Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Nghiêm Khê vẫn luôn cho rằng, làm người trưởng thành, thẳng thắn là chìa khóa đầu tiên cho một mối quan hệ thân mật, bởi vậy, khi đối mặt với vấn đề của Tạ Trường Tùng, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.

Nhưng mà vào thời điểm Tạ Trường Tùng lần thứ ba có ý định ấn Nghiêm Khê lên bàn hôn môi trong ngày hôm nay, Nghiêm Khê bắt đầu hối hận khi đã quá mức thành thật với Tạ Trường Tùng. Hắn né tránh xa ra, nâng tay lên che trước người: "Tránh ra."

Tạ Trường Tùng bị động tác của hắn chọc cười: "Em có muốn làm gì đâu mà, hôn một cái thôi cũng không được hả?"

"Đã mấy lần rồi?" Nghiêm Khê rất bất mãn, "Hôm nay đừng mơ chạm vào anh nữa."

"Được rồi," Tạ Trường Tùng không kiên trì nữa, xoay người ra khỏi phòng không biết lại định làm gì.

Vì muốn xin lỗi, cơm trưa là Tạ Trường Tùng phụ trách. Nhưng Nghiêm Khê cũng không thù dai, ăn xong bữa trưa cũng quên sạch những lời đã nói với Tạ Trường Tùng, ngồi trên sô pha xem điện thoại, khi Tạ Trường Tùng tới gần cũng không nhúc nhích.

"Chúng ta sống chung được không?" Tạ Trường Tùng nói ra mục đích của anh.

Nghiêm Khê cảm thấy không sao cả, liền hỏi: "Ở nhà anh hay nhà em?"

"Ở nhà em đi! Người nhà của anh cũng không biết địa chỉ nhà em, không có cách nào tìm anh; nhà em lại cách công ty không xa, còn có bồn tắm, trong phòng là giường đôi."

Có cảm giác người này ủ mưu đã lâu, đến lý do cũng chuẩn bị đầy đủ luôn rồi. Nghiêm Khê cảm thấy cũng có đạo lý, dứt khoát đồng ý luôn.

"Hôm nay không đi làm, đi nhà anh thu dọn đồ đạc luôn đi, đêm nay dọn vào nhà em luôn." Tạ Trường Tùng nói, rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa xe: "Ở cốp xe em đã chuẩn bị mấy cái thùng giấy rồi."

Mãi đến khi mở ra khóa cửa nhà mình, trong đầu Nghiêm Khê còn có chút mờ mịt: Sao tiến độ lại nhanh thế nhở, hắn cứ thế mà mơ mơ màng màng chuyển nhà? Rốt cuộc Tạ Trường Tùng chuẩn bị thùng giấy từ bao giờ vậy?

Đồ vật cần mang đi không nhiều lắm, chỉ đơn giản là những đồ vật dùng hàng ngày, những thứ khác trong nhà Tạ Trường Tùng đều có. Tạ Trường Tùng cũng không che giấu ý đồ của mình, quen cửa quen nẻo mà mở cửa tủ quần áo, bắt đầu nhét quần áo của Nghiêm Khê vào trong thùng.

Nghiêm Khê không phải động tay gì, chỉ có thể đứng một bên, phụ trách quyết định xem có mang món này đi không hay để lại. Động tác của Tạ Trường Tùng rất nhanh, chưa tới một lát đã thu thập xong quần áo thu đông, bắt đầu xuống tay với quần áo mùa hè.

Trang phục mùa hè mỏng nhẹ, mang đi tất cũng không chiếm nhiều chỗ, Nghiêm Khê không nhìn nữa, đi sang một bên thu thập đồ vật khác. Lại nghe thấy Tạ Trường Tùng "A" một tiếng, từ trong tủ rút ra một cái áo sơ mi màu xanh biển thêu hoa, giơ lên không trung nhìn một lát, mới hỏi: "Chưa từng nhìn thấy cái áo này nhỉ, không giống phong cách của anh."

Nghiêm Khê nhìn qua, không có ấn tượng gì, cũng không thích kiểu áo sơ mi này, liền nói: "Không nhớ rõ ở đâu tới, bỏ."

Tạ Trường Tùng lại không biết nghĩ gì, đem đến đưa cho Nghiêm Khê: "Mặc thử xem? Nói không chừng anh mặc sẽ đẹp á."

Không nhìn rõ thì thôi, càng nhìn Nghiêm Khê càng cảm thấy quen mắt, cầm trong tay nhìn hai cái, lại nhìn thấy một chữ "w" nho nhỏ trên cổ tay áo, tự nhiên nhớ tới nguồn gốc của cái áo này, có chút không được tự nhiên: "Không mặc, em ném đi đi."

Tạ Trường Tùng nhìn theo ánh mắt hắn, mắc sắc mà nhìn thấy cái chữ cái kia, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng cười ác ý, ngón tay chèn vào chữ "w" kia hỏi: "Đây là vị nào?"

Anh đứng, Nghiêm Khê ngồi, cách nhau một khoảng. Nghiêm Khê cũng không đứng lên ngửa đầu đối mặt với anh, giật lấy cái áo ném sang một bên, giấy đầu hở đuôi nói: "Còn chưa dọn xong đồ đâu."

Tạ Trường Tùng cười cười nói: "Có gì mà không nói được, nhìn em hẹp hòi vậy sao?"

Nghiêm Khê không có trả lời, rõ ràng biết chủ cái áo là ai.

Tạ Trường Tùng hỏi: "Bạn trai cũ?"

