Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20


Tình yêu của hai người được chính thức được pháp luật công nhận, thế giới cũng không thay đổi, mặt trời cũng không mọc đằng Tây mà trái đất cũng không quay quanh mặt trăng, tất cả đều trở lại theo vẻ vốn có của nó.

Nếu như nói có thay đổi thì đó chính là Thừa Hoan đã bận rộn hơn trước rất nhiều, vô cùng bề bộn. Chỉ cần cô không dính líu mập mờ đến cô bé nào thì cho tới bây giờ Bùi Châu Hiền sẽ không can dự vào chuyện của cô. Mà cô cũng đang nhanh chóng tìm trường đại học để vào học nên bận rộn cũng đúng thôi. Hơn nữa chính nàng cũng đang loay hoay đến mụ mị đầu óc, thời gian ăn ngủ cũng không có, thật sự cũng không thừa hơi can thiệp vào chuyện của Thừa Hoan. 

Bùi Châu Hiền sắp tốt nghiệp, tác phẩm tốt nghiệp cũng đã sớm chuẩn bị xong, cũng đã đưa cho hội đồng đánh giá. Cho nên tất cả thời gian cùng tinh lực nàng vùi đầu chuyên tâm vào việc tìm địa điểm thích hợp để mở công ty.

Trường đại học hằng năm sẽ có một nguồn dùng để khen thưởng các sinh viên xuất sắc, nếu tốt nghiệp được toàn thể họ đồng nhất trí khen ngợi sẽ gặp nhà tài trợ chuyên nghiệp giúp mình khai trương nhãn hiệu.

Đối với nàng mà nói, đây là cơ hội vô cùng tốt, vừa có tiền lại vừa có danh tiếng, quả là nhất cử lưỡng tiện. Cho nên tác phẩm tốt nghiệp nàng đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị từ hai năm trước, nàng vô cùng coi trọng điều này mà sự cố gắng của nàng cũng đã được hồi báo như mong đợi, nàng đã lấy được giải thưởng.

Có tài hoa, có tiền bạc, có người giúp đỡ, nàng càng thêm không có lý do gì để không thành công.

Cho nên nàng càng bận rộn, tháng một, tháng hai, thời gian bận rộn của hai người cũng vội vã qua mau. Xuân về hoa nở rồi mùa hạ cũng đến, tháng năm trong lúc vội vàng đã lặng yên đến từ lúc nào.

Sáng sớm ngày hôm đó, tiết trời sáng sủa, nhiệt độ mát mẻ, ánh mặt trời nhảy múa xuyên qua căn hộ nhỏ, từng hạt bụi li ti trong ánh nắng bay lên, tất cả đều yên tĩnh và ngọt ngào.

"Tôn Thừa Hoan, Hoan đến thư phòng ngay lập tức cho em, lập tức! Lập tức!" Một giọng giận dữ phá vỡ luôn không khí hoàn mỹ này.

Nữ nhân trẻ tuổi cao gầy rất nhanh xuất hiện ở cửa phòng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần dài màu đậm, xinh đẹp nhưng cũng rất tuấn tú. Dù lúc này trên người đang đeo tạp dề và bàn tay đang đầy bột mì thì cũng không giảm được vẻ đẹp của cô chút nào.

"Thế nào?" Rất trấn định, thật bình tĩnh nhìn cô gái đang tức giận đùng đùng hỏi. Đôi mắt thấy nàng chợt sáng lên, giây lát sau biến mất thay vào đó là vẻ khẩn trương nhìn nàng.

Trên người nàng mặc tùy tiện cái áo sơ mi màu lam nhạt của cô, cài hờ hững mấy cúc áo làm ôm trọn bộ ngực đẫy đà trong suốt. Đôi chân thon dài tuyết trắng như ngọc, vô cùng mảnh khảnh. Nàng đi chân trần đứng ở giữa sàn nhà sạch sẽ, nhìn nàng đủ khiến cho người ta hoa mắt vì sung sướng. Mặc dù đang tức giận cũng vô cùng động lòng người.

"Cái này là cái gì?" Mấy giấy tờ ném vào cô nhưng không trúng mà nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thừa Hoan cúi đầu xem lướt qua, liền đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đây là hồ sơ đăng ký vào đại học của tôi, có chuyện gì sao?"

Sao trăng cái gì? Sao cô có thể hỏi một cách nhẹ nhõm như vậy? Sao không để ý gì cả?

