Couple: United States x Soviet Union
---------------
- Chúng ta đều là người hùng trong mắt những kẻ chúng ta xem là lương thiện.
Liên Xô, với nụ cười và giọng nói trầm ấm, gã nhìn Hoa Kỳ bằng đôi mắt trong veo của mình. Lão Hợp Chủng Quốc đanh mày, khẽ kéo hai vạt áo lại sát nhau để tránh cái rét của Moskva tháng 12. Họ đang ở một căn phòng trong Cung điện mùa đông, họ nói về những thứ kì lạ nằm ngoài những gì họ đã bàn với nhau trước đó.
- Ý gì đây?
Hoa Kỳ mỉa mai, lão ta đưa tay gõ trên mặt bàn.
- Một vài thứ thì màu đen, một vài thứ lại màu trắng. Cậu thấy đó, thế giới này chỉ có vậy thôi, lẽ ra nó không nên quá màu mè.
- Anh đang phất lờ câu nói của tôi.
Liên Xô vẫn mỉm cười khi nói ra câu châm chọc ấy. Hoa Kỳ tặc lưỡi, lão tựa đầu ra sau.
- Thế tôi phải trả lời như thế nào? Nó đã sai ngay từ "chúng ta" rồi, rõ ràng chỉ có tôi mới có thể là anh hùng. Và tôi sẽ là anh hùng của cả thế giới. Sao cậu có thể tự nhận mình là "hero" được?
- Anh đúng là một kẻ thô lỗ, "bông lạ" à. Một kẻ thô lỗ luôn nghĩ mình là anh hùng của một ai đó.
Hoa Kỳ bĩu môi, lão khoanh tay, đưa mắt liếc nhìn gã.
- Soviet là người tốt mà, đúng chứ?
- Đúng rồi, còn anh là người xấu đó nha.
Liên Xô khúc khích, lão dùng tay áo che đi nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
- Chẳng lẽ thế giới nhàm chán của anh chỉ gói gọn trong hai màu sắc trắng đen mà anh đã nói cho tôi hay sao?
- Chà, vậy là Soviet không hiểu rồi. Chúng ta có màu xám đấy, rất nhiều sắc thái của màu xám. Nhưng tôi là trắng tinh, còn cậu là đen kịt. Chỉ có tôi, anh hùng mới là người không bị pha lẫn tạp chất của thế gian. Nhưng tại sao tới lúc này cậu vẫn chưa biết đến chứ?
Soviet dẹp đi vẻ rạng rỡ, nhưng vẫn giữ nụ cười đe doạ trên khuôn mặt.
- Đối xử tốt với nhau để làm gì khi rồi vẫn sẽ phản bội nhau?
- Tôi sẽ xem đó là một lời đe doạ nhé? Cậu có nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói không?
- Chắc là không đâu, bởi vì...
Soviet tủm tỉm, gã nói tiếp với một nụ cười hớn hở.
- Đối với tôi anh là kẻ xấu đó! Điều gì khiến anh nghĩ tôi ưa anh vậy? Vì tôi thậm chí còn ghét anh từ trong bản chất của mình cơ. Có lẽ anh không biết bản thân mình là một đứa xấu tính hay sao?
Hoa Kỳ đập bàn, lão đứng dậy đi về phía Liên Xô. Hợp chủng quốc nắm cổ áo gã kéo lên.
- Đứa trẻ ngông cuồng! Có lẽ cậu cũng là kẻ xấu đó thôi! Cậu không nhận ra sự thật hiển nhiên đó à? Tôi cảm nhận được sát khí ngay từ trong hơi thở của cậu đấy. Từ cái cách cậu nói về việc tôi xấu xa tới mức nào.
Soviet bấu vào tay Hoa Kỳ, gã gầm gừ nhưng vẫn giữ vẻ cười cợt.
- Như nhau thôi lão già. Tôi có thể đã giết một ai đó, anh cũng có thể đã làm điều đó trước tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ giết anh, hoặc là anh có thể làm điều tương tự như vậy với tôi. Có thể thôi.
- Vậy tôi hiểu rồi, cái câu nói của cậu. Chúng ta đều là anh hùng trong mắt những kẻ chúng ta xem là lương thiện. Hay phải là "Chúng ta xem những kẻ đó là lương thiện vì họ xem chúng ta như anh hùng"?
