Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vị Bá tước 20 khuôn mặt (5.2)


"Phần còn lại để tôi lo."

Victor nói. Và cô gật đầu.

Victor đứng giữa võ đài, dưới cặp kính gọng bạc, đôi mắt xanh lục quét một lượt khắp đám đông đang gào thét chửi bới. Ngài ghìm âm giọng xuống mức thấp nhất, nhưng lời nói phát ra lại giống một con sư tử đang gầm.

"Im-mồm-hết-lại-cho-ta."

Đám đông phút chốc lặng thinh trước sát khí tỏa ra từ chàng trai trẻ. Bọn chúng như nhìn thấy chập chờn sau lưng gã trai đeo kính kia là mịt mùng bóng tối và chết chóc. Tất cả cuồn cuộn dâng lên dưới lớp vỏ hiền lành vô hại. Bọn chúng thấy sững sờ. Nhưng tâm lý dựa vào đám đông khiến chúng vững tâm. Một vài kẻ mon men xông lên võ đài.

Victor nhìn cảnh ấy, và ngài điềm tĩnh tháo kính xuống.

Một gã đàn ông ăn bận rách rưới tiên phong xông lên trước. Ngay khi bàn chân hắn mới vượt qua ranh giới ngăn cách võ đài dựng lên từ dây thừng chưa đầy nửa bước, một vật kim loại sáng loáng phóng tới, xuyên thẳng vào bên mắt trái khiến hắn ngã vật xuống sàn. Đám đông xung quanh hoảng hốt, xúm lại gần kẻ đang gào thét đầy đau đớn. Một bên mắt của hắn đang chảy máu, vật đâm xuyên qua con ngươi là một gọng kính bằng bạc.

Victor cúi người, vuốt ve cặp kính đã mất một bên gọng. Đoạn, ngài ngước mặt lên nhìn đám đông, nở một nụ cười tới xán lạn, buông tay đánh rơi gọng kính xuống sàn.

"Tiếc quá. Mất một bên gọng rồi thì không dùng được nữa."

Đôi mắt màu lục sẫm không còn bị cản trở bởi cặp kính ngu đần, thản nhiên phóng ra những cái nhìn hăm dọa.

"Vậy mất một bên mắt rồi có nên sống nữa không?"

Đám đông trong giây lát như cảm giác có một bàn tay vô hình vuốt dọc sống lưng mình. Lúc bấy giờ, Denver mới từ quầy bar nhảy xuống, bước về phía Victor.

"Nào, không cần căng thẳng như thế, đúng không?"

Và gã làm ra vẻ xuề xòa thân thiết, vỗ vai Victor.

"Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra."

Victor đáp, giọng nói như vắt kiệt mọi cảm xúc.

Bàn tay Denver cứng lại giữa không trung, và gã từ từ rụt về, nở một nụ cười cầu hòa, trong khi đôi mắt thì vằn lên như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Được rồi. Không vỗ vai cũng được."

"Kẻ dẫn đường đâu?"

Victor đáp gãy gọn. Ngài muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.

"Kẻ dẫn đường?"

Denver hỏi, giả vờ ngơ ngác, như muốn thách thức sự kiên nhẫn của ngài Bá tước. Rồi gã phá lên cười.

"Mày chưa có được kẻ dẫn đường đâu, con trai."

Đôi lông mày nâu nhạt của Victor khẽ cau lại.

"Cái gì?"

"Mày phải trả giá."

"Trả giá?"

"Mày phải để đám đông đứng dưới kia đấu giá vật tế của mày. Nếu có kẻ trả giá cao hơn mức mày có thể trả, thì kẻ đó được dẫn cả vật tế của mày và kẻ dẫn đường đi. Số tiền đó, dĩ nhiên là để lại đây cho bọn tao. Chẳng lẽ mày nghĩ có thể có được một kẻ dẫn đường mà không phải bỏ ra đồng nào?"

Đám đông lúc này mới chịu dịu lại, thôi không chửi bới.

Eleanor đứng sau lưng Victor, bập bùng trong lỗ tai là những lời bẩn thỉu của gã lưu manh tên Denver. Trong giây lát, cô thấy dậy lên một cảm giác chua chát đầy tự giễu.

Đấu giá à.

Thử hỏi ở trong quán rượu bẩn thỉu này, có kẻ nào có nhiều tiền hơn ngài Bá tước đứng đầu hoàng tộc đang đứng trước mặt cô đây? Trả giá hay không cũng thế thôi, Victor Shadow sẽ ra khỏi đây với những gì anh ta muốn.

Nhưng điều khiến Eleanor thấy chua chát, là bọn chúng sắp trả giá cô như ra giá một món hàng. Rồi chúng sẽ mặc cả, dùng tiền để mua cô. Chỉ có một con điếm mới có thể được mua bằng tiền, dù người ta có mua ả để làm tình hay không.

Cô sắp giống như một con điếm. Một con điếm được người ta trả tiền để mua về. Cô còn hi vọng gì để cứu vớt danh dự và lòng tự tôn của mình? Hi vọng rằng Victor Shadow sẽ bỏ ra thật nhiều tiền, để nâng cao giá trị của cô?

Suy nghĩ ấy khiến Eleanor tự động bước giật lùi về sau, cách xa Victor một khoảng. Ngài Bá tước dường như hiểu được sự chuyển động ấy.

"Nếu tao không ra giá thì sao?"

Victor nhìn Denver, mỉm cười với vẻ thản nhiên đầy thách thức. Câu nói ấy khiến Eleanor ngạc nhiên tới độ sững sờ, mở tròn hai mắt nhìn tấm lưng kiêu hãnh đứng cách mình một sải tay.

Denver phá lên cười, rồi gã nhe hàm răng ố vàng, nói như rít qua kẽ răng.

