Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Hy vọng...?

Truyện không mang yếu tố lịch sử, không cố ý xúc phạm đến ai hay bất ký quốc gia nào cả!!!
•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•••
Đợi hai người Mặt Trận và Cuba hoàn toàn ra khỏi phòng, bấy giờ Việt Nam mới dám để lộ cảm xúc thật của mình, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tấm bản đồ bị nhét vội vào túi áo làm nó biến dạng, ở trong tình trạng nhăn nheo. Việt Nam nhìn nó, rồi đưa hai đôi bàn tay nhỏ nhắn lên mà ôm lấy cái mặt. Nội tâm bên trong cô gào thét một cách dữ dội: 'Thấy rồi... thấy rồi... chắc chắn là thấy rồi...!'

Nó sẽ thật kỳ lạ nếu như cả hai người đó không thấy, bởi Cuba và Mặt Trận, họ đều là những người lính đã trải qua nhiều bài huấn luyện, và đặc biệt hơn nữa, họ là những người lính tỉa, những người mà đôi mắt của họ còn sắc hơn cả đại bàng nữa. Việt Nam chắc chắn họ đã nhìn thấy rồi...

Hai người họ biết kế hoạch của cô rồi.

Việt Nam nên cẩn thận với từng cử chỉ, lời nói, hành động và không gian xung quanh mình trong tương lai hơn. Để phòng chuyện này sẽ không xảy ra lại nữa.

Bây giờ hai người họ biết thì họ sẽ làm gì? Việt Nam có thể thử đặt mình vào vị trí của họ để phỏng đoán, nhưng khả năng nhiều là cô sẽ bị lệch cách suy nghĩ của họ. Dẫu sao lần cuối cô nói chuyện với họ cũng đã lâu rồi. Nhưng Việt Nam cứng đầu lắm, nếu họ có thử thuyết phục hay ép cô ở lại, chắc chắn rằng sẽ chỉ có một kết cục, Việt Nam sẽ vẫn về nước mà thôi.

Được rồi, tạm bỏ qua chuyện đó. Việt Nam sẽ đối phó với chuyện đó sau. Cô dựa theo lời chỉ dẫn mà Cuba đã nhắn nhủ để tìm đồ của mình, tiến đến chiếc bàn màu trắng nằm ngay cạnh bên cái giường, Việt Nam kéo ngăn cuối cùng của chiếc tủ ra. Bên trong ngăn tủ chứa hai bộ đồ, hai bộ trông quen mắt tới nỗi mà Việt Nam chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra được ngay.

Bộ thứ nhất là một bộ đồ Việt Nam đã lâu không mặc, nhưng sẽ mãi không bao giờ quên. Đó chính là bộ đồng phục quân sự của những thành viên thuộc Liên Xô, những người đã tham gia khối Cộng Sản.

Bộ đồ này thường lấy màu vàng kem làm màu chủ đạo, nhưng vì thân phận đặc biệt của Việt Nam và một số người khác như cô, sẽ được thiết kế một loại trang phục khác. Bộ đồng phục của cô lấy màu xanh lục làm màu chủ đạo, thiết kế của nó cũng na ná như đồng phục thường, áo sơ mi tay dài, thắt lưng và quần dài, khác ở chỗ, trên cái túi áo bên ngực trái, tên của cô theo cách gọi của Thế Giới- Vietnam, được thêu thành một dòng chữ bằng vải màu đỏ.

Việt Nam cầm bộ đồ lên, mân mê mà sờ nhẹ lên mảnh vải. Bộ đồng phục gợi lại cho cô một vài ký ức không hay của quá khứ. Nhưng nó chỉ là ký ức, Việt Nam đã sớm vượt qua được nó rồi. Cô nhanh chóng mặc chiếc đồng phục vào.

Bộ đồng phục rộng vừa phải, không quá dài hoặc là quá ngắn. Mái tóc dài tới phần eo. Chiếc áo sơ mi với dòng chữ Vietnam nổi bật dài qua phần hông. Thắt lại bằng một chiếc thắt lưng màu vàng ánh kim làm cho bộ đồ ôm nhẹ lấy cơ thể của cô. Chiếc quần dài đem lại một cảm giác thoải mái khi di chuyển. Và còn lại chính là đôi giày bốt cao cổ màu đen mà Việt Nam tìm thấy nó được xắp sếp gọn gàng ở bên cạnh chiếc tủ trắng.

