Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78. Sử Thi (5)

Cậu và China dành ra ba ngày tiếp theo để tìm hệ thống mật mã thứ tư, và một tuần liền cho cái thứ năm. 

"...độ khó của mỗi hệ thống mật ngữ cứ có cảm giác nó tăng lên gấp đôi thì phải?" Cậu bất lực thốt thành lời.

"Không phải gấp đôi, mà là tăng theo cấp số nhân thì đúng hơn."

Cậu nhìn quanh căn phòng. Gần hai tuần này, gần như việc duy nhất cậu làm là đọc đống này liên tục, căng cơ não ra để viết hệ thống chữ bị mã hóa này, sau đó ghi chép, cậu sử dụng nháp rất nhiều, viết vào đó từ những phác thảo cơ bản đến chi tiết và hoàn thiện, phần nào viết xong sẽ để tạm một chỗ. Giờ nhìn lại căn phòng như một ổ gà, không hơn không kém.

"Mả cha nó. Không lẽ ngài ta vì biết có người sẽ động vào nên mới cố ý làm khó chúng ta? Để chúng ta đọc đến đây sẽ tức chết..." Cậu nói.

"Nếu như thật sự không muốn người khác đọc được thì sao không đốt hết luôn cho rồi mà phải chơi đám hậu thế là chúng ta đến nỗi này chứ?" Gã ta tiếp lời.

Đông Lào thấy thế thì tiếp câu chuyện, nửa đùa nửa thật nói: "Có khi là do lão ta ngược lại muốn có người đọc được nhưng không được quá tùy tiện thì sao?"

Đột nhiên cậu và China quay sang nhìn nó, khiến nó giật nảy.

"Cũng có thể...!" China nghĩ đến một số khả năng.

"Hiểu rồi, ra vậy. Nếu ngài Tần thật sự không muốn có người đọc, chắc chắn đã đốt đi rồi, nhưng không. Còn nếu nói chỉ là ngài ta quá tiếc nuối không nỡ đốt đi thì...với sự thông minh của ngài ta, chỉ cần muốn giấu thì không ai có thể tìm được." Cậu nói.

China nhìn Đông Lào, rồi nhìn lại cậu: "Uầy, đứa nhóc đó đôi lúc cũng được việc đấy."

"Ta lúc nào mà chẳng được việc!?"

Sau đó, cậu và China đã quyết định đổi chiến thuật. Tạm thời cứ dừng lại từ cuốn đầu tiên ở đây. Họ sẽ chuyển sang cuốn thứ hai. Nhưng không phải tiếp tục bạ đâu làm đó như thế. Thay vì nghiên cứu các mật ngữ, họ sau khi tìm được hệ thống mật mã sẽ trực tiếp dịch toàn bộ ra rồi tính sau.

Quyển thứ hai, trên bìa chỉ có vỏn vẹn một chữ "Nhị". Phần đầu tiên của quyển nói về cách hoạt động của sinh mệnh con người. Phần nội dung thật chi tiết và sống động, khối lượng kiến thức khổng lồ ấy thật khiến người ta ngưỡng mộ thay. Đọc đến tận đây, cả hai bọn họ đều ngầm hiểu ngài ta đã là một vĩ nhân rồi. Nếu như ngài ta sinh ra ở thời đại này, hẳn sẽ làm khuynh đảo thế giới.

Phần thứ hai, có lẽ là phần thú vị nhất. Phần này nói về nghiên cứu trong việc...hồi sinh người chết.

Đến đây, cậu đột ngột đưa tay giữ trên mặt sách, ý không muốn China cứ thế đọc tiếp, để gã tập trung nghe những lời tiếp sau đây cậu nói:

"Này, không lẽ nửa tháng nay những nghiên cứu này ta dịch ra chỉ đọc vậy thôi sao?"

"Hả? Ý cậu là sao?"

"Cậu không muốn thử nghiên cứu sâu về nó à? Tôi thì rất muốn thử xem...lượng kiến thức này có phải lí thuyết suông hay không."

Quá rõ ràng rồi, còn sao là sao nữa. Chuyện hồi sinh người chết nghe thú vị mà. Cậu muốn thử sử dụng nó, dù với công nghệ khoa học hiện đại thì là vô ích, nhưng cũng khá hấp dẫn để thử.

"Đừng làm liều..." Gã e ngại.

"Sao? Cậu sợ à?"