"Hoan nói cho em biết, tại sao lại là đại học tài chính L? Tại sao?"

"Bởi vì đại học L ngành tài chính là mạnh nhất."

"Hoan dám đứng đây mà nói lảng qua chuyện khác?" Bùi Châu Hiền giận đến mức muốn nhào qua cắn người, "Em hỏi Hoan vì sao lại là ngành tài chính?" Nếu như không phải vì sáng sớm nàng tỉnh dậy muốn tìm phần bản thảo năm ngoái thì cũng sẽ không phát hiện ra đơn đăng ký trường đại học. Rất có thể sẽ đợi đến khi cô đi học đại học rồi nàng cũng chẳng biết.

"Tôi muốn học nó nên sẽ đăng ký nó."

"Đi chết đi!" Bùi Châu Hiền lôi ra một xấp giấy được xếp gọn gàng từ trong ngăn kéo ra : "Đây là cái gì? Hoan rõ ràng là muốn thành kiến trúc sư!" Tất cả ở đây chính là bản thảo cô đã vẽ, nàng đã len lén đưa cho một vị giáo sư là kiến trúc sư danh tiếng xem qua. Vị giáo sư năm mươi tuổi kia rất kinh ngạc liên tục hỏi ai là tác giả của bản vẽ này. Ông nói rằng đã bao nhiêu năm qua chưa từng gặp một người có tài năng thiên phú như vậy, rất hi vọng Thừa Hoan có thể thi vào trường ông học, làm học sinh của ông và ông muốn tự mình dạy bảo.

Nàng biết cô có tài năng thiên phú về lĩnh vực này, cũng rất hứng thú. Nhiều năm vẽ nhiều bản thảo như vậy, cũng thừa hiểu kiến trúc chính là ước mơ của cô tại sao phải...

"Tôi thấy hiện tại học tài chính cũng không tồi." Tôn Thừa Hoan nhún vai định xuống bếp chuẩn bị tiếp bữa ăn sáng.

Dám lảng tránh!

"Đứng lại cho em!" Nàng xông tới ngăn ở cửa : "Học tài chính không tệ? Kiếm tiền có nhiều người nhưng nhà kiến trúc tài hoa thì có mấy? Em không đồng ý, có nghe không, không đồng ý! Hoan sửa lại cho em, có nghe không hả?"

"Đã muộn, đăng ký từ lúc tháng ba đã xong, giờ đang hoàn thiện hồ sơ..."

"Hoan im ngay cho em!" nàng giận dữ hét lên, tất cả đều do nàng. Do nàng gần đây một mực vội vàng lo chuyện của mình cho nên cơ bản không để ý đến chuyện vào đại học của Thừa Hoan. Mà nàng thì đinh ninh rằng cô sẽ chọn ngành kiến trúc, lại không thể ngờ tới. . . .

"Giáo sư Glenn một mực nói với em rằng, ông ấy muốn Hoam thi vào trường ông ấy học, hay bây giờ em gọi cho ông ấy... Nếu không được nữa thì chúng ta trở về New York, nơi đó trường cũng rất tốt..." Nàng hốt hoảng tìm điện thoại di động, sắc mặt trắng bệch mất đi thong thả bình tĩnh thường ngày, vô cùng rối ren và luống cuống.

"Châu Hiền!" Thừa Hoan thở dài tiến đến ôm lấy nàng, cũng không để ý bột mì trên tay sẽ dính vào người nàng, "Đừng, đã xong cả rồi, hơn nữa vào tháng ba Glenn đã gọi cho tôi, là tôi cự tuyệt ông ấy."

Glenn ở trường đại học nhận đơn đăng ký, cố tìm nhưng tìm khắp nơi không thấy đơn của mới chủ động gọi điện cho cô. Liên tục hi vọng cô có thể theo ngành kiến trúc. Nhưng cô đã cự tuyệt.

"Hoan cự tuyệt ông ấy? Hoan có biết ông ấy là..." 

"Tôi biết rõ, ông ấy là kiến trúc sư nổi tiếng toàn cầu, là ngôi sao sáng. Tôi cũng đã xem những tác phẩm của ông ấy, rất tuyệt. Nhưng tôi đã lựa chọn tài chính, đương nhiên sẽ không đổi ý."