Việt Nam xoay nhẹ, ngắm nghía lấy bản thân. Sau khi đã ngắm đủ diện mạo của mình, Việt Nam chuyển sang bộ thứ hai.

Bộ thứ hai, một bộ đồ mà đối với Việt Nam rất chi là quen thuộc, chính là bộ áo dài truyền thống của Đất Nước. Chiếc áo dài được gấp lại một cách gọn gàng, không bị rách hay dính lấy một vết bẩn, chắc chắn là người gấp hẳn đã rất chăm chú và cẩn thận khi chăm sóc nó. Nhưng tại xứ sở lạnh lẽo, băng giá này, kiếm đâu ra một chiếc áo dài mỏng như thế này? Có vẻ như nó đã xuyên không qua theo cùng cô.

Vừa khi cầm bộ áo dài lên, Việt Nam chợt cảm nhận được một món đồ giấu ở bên dưới. Nhìn thử, đôi đồng tử sắc đỏ sao vàng của Việt Nam mở to ra vì ngạc nhiên, cẩn thận cầm món đồ lên.

Món đồ trong tay của Việt Nam, là một chiếc vòng cổ có màu đỏ tươi, nhưng không phải là một cái vòng cổ bình thường, mà là thứ quyết định tới vận mệnh Đất Nước và thân phận quốc nhân của cô. Đây là [Vòng Định Danh].

[Vòng Định Danh] - là một chiếc vòng cổ được sinh ra cùng với người đại diện của một quốc gia hoặc một chế độ nào đó khi họ ra đời, thường sẽ mang hình của lá cờ đại diện. Là một dụng cụ có thể giúp xác nhận thân phận của người đại diện, thân phận quốc nhân của họ, nói một cách đơn giản hơn, nó giống như chứng minh nhân dân vậy.

Nó đem lại rất nhiều lợi ích cho người đeo, như là giúp tăng cường, nâng cao sức mạnh, thể lực, các giác quan của quốc nhân, để họ mạnh hơn người bình thường ( Tuy nhiên, để kích hoạt được thứ khả năng này thì cũng cần phải có một vài điều kiện nhất định. Những điều kiện này, cho tới nay chỉ có một mình Việt Nam biết, vô tình phát hiện ra khi đang tham chiến cùng mọi người chống quân xâm lược khi chiến tranh Thế Giới thứ ba bước vào giai đoạn đỉnh điểm ).

Nó không dễ dàng bị tháo gỡ, chỉ có thể bị gỡ ra khi người sở hữu nó tự gỡ hay một quốc nhân đại diện cho một chế độ thuộc quốc gia của họ gỡ ra cho. Nhưng không phải là không gỡ được, nếu thật sự một kẻ khác, bắt buộc phải là một quốc nhân, muốn gỡ nó ra thì họ có một lựa chọn mà thôi, đó chính là chiến tranh. Đánh cho đến khi người dân quy phục, đánh cho đến khi Đất Nước đó chịu phục tùng. Mất [Vòng Định Danh] vào tay của quốc gia nào khác, thì quốc gia đó coi như là một nước thuộc địa, phải làm nô lệ cho kẻ kia.

Thật đáng sợ, cái cách mà cả một quốc gia phải phụ thuộc vào một chiếc vòng cổ.

Chắc hẳn là Mặt Trận đã gỡ nó cho cô trong lúc cô bị bất tỉnh. Việt Nam cẩn thận đeo nó vào. Chiếc vòng cổ màu đỏ gắn hình ngôi sao vàng năm cánh ở chính giữa vòng tự động điều chỉnh bản thân để trở nên vừa vặn với cổ của cô hơn, điều này lại khiến cho Việt Nam thêm một phen bị bất ngờ. Bởi vì tính năng này là do Nga ở dòng thời gian đã tự tìm hiểu và phát triền ra tính năng này. Nga đã thêm nó vào vong cổ của cô như là một món quà để cảm ơn việc cô hết lần này tới lần khác hỗ trợ, viện trợ cho đất nước của mình. Vì chỉ mình Nga mới biết cách chỉnh sửa tính năng này nên chỉ duy nhất Nga với Việt Nam sở hữu tính năng này. Nó thắp lên một tia hy vọng bên trong Việt Nam, có thể...