"Thì mày và con điếm sau lưng mày đéo được đi đâu cả."

"Vậy à."

Victor cười khẽ, âm thanh phát ra nghe thì thầm như đang tự nói với chính mình. Mũi giày đen bóng bất ngờ nâng lên, nghiền nát cặp kính nằm chỏng chơ trên sàn. Tiếng rắc giòn tan vang lên, và cùng lúc đó, đám đông bên dưới rục rịch chuyển động.

Khoảng 10 người đàn ông cao to vạm vỡ đột ngột rẽ đám đông mà dàn hàng trước khán đài. Họ ăn vận như những người dân trung lưu bình thường, nhưng gương mặt thì cứng đơ, không hề lóe lên bất cứ dấu hiệu cảm xúc nào chứng tỏ họ sở hữu một nhân cách con người.

Đứng giữa dàn người ấy, là quản gia Edward, đang hơi cúi đầu trước Victor. Tất cả đều trong trạng thái chờ lệnh.

Đám tay sai của Denver định xông lên, nhưng gã hất tay, ra hiệu dừng lại. Tóc đen và đeo kính, gã đã không nhận ra. Nhưng nhìn vào người đàn ông trung niên đứng giữa đám người đang dàn hàng kia, gã biết mình động phải ai rồi.

"Thế này đã đủ để dẫn người đi chưa?"

Victor hỏi, vẫn nở một nụ cười.

Denver siết chặt quai hàm, đoạn lách người sang một bên.

"Bá tước, mời ngài."

"Kẻ dẫn đường đâu?"

"Sẽ tới gặp ngài trước hôm diễn ra Hội Chợ Phù Hoa một tuần, thưa ngài."

"Rất tốt!"

Victor đáp một cách ngắn gọn, đoạn quay người nhìn Eleanor. Dừng lại trên gương mặt cúi gằm của cô vài giây, rồi khẽ nói.

"Đi thôi."

Đám đông tự động rẽ sang hai bên. Victor và Eleanor rời đi, theo sau là đoàn tùy tùng. Chẳng mấy chốc đã mất hút vào bóng đêm lặng lẽ.

Eleanor và Victor ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, trở về Luân Đôn trong đêm. Trên đường đi, cả hai đều im lặng, tựa như những gì xảy ra trong quán rượu kia đã làm họ mệt mỏi rã rời. Eleanor vẫn khoác áo của Victor. Đoạn, cô bất ngờ lên tiếng.

"Tại sao khi đó anh không trả giá? Anh đã làm lộ thân phận, trong khi đây là điều nên tránh."

Victor đang nhắm mắt tựa vào lưng ghế bọc nhung, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn Eleanor.

"Chẳng có một cô gái nào muốn giá trị của mình trở thành thứ có thể được mua bằng tiền, phải không?"

Giây phút ấy, Eleanor như im sững. Cô nhớ lại những lời nói hôi thối của đám khách rượu ban nãy. Bọn chúng gọi phụ nữ là giống cái, rồi nói về việc trả giá một cách quá đỗi thản nhiên. Và không chỉ bọn chúng, tất cả những gã đàn ông được sinh ra trong thời này đều có suy nghĩ như vậy.

Đàn bà là thứ mua vui, là thứ thỏa mãn dục vọng của chúng. Là thứ bọn chúng không cần thấu hiểu, và không cần thiết phải tôn trọng.

Một kẻ chọc mù mắt kẻ khác trong khi nở một nụ cười như Victor Shadow, lại đủ tinh tế để hiểu rằng. Bất cứ người phụ nữ nào, cũng sẽ thấy tổn thương danh dự khi giá trị của bản thân được đong đếm bằng tiền bạc.

"Khi hành động, tôi có một nguyên tắc: không động vào danh dự. Khốn nạn một cách bài bản, và thủ đoạn một cách công khai. Đó là hai luật lệ giúp thế giới ngầm được vận hành."

Những lời nói mà Victor thốt ra với một thái độ kiệt khô cảm xúc chẳng mấy chốc đã tan ra trong không gian im ắng của xe ngựa, cũng là tan ra trong tiềm thức của Eleanor.

Giây phút nghe hết những lời rành mạch ấy, cũng là khi cô nhận ra. Victor Shadow không chỉ là kẻ đứng đầu thế giới ngầm thành Luân Đôn, mà còn là người đứng đầu gia tộc danh giá bậc nhất hoàng tộc. Anh ta học bắn súng, phóng dao; trong khi vẫn bàn tay ấy lại cầm lên những nhạc cụ thanh tao như vĩ cầm. Anh ta lắng tai nghe tiếng kẻ khác gào thét dưới chân pháo đại tội ác của mình, trong khi vẫn đôi tai ấy lại nghe tới thuộc những bản nhạc của Corelli. Anh sẵn sàng hi sinh mạng sống kẻ khác để đạt được mục đích đặt ra, trong khi được dạy phải trân trọng những quý cô như họ đáng phải được đối xử như thế.

Sống trong thế giới ngầm, trong khi lớn lên dưới nền giáo dục dành cho một Bá tước.

Kẻ bạo chúa mang cốt cách của một quý ông. Đó cũng là khi. Cái ác vụt trở nên thật thanh tao, và đầy kiêu hãnh.

***A/N: bởi vì truyện càng ngày càng ít vote nên tớ sẽ không post trên wattpad nữa :) đùa thôi =)) thực ra trong mấy tuần tới khả năng sẽ không có chương mới vì tớ sắp thi học kỳ. Hẹn gặp các cậu khi mùa thi trôi qua với một phần cực hấp dẫn, cũng là phần chính của Phần 2- Hội chợ phù hoa này:

Pháo đài tội ác- lối vào

Hẹn gặp lại :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com