Vẫn như cũ là một mảnh im lặng, nhưng dưới tình huống này, im lặng là khẳng định. Tạ Trường Tùng trong lòng nhất thời không thoải mái, chua lòm nói: "Quần áo sao lại mỏng như vậy nha, lợi hại như vậy sao?"

Nghiêm Khê thẳng thắn nhìn vào mắt anh: "Là cậu ta tự ý để ở đây, chuyện lâu lắm rồi."

Nghiêm túc như vậy làm Tạ Trường Tùng cũng không thể nói thêm gì, ngoan ngoãn ngậm miệng thu dọn đồ vật tiếp.

Rất nhanh, đồ gì cần mang đều đã dọn xong, vừa đúng một cái vali và hai cái thùng giấy to, để vừa vào cốp xe ô tô. Nghiêm Khê xác nhận không quên thứ gì, đóng hết các cửa, đóng công tắc điện, nói với Tạ Trường Tùng: "Đi thôi."

Trở lại nhà Tạ Trường Tùng thời gian vẫn còn sớm, Tạ Trường Tùng muốn nấu cơm tối, để Nghiêm Khê đi dọn hành lý. "Quần áo để ở tủ quần áo to trong phòng ngủ chính." Tạ Trường Tùng nhấn mạnh.

Nghiêm Khê cảm thấy người này rất là gia trưởng, nhưng cũng không nói gì, mở cửa tủ quần áo ra thì thấy, Tạ Trường Tùng đã dọn sạch nửa tủ đồ dành chỗ cho hắn dùng, thế mới biết cả buổi sáng Tạ Trường Tùng bận rộn cái gì, hắn yên lặng đem quần áo bỏ vào trong tủ.

Cái áo sơ mi xấu hổ kia cuối cùng vẫn bị Tạ Trường Tùng có ý đồ xấu cầm theo, để bên cạnh đống quần áo của Nghiêm Khê, bị Nghiêm Khê nhét sâu vào tít trong cùng. Tạ Trường Tùng giải thích cho hành động này: "Không thể lãng phí nha, cứ cầm theo đi đợi nao đem đi quyên góp."

Lời nói thì như vậy, nhưng Nghiêm Khê cảm thấy chuyện này không thể nào mà được bỏ qua đơn giản như vậy. Đây cũng không phải là chuyện gì khó nói hắn chỉ cảm thấy không được tự nhiên, lúc ở bên cạnh chủ nhân cái áo kia, hắn thậm chí còn chưa quen biết Tạ Trường Tùng, cũng không phải chuyện gì đáng nhớ. Nhưng thân là đương nhiệm, Tạ Trường Tùng rõ ràng có chút không vui, lại bỏ qua đơn giản như vậy, khiến Nghiêm Khê thấy cứ ngứa ngáy trong lòng.

Hắn nghĩ Tạ Trường Tùng cũng có mức độ, Nghiêm Khê cũng không nghĩ nữa. Nói cho cùng Nghiêm Khê cũng không có suy nghĩ hư hỏng gì, thay vì nhớ thương chuyện trước kia, không bằng làm xong chuyện hiện tại.

Tạ Trường Tùng vừa xào xong món ăn cuối cùng, tới kêu Nghiêm Khê đi ăn cơm, liền thấy Nghiêm Khê ngồi trước máy tính, không biết đang viết cái gì.

"Ăn cơm thôi Tiểu Khê." Tạ Trường Tùng gọi to.

"Tới đây." Nghiêm Khê đáp lời, đem thư nháp lưu lại, thuận tay đóng máy tính lại.

Ăn xong cơm chiều, Nghiêm Khê lại về xem máy tính, cũng không phải là làm việc, mà là viết một bức thư dài, người nhận là Lộ Phùng Thu, người vừa mới trở thành chị dâu của hắn.

Chuyện Nghiêm Hải theo đuổi Thái Trường Mi không có hề che giấu, Nghiêm Khê không tốn chút công sức nào đã tìm được ảnh chụp chung của hai người, thậm chí còn có chuyện Nghiêm Hải vì sang Đức mà sửa đổi lịch trình. Suy xét đến chuyện Thái Trường Mi cũng đau đầu vì sự lì lợm la liếm của Nghiêm Hải, Nghiêm Khê thậm chí còn tri kỉ mà đính kèm số wechat của Thái Trường Mi vào trong thư luôn.

Bỏ qua những lời thuyết minh về chứng cứ chứng tỏ sự không chung thủy của Nghiêm Hải, một câu xin lỗi ngắn gọn, Nghiêm Khê cũng không nói quá nhiều với Lộ Phùng Thu. Hắn làm việc này cũng không phải do đạo đức, mà xuất phát từ tư tâm, không muốn mình mệt mỏi vì những cảm giác tội lỗi này. Bức thư gửi đi, Nghiêm Khê thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lúc này với chú ý tới. Tiếng nước trong nhà tắm đã duy trì rất lâu. Tạ Trường Tùng đang vò tóc ở bồn rửa tay, nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Khê, liền nói to hơn: "Tiểu Khê, muốn cùng tắm không?"

Nghiêm Khê "Ừ" một tiếng, tùy tiện cầm một cáo áo ngủ cùng khăn tắm, trong bồn đã đổ đầy nước ấm, hắn ngồi xuống, gân cốt cả người như dãn ra, mệt mỏi tích lũy cả ngày tan biến.

Đang để đầu óc thư thả không nghĩ gì, cửa phòng tắm "Cạch" một tiếng đóng lại, Nghiêm Khê theo bản năng quay đầu đi xem, chỉ thấy Tạ Trường Tùng cả người trần trụi đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com