Đưa ngón trỏ của tay phải lên rồi nhẹ nhàng chạm vào biểu tượng ngôi sao năm cánh. Không mất quá một giây, một cái hố đen hiện ra trước mặt cô. Việt Nam không khỏi lộ ra một vẻ mặt mừng rỡ, thật may mắn cho cô! [Túi Không Gian] vẫn còn hoạt động được!

[Túi Không Gian] - một không gian đa chiều sáng chế ra bởi các nhà khoa học ở Việt Nam với mục đích chính là để phục vụ chi chiến tranh, là loại có một không hai, độc nhất vô nhị vì các bản công thức đều đã bị phá nát rồi.

Đúng với các tên gọi, ban đầu nó là một chiếc túi cầm tay, sau này vì sợ bị kê thù phát hiện nên mọi người, bao gồm các nhà khoa học đã tạo ra nó và các nhà chỉ huy quân sự đã ngồi lại để bàn bạc với nhau, ra ý kiến nào mà làm sao bên ta có thể tối ưu hoá khả năng hoạt động của nó nhất có thể. Cuối cùng, bằng cách dựa vào câu nói: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", họ đã hợp nhất [Túi Không Gian] vào với ngôi sao vàng trên [Vòng Định Danh]. Để khi nào mà cô muốn sử dụng [Túi Không Gian], cô chỉ cần đưa tay lên để quét vân tay rồi sẽ có thể sử dụng tuỳ ý. Một ý tưởng thật là táo bạo, nhưng thật sự cũng phải công nhận là rất thông minh mà phải không?

Lý do mà Việt Nam vui mừng đến thế, có lẽ là việc cô đã để quên rất nhiều thứ ở bên trong nó, nhiều tới nỗi mà có lẽ nếu muốn biết chính xác số lượng những thứ mà Việt Nam đã bỏ quên, thì lôi ra rồi ngồi đếm cả ngày cũng chưa đếm xong nữa. Thật sự thì, Việt Nam muốn lôi tất cả ra để xem hết mọi thứ ngay lúc này. Nhưng thôi cô sẽ nhịn cái lòng tham này, cô phải nhịn vì ban nãy, Mặt Trận đã nói anh đến là để dẫn cô về phòng. Chỗ này còn không phải là phòng của cô thì Việt Nam nào dám đem thứ bảo bối thuộc về tương lai này ra mà sài. Đợi cho tới khi Việt Nam về phòng, đến lúc đó, cô thích làm gì đều sẽ không bị ai dòm ngó cả.

Việt Nam cất bộ áo dài vào trong hố đen, để nó qua đó mà được đưa vào trong [Túi Không Gian]. Việt Nam đứng trước cánh cửa dẫn ra phía bên ngoài, tự trấn an bản thân, rồi cô bước ra khỏi căn phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là... cái hình ảnh Mặt Trận và Cuba đang nhìn nhau... hừm... phải miêu tả như thế nào nhỉ...? Khá là... đắm đuối. Họ trông có vẻ là đang giao tiếp với nhau điều gì đó bằng mắt. Nhìn khung cảnh này, nó gợi lại cho Việt Nam nhớ lại một câu nói của Nekomi- em gái của Japan, đã từng nới với cô... là gì nhỉ? À phải rồi, là "yêu từ cái nhìn đầu tiên"... đúng không?

Việt Nam không quá quan tâm về con đường chuyện tình yêu của hai người. Nhưng mặc khác, nếu hai người họ thật sự có tình ý với nhau, Việt Nam chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ủng hộ hai người đó hết mình. Mà tạm thời bỏ qua câu truyện tình cảm này trước đã, Việt Nam cần phải nhanh chóng trở về phòng nữa! Có rất nhiều thứ mà cô muốn thử! Và để thử được những thứ đó thì cô cần phải có không gian riêng tư!

"Hai người đang làm gì vậy?"- Một câu hỏi bình thường, không quá đặc sắc và thường hay được dùng trong một cuộc trò chuyện. Cơ mà không hiểu sao, ngay khi cô vừa dứt câu, Mặt Trận và Cuba nhảy dựng lên, giống như là họ vừa mới bị cô bắt quả tang ăn vụng vậy. Làm Việt Nam suýt chút nữa là cười thành tiếng, hành động lúc nãy khiến hai người trông chẳng khác những chú mèo khi rơi phải vào một vũng nước. Nhìn thì cũng thật tội, Việt Nam đã làm họ giật mình đến thế cơ mà. Nhưng cô mặc đó, cho chừa cái vụ khi nãy cũng doạ co như thế. Nhìn sang Mặt Trận, cô hỏi: "Anh nói anh sẽ dẫn em về phòng?"