"Có phải anh trai em yêu cầu Hoan? Đúng không?" Tại sao lại như vậy, Hoan nhà cô tới giờ đối với tài chính chưa từng có hứng thú. Cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở một chỗ vẽ tranh. Ngay cả nàng thích thiết kế cũng vì thường cùng cô vẽ tranh mà ra, sao lại đột nhiên thay đổi? Nàng không tin, tuyệt đối không thể tin được. Trong những người cô quen biết chỉ có Bùi Hỷ Nghiên mới có thể ảnh hưởng đến cô.

Nàng biết mình nên tìm ai tính sổ rồi! Đẩy cô ra chạy đến phòng ngủ, rốt cục cũng tìm thấy di động, không chút do dự nhấn số gọi.

Bởi vì là đường truyền riêng của tư nhân nên sau ba tiếng chuông là có người nhận.

"Chuyện gì?"

"Anh còn dám hỏi em có chuyện gì?" Thấy trên màn hình di động là khuôn mặt nghiêm nghị của Bùi Hỷ Nghiên, lửa giận của Bùi Châu Hiền lập tức vọt lên : "Tại sao anh lại muốn Hoan học tài chính? Sao có thể chuyên chế như vậy? Em đã sớm nói với anh rồi, chuyện giữa em và cô ấy mọi người không có quyền nhúng tay vào. Vậy mà anh ngay cả chuyện cô ấy học đại học cũng muốn trông nom, thật là quá đáng!" 

"Châu Hiền." Tôn Thừa Hoan bám sát theo muốn lấy di động lại bị nàng đạp cho một phát vào chân.

"Còn Hoan nữa, đại ma đầu đáng chết, lại dám nghe lời anh ta hả?"

Ai muốn muốn ngăn cản bị lửa giận thiêu đốt thì chỉ có thể bị bỏng nặng thôi, Thừa Hoan chính là bị như vậy.

"Chờ khi nào em tỉnh táo lại thì nói chuyện với anh sau." Chủ tịch Bùi Hỷ Nghiên không có hứng thú xem náo nhiệt, định ngắt điện thoại.

"Em còn chưa nói hết!" Biết tính anh trai nói một không nói hai, Bùi Châu Hiền lập tức áp chế lửa giận : "Anh không giải thích ngọn ngành cho em thì không được ngắt máy, nếu không anh có tin em lập tức mua vé máy bay đến New York tìm anh?"

Tin, sao lại không tin được? Nếu Bùi Châu Hiền có làm thì cũng không thấy lạ. 

"Không liên quan đến anh trai." Thừa Hoan hiểu rất rõ ràng : "Là tôi tự mình quyết định, không liên quan đến ai cả."

"Chính Hoan quyết định? Làm sao Hoan lại đột nhiên học cái ngành tài chính chết tiệt kia, nếu không phải là..."

"Bởi vì nó nhanh nhất!"

"Nhanh nhất thì như thế nào?"

"Thành công nhanh nhất."

Bốn chữ rất nhẹ nhàng, rất đơn giản nhưng khiến Bùi Châu Hiền sửng sốt : "Thành Công?"

"Đúng, học cái này đối với tôi về sau vào công ty có ích nhất."

"Vào công ty. . . ."

"Thừa Hoan rất có thiên phú." Bùi Hỷ Nghiên ở bên kia lạnh nhạt nói, thuận tay ký tên ở trên văn kiện, "Anh chỉ dạy cô ấy một lần mà cô ấy có thể thực hành rất tốt trên thị trường chứng khoán, hơn nữa thu vào rất khả quan."

"Thị trường chứng khoán?" Bùi Châu Hiền phát hiện ra mình ngớ ngẩn, nàng hoàn toàn không thể tiếp thu được lời của bọn họ.

"Mua cổ phiếu." Bùi Hỷ Nghiên gật đầu một cái, rất tán thưởng. "Nha đầu này học được rất nhanh."

Là thiên tài thì sẽ có thu hoạch trên cổ phiếu, hơn nữa rất dễ dàng. Đây là điều mà Bùi Hỷ Nghiên trong quá trình dạy đã rút ra.

"Tại sao lại nóng lòng muốn kiếm tiền như vậy?" Bùi Châu Hiền nghĩ mãi không ra.

 "Nếu như học kiến trúc thì trong thời gian ngắn không thể đạt được mục tiêu của tôi cho nên tôi mới chọn tài chính. Với lại tôi còn phải nuôi em và con".