"Mấy thứ này rất nguy hiểm. Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ."

Xác suất rất lớn sẽ có những thứ khó mà lường trước được. China không hiểu, từ khi nào mà cậu gan góc thế?

"Nhưng mà trên thực tế, bởi nó vô cùng cao siêu dù cho từ nghìn năm trước, nên thứ này cực kỳ khó thành công, cực kỳ khó biến nó thành thực. Mà với thứ không có khả năng hoàn thành như thế, thì nó vô hại, phải không?"

"..." Nghe nó hợp lí kiểu gì ấy?

"Xem như chúng ta thử nghiên cứu sâu thêm về nó, chỉ cho thỏa trí tò mò thôi. Tôi khá tò mò nghiên cứu của ngài ta có thể đi đến đâu." Cậu nhanh chóng bồi thêm câu nữa, để gã ta yên tâm.

"Nhưng việc này có vẻ tốn rất nhiều thời gian."

"Lúc này hình như chúng ta không có gì ngoài thời gian cả."

"..."

SAO NÓ LẠI HỢP LÍ NHƯ THẾ???

Phần hai bắt đầu từ trang 52 đến 157. Cậu và China quyết định để riêng nó ra, cứ một trang được dịch sơ sài ra, sẽ đánh số từ giấy theo số trang, rồi dán lên tường để tiện kiểm soát nội dung.

Làm được phân nửa, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi không khống chế được để lộ ra một nụ cười khó hiểu. China giật mình, tờ giấy trên tay chưa kịp dán lên tường, gã chậm rãi lùi bước ra sau.

"Có chuyện gì mà cười khóe môi sắp chạm đến mang tai luôn rồi...?"

"Tôi đang nghĩ...tôi muốn cho Cuba đọc thứ này! Chắc chắn cậu ấy sẽ rất thích! Nói về lĩnh vực y học, tại sao chúng ta phải mất công nghiên cứu trong khi ta đã có sẵn một bác sĩ?"

"Văn ít thôi. Muốn tặng người thương thì nói thẳng đi."

Nghe thế, cậu không do dự: "Ừ."

Đó là dẫn đến việc như vừa rồi, khi cậu không kìm được nóng lòng khoe cho Cuba xem.

...

Sau khi đã hoàn thành bản dịch hoàn chỉnh, họ bắt đầu chậm rãi nghiên cứu nó.

Trong đó, có hơi khác với họ tưởng tượng. Thay vì nói chủ yếu về chuyện Bất Lão Bất Tử, ngài ta lại nghiên cứu sâu về việc hồi sinh hơn. Như thể việc bất tử chỉ là một miếng đệm cho công cuộc hồi sinh người chết.

"Vậy tức là nên hiểu theo kiểu, ngài ta chắc chắn mình sẽ chết, nên mới...?" Cậu khó hiểu.

"Nhưng phần trong đây, quá trình hồi sinh này cần phải có người thực hiện, một mình ngài ta thì không thể. Mà nói về đối tác hợp tác, ngài ta nổi tiếng cả đời cô độc mà??" China tiếp lời cậu, đưa ra vế còn lại của nghi vấn.

Sao đột nhiên lại xuất hiện khúc mắc vậy???

Cậu dựa vào quyển đầu tiên, đưa ra suy đoán: "Ngài ta chỉ từng tìm đến ngài Yayoi, nhưng khả năng vị này đồng ý hợp tác là không thể."

Công trình hồi sinh người chết, nếu dựa theo nội dung được ghi chép, chắc chắn không phải vì không có người hợp tác nên ngài ta mới không làm được, mà là vốn dĩ thứ này để ngài ta tự thi hành.

Và thậm chí, trong đây có viết, việc đem một người chết trở lại nhân thế chỉ đạt khả năng thành công cao nhất khi người ấy dưới 20 tuổi. Tức người còn rất trẻ. Ngoài ra, nói về việc hồi sinh thông thường chẳng có gì quá viễn vông hay đặc sắc, vốn chỉ là tìm một cái xác để linh hồn tiếp tục sống thôi. Nhưng thứ mà ông ta nghiên cứu và hướng đến cao hơn nhiều. Như thể ông ta muốn chạm đến ngưỡng hồi sinh thật sự, tức là một người sống dậy từ cõi chết, hoàn toàn tái sinh, chứ không phải một cách tầm thường như việc níu kéo một linh hồn vất vưởng tiếp tục cuộc sống.

Họ không hiểu ngài ta thật sự muốn gì.

"Dẹp nó đi, nghỉ ngơi một lát. Tôi mệt với đống này quá rồi."

China ngả người trên chiếc ghế, vươn tay cầm từng chiếc bánh để trên dĩa mà ăn. Cậu đang buồn miệng nên cũng ăn vài cái.

"Cái này đâu ra vậy? Nãy đâu có thấy."

"Không biết."

"Chắc không phải của Đông Lào đâu nhỉ? Ai mà động vào đồ ăn của nó, nó sẽ—"

"Aaaaaa bánh của em!!!"

Nó bất ngờ xuất hiện với giọng hét lớn, uất ức khi dĩa đồ ăn của mình bị người khác giành mất.

Gã thấy nó bắt đầu trò giãy nãy, nên nhẹ nhàng ăn thêm một cái, chống cằm nhìn nó, nhướng mày, khiêu khích.

"!!!"

"Thôi!!" Cậu nói lớn, trước khi nhìn Đông Lào kịp nhai đầu gã.

"Nhưng mà...nhưng mà...!!!"

"Chút anh đền cho cái khác, được không?"

Như mọi khi, nó ôm lấy cậu mà nũng nịu. China chú ý nhìn nó một chút, rồi nhớ về phần nói về nó hai người đã từng đọc.

"Vietnam, đó có phải tên thật của nó không?"

"Tên? Đông Lào? Ừm, tôi đặt đấy?"

Gã chớp chớp mắt, nhìn cậu khó hiểu: "Ý cậu, từ đó không phải kiểu ý nghĩa sâu xa gì, mà là cái kiểu... 'East Laos' à?"

"Ừm?"

"Tức nó chỉ là...phía Đông của Laos. Mà phía Đông của Laos là Việt..."

Phía đông của Laos là Việt Nam.

"Hảo tên."

Chiến thần đặt tên, huyền thoại văn học, kẻ hủy diệt giấy khai sinh, tổng tư lệnh trung đoàn văn học, god of name, 10.0 điểm ngữ văn,...

"Vị hảo hán này, bộ cậu không thể nghĩ ra cái tên nào có nghĩa một chút hả?"

"..."

Thật ra đó không hẳn là tên Vietnam gọi nó. Ban đầu thì nó chỉ luôn bám theo cậu, cậu chưa từng gọi tên nó, chỉ gọi nó là "em trai". Mãi đến sau này, con dân của cậu thi thoảng lại đùa rằng khi cậu nổi giận, thì cậu không còn là Vietnam, mà tên là Đông Lào.

Cậu chợt nghĩ, có thể gọi đứa em dễ thương này như vậy. Nó đã luôn bên cạnh cậu lâu như thế mà đến tận lúc ấy cậu mới nghĩ đến việc gọi tên thằng bé, thấy hơi có lỗi.

"Tên của bố mày thế nào thì kệ bố!!!" Nó gắt gỏng đáp.

"Dù sao China nói cũng có lí. Cái tên này nghe nó vô nghĩa thật...nhưng giờ gọi em bằng tên khác thì có trễ quá không..."

"Không cần! Em chỉ thích cái tên này thôi!"

China buộc miệng nói bâng quơ: "Nếu tôi mà có một đứa con gái, nhất định sẽ đặt cho con bé một cái tên thật đẹp. Tôi sẽ không tùy tiện như cậu đâu."

"Thế cậu nghĩ ra tên gì rồi?"

"Ừm...chẳng hạn như, Vô Ưu. Phải, tôi sẽ gọi con bé là Vô Ưu, để con bé cả đời vô ưu, vô lo, vô tư, vô sầu, vô phiền muộn, lúc nào cũng vui vẻ."

Cậu chợt khựng lại. Xem ra câu này là thật. Đứa con gái của gã trong tương lai thật sự tên Vô Ưu.

Chỉ có điều số phận của nó không được như tên cho lắm. Cách làm cha của China so với Ussr cũng là một chín một mười. Theo như Việt Thiên, con gái cậu từng kể, con bé lúc nào cũng cho rằng gã đã vứt bỏ nó.

Sao cái này lại giống trường hợp của Boss vậy???

"À, nhắc đến con gái, có một câu chuyện này, không chắc là sự thật, cũng không chắc có giúp gì được cho việc nghiên cứu không, nhưng khá thú vị đó, muốn nghe thử không?"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com