Được hỏi, anh nhanh chóng hoàn hồn lại, ho mấy cái vào tay để lấy lại phong thái bình tĩnh của mình. Anh vội vàng chuyển chủ đề để tránh né sự việc vừa xảy ra: "À ừ, đi, tao dẫn mày về phòng."

Mặt Trận đi trước, Việt Nam không quên, nhẹ nhàng vẫy tay, nở một nụ cười về phía Cuba, tỏ ý chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy theo anh trai. Cô còn chưa kịp nhìn thấy cánh tay đang được đưa lên rồi khựng lại trong không trung của người nọ. Cuba đứng hình, trầm ngâm.

Lần cuối Việt Nam cười với cậu là khi nào vậy...?
•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•••
'Cái khu căn cứ này... thật quái lạ, nó giống như ngoài đời tới tận gần 96%!'- Đó là những gì mà Việt Nam đã nghĩ khi đưa mắt nhìn quanh trong khi đang được Mặt Trận dẫn đi.

Từ cấu trúc, tới hàng lang, rồi cả từng dãy phòng, tất cả đều không sai lấy một li. Điều này thật sự khiến cô rất bất ngờ. Trong truyện cũng có miêu tả sơ qua, không ngờ lại y chang mọi thứ. Khu căn cứ quân sự đã bị niêm phong lại sau khi Liên Xô sụp đổ, cho dù giả sử đây là một chi tiết được tưởng tượng ra, trừ khi có ai đó đột nhập vào khu căn cứ thì chuyện nó giống gần với bản gốc là hoàn toàn không thể xảy ra được... Hơn nữa, "Hướng Tới Hoà Bình" chỉ mới được ra mắt vào những năm cuối thế kỷ 22, Việt Nam chắc chắn ở khoảng thời gian đó, toàn bộ chỗ nơi khu căn cứ đều đã bị bom đạn dội nát, nhấn chìm rồi.

Lai lịch của vị tác giả này thật bí ẩn. Rốt cuộc thì người đã viết nên câu chuyện này là ai? Tại sao người đó lại hiểu rõ, biết nhiều thông tin về Khối Cộng Sản đến thế? Có phải là một người cô đã từng quen biết không?

Phòng của Việt Nam nằm ở chính giữa dãy hàng lang nằm bên khu đối diện với khu của Cuba, để đến được phòng của mình thì Việt Nam cần phải băng qua sảnh chính của căn cứ mới tới được nơi mà cô muốn đến. Phòng của Cuba ở tầng 2 nên cô cùng Mặt Trận phải dùng thang bộ để xuống sảnh, rồi lại dùng thang bộ để lên tới phòng. Nghe mệt mỏi thật nhỉ? Nhưng so với những gì mà Việt Nam cùng đồng đội, nhân dân phải hứng chịu trong những khoảng thời gian chống giặc ngoại xâm để cứu lấy Đất Nước, giành lại độc lập thì nhiêu đây chả nhằm nhò gì, còn phải gọi là xa xỉ mới đúng.

Bước chân xuống khỏi bậc cầu thang cuối cùng, Việt Nam cùng Mặt Trận bước vào trong một căn phòng lớn, hay còn gọi là sảnh chính. Căn phòng không xa hoa tráng lệ, không dát vàng hay có nền gạch với những nét gạch hoa văn, nó chỉ có những chiếc đèn nhỏ để soi sáng cho căn phòng, chỉ có một chiếc thảm màu đỏ tươi nay đã chuyển dang màu đỏ đô. Giản dị như thế, nhưng chính sự giản dị đó đã đem lại cái cảm giác gần gũi, thân thương, nhớ nhung bao bọc lấy Việt Nam, những ký ức bị chôn vùi khi xưa nay lại đột nhiên được đào lên, thất khiến người ta hoài niệm.

"Việt Nam!!?"
•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•••

Viết bởi @Yuumini trên Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com