- Chà, ai biết được. Nhưng ta cũng có thể nói như: "Chúng ta có thể là phản diện trong mắt những kẻ căm ghét chúng ta"
Soviet vẫn cười cợt khi Hoa Kỳ buông cổ áo gã ra rồi ngồi xuống ngay bên cạnh gã. Liên Xô tủm tỉm, gã nắm lấy bàn tay đang đeo găng da của Hoa Kỳ lên săm soi. Khẽ mân những ngón tay dài mà gã chưa bao giờ tưởng tượng được. Hoa Kỳ mặc kệ để Soviet mày mò, lúc lâu lại lên tiếng hỏi.
- Làm gì đấy?
- Anh là người tốt hay kẻ xấu nhỉ?
- Này, cậu phất lờ tôi-
- Còn anh có khi nào tự hỏi tôi tốt đẹp hay xấu xa chưa?
- Được rồi, tôi không nghĩ đến. Những lời cậu nói lúc nào cũng khó hiểu. Những kẻ ngày hôm trước ta yêu quý nhất, có thể là kẻ thù của ta vào ngày mai hay không? Ai tiên đoán được?
- Anh nói nghe hay thế. Giống như việc anh là kẻ tôi ghét nhất nhưng lại là đấng cứu thế, vị anh hùng trong mắt một vài quốc gia ngu muội.
- Chúng ta là những kẻ tốt bụng? Hay chỉ là những kẻ đê tiện? Cái đó không phải phụ thuộc vào những kẻ đứng bên ngoài sao? Cái gì là tốt, cái gì là xấu chứ? Chẳng phải mọi thứ đối với vài kẻ đều chỉ là vô nghĩa hay sao?
Liên Xô chăm chú suy nghĩ, gã mân bàn tay của Hoa Kỳ hồi lâu rồi đưa tay tháo chiếc găng ra. Bàn tay của lão nóng, những ngón tay dài với nhiều vết chai sạn. Nó làm Soviet trầm trồ.
- Quá nhiều câu hỏi Hoa Kỳ à, quá nhiều câu hỏi. Giống việc màu xám có quá nhiều sắc thái, loài người cũng vậy thôi.
- Tới giờ cậu mới hiểu ra điều đó à? Soviet liệu có nghĩ con người sẽ luôn yêu thương nhau không?
Lão đưa bàn tay trần lên xoa mặt của Liên Xô, khẽ ngắm nhìn đôi mắt trong veo không tí rung động của gã, đôi mắt trong như dòng Vonga. Soviet lặng yên trước hành động của lão, đưa tay lên nắm lấy bàn tay ấy, khẽ mân nó.
- Chắc là không? Vậy Hoa Kỳ có suy nghĩ kỹ khi làm hành động này với tôi chứ? Nó như là đang cố tán tỉnh một người đàn ông ở nước Nga vậy.
Gã đưa tay của Hoa Kỳ lên miệng rồi khẽ hôn vào nó. Nhẹ nhàng lướt môi mình trên mu bàn tay lão. Hợp chủng quốc mỉm cười, lão ta lại tiếp tục.
- Bởi vì cậu bảo tôi là người xấu. Cậu sẽ không nghĩ khác đi về nó đúng không? Rằng tôi sẽ không cố để tán tỉnh cậu. Hay cậu cũng là một kẻ xấu như tôi? Liên Xô nghĩ rằng những kẻ xấu xa sẽ thu hút nhau à?
- Ai mà biết được? Có thể tất cả mọi người đều là kẻ ác chăng? Họ lộ ra mong muốn của mình ngay từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Chỉ là loài người cố chối bỏ thực tại thôi.
Liên Xô đưa tay Hoa Kỳ lên má của mình, gã áp đôi tay trần của lão vào khuôn mặt vốn không tí biểu cảm nào ngoài một nụ cười xã giao.
- Chúng ta đều có thể là người xấu? Cả hai đều không biết hết được sự điên loạn của bản thân, đúng chứ? Tôi có thể đã giết một ai đó rồi đấy.
- Và tôi cũng như anh. Một ngày nào đó tôi sẽ giết anh, Hoa Kỳ.
- Tôi cũng có ý định đó với cậu.
- Chúng ta đều là những anh hùng trong đôi mắt của những kẻ chúng ta xem là lương thiện.
Hoa Kỳ đưa mặt mình lại gần Liên Xô hơn. Lão cảm nhận được hơi thở bình thản của Soviet và bàn tay gã đang bao lấy tay lão ta. Khẽ đặt lên môi Soviet một nụ hôn, lão Hoa Kỳ ôm lấy khuôn mặt của Liên Xô rồi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của gã.
- Hoặc chúng ta đều là những kẻ phản diện trong mắt nhau.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com