 Bùi Hỷ Nghiên cũng đồng ý gật đầu, "Cô ấy tất nhiên vì tương lai của hai người mà cố gắng."

Bùi Châu Hiền lầm bầm nói : "Mua cổ phiếu, học tài chính, vào công ty? Nuôi vợ, con?" Sau đó nàng hét lên như núi lửa phun trào : "Bà đây có tiền, bà đây có thể tự nuôi mình!"

Hai người này đồng thời sững sờ.

Nàng nổi điên mà đem điện thoại di động vứt xuống đất, nhào tới, đấm đá Thừa Hoan : "Người ta không có tay có chân nên muốn Hoan nuôi sao? Hoan bỏ lý tưởng của mình, học cái tài chính quái quỷ gì đó, Hoan lại còn theo Bùi Hỷ Nghiên đi học chơi cổ phiếu? Hoan đem em thành cái gì hả?"

Tôn Thừa Hoan ôm lấy nàng, vừa phải cẩn thận không để cho nàng làm tổn thương chính mình lại phải ôm vững để cho nàng khỏi ngã, trong khoảng thời gian ngắn đã thành ra mấy phần nhếch nhác.

"Tôn Thừa Hoan, Hoan xem em là cái gì, xem mình thành cái gì?" Nắm lấy cánh tay cô, cắn mạnh, hận không chịu nổi.

"Thật xin lỗi." Chỉ là cô thấy mỗi ngày thấy nàng bận mù mịt ngay cả thời gian ngủ cũng không có nên không muốn để chuyện nhỏ như thế này làm phiền nàng. Hơn nữa chuyện của Thừa Hoan từ trước đến giờ đều do cô quyết định, nàng vẫn chưa từng hỏi đến nên không thể ngờ được phản ứng của nàng lại dữ dội như vậy.

Nàng thấy mùi máu tươi trong miệng mình đột nhiên khóc rống lên.

Tôn Thừa Hoan giật mình, giờ cô mới thật sự lo lắng. Châu Hiền của cô luôn là cô gái dũng cảm bá đạo, cho tới giờ dù có gặp bất kỳ chuyện gì cũng là bản mặt Đại tiểu thư phách lối không thèm để vào mắt. Nhưng hôm nay nàng lại khóc, quen biết nàng nhiều năm giờ cô mới thấy nàng không thể khống chế được mình.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tôn Thừa Hoan sợ đến mức tay chân luống cuống, đưa tay lau nước mắt của nàng. Nhưng mà lau càng nhiều thì nước mắt càng chảy ra, tim cô vừa đau vừa chua xót, không biết làm thế nào mới tốt, chỉ biết liều mạng xin lỗi.

"Hoan sao có thể như vậy!" Nàng nằm trong lòng Tôn Thừa Hoan liều mạng đấm cô : "Tại sao có thể!"

"Là tôi không đúng, em đừng khóc, nói cho tôi biết rốt cuộc thế nào, được không?" Dịu dàng dụ dỗ, chỉ cần nàng không khóc, dù là để cho cô sang năm nữa học lại đại học cũng có thể được.

Nàng nằm ở trong ngực của cô khóc đến vô cùng thương tâm, như đưa đám, giống như là mất đi cái gì quan trọng nhất, mà Thừa Hoan chỉ có thể ở vừa dụ dỗ, nói xin lỗi, an ủi, van xin, tất cả có thể làm cũng làm, lại không làm nàng ngừng khóc được.

"Vì sao phải như thế này, từ nhỏ đến lớn, những cái gì Hoan thuận theo đều là vì em mà thuận theo. Nếu ban đầu không bị nhà em nhận nuôi thì có phải tốt hơn sao?" Khóc đủ rồi, mắt cũng khóc sưng lên, lòng của nàng giống như bị cái gì đó hung hăng lăn qua một lần, tan nát hết thảy.

"Làm sao biết chứ?" Tôn Thừa Hoan lắc đầu cười khổ, "Tôi lúc đó vừa cô độc lại ít nói, còn không vui vẻ, cơ hội nhận nuôi rất nhỏ."

"Nhưng nếu không bị nhận nuôi, Hoan có thể vô ưu vô lo, muốn làm gì thì làm rồi." Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Cũng vì em cho nên từ nhỏ đến lớn Hoan phải ở bên cạnh em. Em đi nơi nào Hoan cũng phải theo đó, vì em đi Pháp nên Hoan cũng phải vội vàng mà tới đây. Ngay cả cái đêm sinh nhật đó, nếu như không phải em chủ động thì chắc chắn Hoan sẽ không cùng với em. Nhưng bây giờ vì em mà cả mơ ước từ nhỏ đều bỏ qua."

Nàng hung hăng thút thít tiếp : "Cho tới bây giờ đều là như vậy, bởi vì em muốn, cho nên Hoam làm, vậy mong muốn của Hoan đâu? Không ai hỏi Hoan năm đó có muốn nhận nuôi, có muốn đến Bùi gia, có muốn ở bên cạnh em, có muốn đến Pháp. Thậm chí em cũng không hỏi Hoan là Hoan có muốn cùng sống cùng với em không?"

Thừa Hoan vừa định mở miệng liền bị nàng đưa tay che miệng : "Em xem như Hoan nếu không yêu em, chỉ cần em đối xử tốt với Hoan, nghiêm túc yêu Hoan thì một ngày nào đó Hoan sẽ yêu em, sẽ đáp lại em. Nhưng bây giờ Hoan vì em mà buông tha cho tất cả thậm chí cả ước mơ của mình. Em thật sự không thể giả vờ tất cả đều rất tốt, tất cả đều hoàn mỹ. Để rồi em sẽ hối hận..."

Thì ra là nàng vì điều này mà khóc, vì cô mà khóc.

Thừa Hoan cầm lấy tay nàng : "Thế bây giờ em có muốn hỏi tôi?"

Nàng ngẩng đầu nhìn cô. 

"Hỏi Hoan có muốn chung sống cùng em hay không?"

"Còn hỏi cái gì, Hoam vẫn luôn bị em bắt buộc..."

"Có lẽ không phải!" Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời nàng : "Chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, tính cách của tôi như thế nào, em là người rõ ràng nhất. nếu như mà không muốn, ai có thể bắt buộc được Hoan? Từ nhỏ đến lớn chỉ có mình em tốt với Hoan mà thôi." 

Tôn Thừa Hoan đúng là như vậy, không sai mà..., bình thường ở trước mặt người khác liền giả bộ lạnh nhạt, không yêu không ghét, ngay cả đối với cha mẹ nàng cô cũng khách khí mà xa lánh, trừ nàng ra.

"Đó là bởi vì là em muốn cha mẹ nhận nuôi Hoan, Hoan cảm thấy em có ơn với Hoan."

Tôn Thừa Hoan dùng ánh mắt kiểu không thể tưởng tưởng nổi mà nhìn nàng : "Em nghĩ chúng ta đang sống ở cổ đại sao? Tôi muốn lấy thân báo đáp em?" Hơn nữa Đại tiểu thư vốn sinh ra ở nước Mỹ, lớn lên ở đó sao lại có ý nghĩ này?

"Vậy Hoan. . . ."

"Tôi đồng ý ở bên cạnh em, cùng em tới Pháp, học tài chính đều không phải vì em. Mà vì chính tôi."

"Chỉ vì chính Hoan?" nàng không hiểu, rõ ràng tất cả vì nàng yêu cầu mà.

"Đúng, bởi vì tôi muốn sống cùng em, muốn chăm sóc cho em, mà đơn giản nhất cũng vì, tôi..." Thừa Hoan bỗng nhiên trầm mặc, khuôn mặt bỗng hơi hồng.

Nàng đột nhiên hiểu cô định nói gì tiếp theo, không hiểu vì sao lại thấy có chút xấu hổ. Trời à! Bùi Châu Hiền từ nhỏ đến lớn, tình cảnh như vậy gặp quá nhiều, nhưng cho tới hôm nay mới biết cảm thấy xấu hổ.

Nhưng, nhiều người như thế thì thế nào? Những người đó không phải là nàng, không phải là người nàng yêu.

Mà bây giờ ở trước mặt nàng, Tôn Thừa Hoan là người nàng yêu, nàng mong đợi, nàng xấu hổ là điều bình thường. Ngước mắt nhìn cô, không nóng lòng, không thúc giục.

Tôn Thừa Hoan kìm nén không được, khuôn mặt trắng noãn càng ngày càng hồng, rất xinh đẹp đáng yêu, nhiều lần mở miệng ra, rốt cuộc...

"Hoan...Yêu em!" 

