn cứ như thế xé rách dây leo đang quấn trên tay, sau đó dùng song thủ kiếm chém đứt.

Khi đã thoát khỏi trói buộc, Điện Sắc lại quăng đi song thủ kiếm rồi vội vã đỡ lấy thị vệ bị thương, để cho đối phương nằm ở trong lòng mình, sau đó kiểm tra thương thế của hắn, lại chỉ thấy ngực của đối phương đã bê bết máu thịt, đây khiến trong lòng Điện Sắc giống như bị trọng kích, chỉ có hoảng loạn hò hét: "Thủy, Thủy Lam!"

Người đó giãy dụa cởi mũ giáp xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh tế nhu mỹ và mái tóc màu lam sáng... Lại có thể là nữ giới!

Cô hiển nhiên cũng không phải người Danya cao lớn, khuôn mặt thon gầy, cổ hết sức mảnh khảnh, dưới tình huống mất máu quá nhiều, cả người thoạt nhìn càng vô cùng mỏng manh.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, Công Hoa đột nhiên ngây ngẩn.

Trên mặt của cô gái đó cũng đầy là thần sắc kinh ngạc, mặc dù ngực bê bết máu thịt, đáng lẽ vô cùng đau đớn, nhưng biểu tình sửng sốt của cô lộ ra lại vượt xa biểu tình đau khổ.

Mặc dù Điện Sắc không ngừng dò hỏi cô cảm thấy thế nào, nhưng tầm nhìn của cô lại nhìn thẳng vào Công Hoa, hình như muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng liền bị máu đầy miệng làm sặc đến ho liên tục, ho đến gần như ngất đi.

"Thủy Lam!" Điện Sắc vội vàng vỗ lưng của cô, động tác cực kỳ dịu dàng, nhưng lại không thể làm cho đối phương thoải mái hơn chút nào, cuống đến âm thanh của người Danya cường tráng này mang theo nghẹn ngào.

"Điện, Điện..." Thủy Lam khó khăn nói: "Chiếu cố..."

Điện Sắc ngẩn ra, vội hỏi: "Cái gì?"

Thủy Lam thở hổn hển, nhưng cô vẫn cố sức đem lời nói cho xong.

"... Chiếu... chiếu cố Hoa của bọn ta!"

"Hoa?" Điện Sắc hoàn toàn không hiểu, lúc này Thủy Lam đột nhiên hít mạnh một hơi, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng phát tím, Điện Sắc lập tức đau lòng nói: "Đừng nói nữa, nàng hãy nghỉ ngơi một chút, ta lập tức mang nàng đi liệu thương!" Cuối cùng, hắn hét to với hộ vệ ở phía sau mấy câu tiếng Danya.

Hơn hai mươi tên thị vệ xông lên, đại thuẫn trên tay thả mạnh xuống đất, vững vàng chắn ở phía trước Điện Sắc, nhưng hành động này lại khiến lá chắn che lấp tầm nhìn của Công Hoa, nó không nhìn thấy tên Diệp kia nữa, cuống cuồng la lên: "Tránh ra, ta nhìn không thấy."

Liên tiếp hô mấy tiếng, nhưng những thị vệ đó đương nhiên sẽ không nghe lời của nó, trên thực tế, bọn họ cũng phần lớn đều nghe không hiểu ngôn ngữ của Nhân tộc, cho nên trái lại càng thêm thận trọng sợ hãi mà phòng bị Công Hoa.

Công Hoa vừa vung tay, bên chân của những thủ vệ đó xuất hiện vô số dây leo nhỏ, dây leo quấn lên mắt cá chân của đối phương, nhưng bọn họ cũng không có phát hiện điều này, bởi vì trên người bọn họ là mặc khôi giáp, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Công Hoa, căn bản không chú ý thấy dây leo nhỏ bên chân.

Kéo bọn họ ra. Công Hoa đang muốn hạ chỉ thị với dây leo, nhưng lúc này phía sau lá chắn đột nhiên truyền đến rống xé lòng: "Thủy Lam!"

Nghe thấy tiếng rống to này, Công Hoa đột nhiên cảm giác tay và chân đều lạnh buốt, ngực càng nặng nề đến gần như thở không nổi, lúc này nó sớm đã hiểu loài người ở dưới tình huống nào sẽ phát ra âm thanh như thế...

"Công Hoa, giết người Danya kia, thân phận của hắn hẳn là thật sự rất cao, giết hắn ít nhất có thể kết thúc trận chiến lần này." Owen cố nén đau đớn trên vai hạ lệnh, nhưng sau khi nói xong lại chậm chạp không thấy dây leo vung múa, hắn không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn Công Hoa, hỏi: "Công Hoa? Làm sao không động thủ?"

Công Hoa không khắc chế được run rẩy của toàn thân, cả buổi trời đều nói không ra lời.

"Công Hoa?" Thấy vậy, Owen không khỏi có chút lo lắng, hắn rất ít khi nhìn thấy Công Hoa lộ ra bộ dạng sợ hãi như thế, lần gần nhất chỉ có... khi lần đầu tiên đồ sát người Danya.

Công Hoa ngẩng đầu lên, nói: "Owen, cô ta, cô ta là... em đã giết, đã giết... đã giết Diệp!"

----

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: