Tôi đợi người ở dưới đáy đại dương [Junhao]
Trăng giờ đã thay thế cho mặt trời, che đi đi nỗi buồn, đau lòng , vết thương sâu ở trái tim tôi...Người chẳng thể thấy nó nữa, người đã bỏ tôi đi rồi, người mặc kệ tôi từ phút giây đó. Rồi khi tôi tự hỏi rằng người ở trên đó có ai thương người vô bờ bến, tự hỏi rằng người có hạnh phúc không? Có một ngày người đột nhiên lại thương tôi, tự tôi lại tin rằng đó là tia hi vọng mang ấm áp đến đời tôi. Tôi chẳng thể nghĩ đó là lần cuối cùng người lại đối xử với tôi như vậy...
"tôi không biết...chẳng ai biết...dưới biển sâu kia lại là tiến ai đang rên rỉ dẫn đường chỉ lối cho tôi xuống tận vùng biển xanh "cho tôi một cơ hội...một cơ hội để tự yêu thương bản thân " trên bờ kia thật sự nhiều thứ đẹp hơn nữa mà tôi chẳng kịp ngắm nhìn kĩ, dẫm chân lên bơ cát ướt đẫm, áo tôi giờ đây ngập nước ... Sóng biển xua tan viết máu trên cơ thể, linh hồn dần chẳng thấy í thức, chẳng kịp nữa...chẳng kịp...không kịp nữa rồi..."
-------
Ánh trăng tản mát chiếu rọi bóng mây
Rời xa chốn đông người, hòa vào vây cá dưới đại dương
Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng nó muốn người quay trở về
Sóng biển xua tan vết máu vọng tưởng cho người hơi ấm
Lắng nghe sâu trong lòng biển tiếng ai đó rên rỉ dẫn lối
Linh hồn chìm vào tĩnh lặng không ai đánh thức người cả
Người thích hơi thở lẫn trong gió biển
Dẫm lên bờ cát ướt đẫm
Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương
Người hỏi ta sau khi chết sẽ đi về đâu
Nơi đó có ai thương người không
Thế giới đó có thể đừng
Đừng thích tươi cười với những kẻ bạc bẽo nữa được không?
Người từng cười trong nước mắt
Cánh tay người run rẩy
Không kịp, không kịp nữa rồi
Không ai cứu người lên cả
Không kịp, không kịp nữa rồi
Người thật sự ghét cảm giác ngộp thở
--Đáy Biển--
------------------
-viết truyện kia strees quá nên qua đây viết cái này để xả strees tí nè :>
-chap này lấy cảm hứng từ bài đáy biển á ^-^ (bài gì nghe hay dễ sợ \(~3~)/)
-tò mò nhớ tìm bài hát đấy nghe hay lắm ó
-hmm...cái này hơi ít đoạn nhể? thôi để chap sau rút kinh nghiệm TvT
bonus
"Thế gian chỉ quan tâm đến kẻ vô tình. Người hữu tình ra đi như vậy, liệu có một ai nhớ đến người không?".
_Tiểu Lộ Lộ_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com