Trong nháy mắt đó, bầu trời không rực rỡ khói lửa, trái đất cũng không hủy diệt trong khoảnh khắc. Tỏ tình thẳng thắn xong, rốt cuộc cô nỗ lực nửa ngày cũng nói ra được. Thật ra thì dưới ánh mắt chăm chú của nàng nói ra lời ấy cũng không khó lắm. 

Nhưng thật ra không phải, phải khổ cực lắm, cố gắng lắm mới có thể đem tình yêu nói ra. Tôn Thừa Hoan không định nói sớm như vậy, bởi vì cô cảm thấy mình bây giờ vẫn chưa có tư cách nói lời yêu nàng. Nhưng nàng đã nói trước.

Bùi Châu Hiền dịu dàng nhìn cô, trong mắt còn vương lại chút nước mắt sau khi khóc. Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt cô : "Em nghĩ ít nhất phải năm năm sau mới có cơ hội nghe Hoan nói lại." Lần đó Tôn Thừa Hoan nghĩ cô ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng nói câu kia không tính.

"Em vui vẻ sao?"

"Vui vẻ."

"Không tức giận nữa hả ?"

"Tức giận."

"Tại sao?"

"Bởi vì ước mơ của Hoan."

Tôn Thừa Hoan mỉm cười cầm tay nàng lên đưa lên môi nhẹ nhàng hôn : "Làm sao em có thể biết giấc mộng của tôi là gì? Em cũng chưa từng hỏi tôi. Coi như Kiến trúc sư là giấc mộng của tôi, vậy thì hiện tại thay đổi. Hiện tại Hoan đang cố gắng thực hiện ước mơ của mình nha. Có em, rồi tương lai sẽ có con chúng ta, ước mơ như vậy mới là hạnh phúc nhất."

Cô rất cảm động, thật rất cảm động, "Về kiến trúc. . . ."

"Có lúc thích cũng không nhất định phải đi học mới gọi là thích nha. Nếu như em nói, tôi có tài tính toán thiên phú, thầy giáo dạy toán còn muốn tương lai tôi trở thành nhà toán học, vậy tôi cũng phải theo sao?"

Nàng bật cười : "Ông ta thật hi vọng như vậy?"

"Đúng."

Nụ cười của cô càng thêm rực rỡ.

"Thật ra thì học cái gì cũng không quan trọng, bọn họ cũng chỉ là mong muốn, không phải là mục đích. Mục đích của tôi là có thể để cho tương lai chúng ta tốt hơn, như vậy là đủ rồi. Kiến trúc cũng được, tài chính cũng được, bên nào giúp tôi thành công hơn thì làm, chỉ có vậy." 

Thừa Hoan giải thích như vậy hình như cũng đúng.

"Thật ra thì em vẫn một mực lo lắng, có đúng không?" Đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô : "Nhiều năm như vậy, trong lòng em vẫn một mực sợ, trong lòng cắn rứt vẫn nghĩ là em ép buộc tôi mới không được tự mình quyết định, đúng không?"

Nàng nhìn cô một hồi lâu, lạnh lùng nhíu mày, "Hừ, Hoan có biết bao nhiêu người muốn được bản tiểu thư đây áp bức không? Hoan có vinh hạnh này nên cảm kích em mới đúng."

Tôn Thừa Hoan cười, đây mới là Bùi Châu Hiềnquen thuộc của cô, cúi đâu hôn lên trán nàng : "Dạ, cảm ơn Nữ Vương bệ hạ đã cho thần đặc ân này, thần nhất định sẽ cố gắng quý trọng."

Nàng trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng hỏi nhỏ : "Hoan ở bên cạnh em chỉ vì là muốn thôi, đúng không?"

"Đúng vậy, bởi vì tôi muốn, sau đó vừa lúc em lại muốn cầu xin nên tôi thuận theo mà làm thôi."

Nàng im lặng trừng mắt nhìn cô, thật ra cô và Bùi Hỷ Nghiên mới là anh em đúng không? Cùng thâm hiểm như vậy, mà quan trọng là vẫn một mực giả làm tiểu bạch thỏ.

Bực mình.

"Xin hỏi Đại tiểu thư, tôi có thể học tài chính không?

"Hừ, tùy Hoan muốn học gì thì học, sao phải hỏi em."

"Tôi sẽ cố gắng sớm tốt nghiệp, sau đó chúng ta có thể kết hôn."

"Hoan không nhanh lên thử xem?"

Uy hiếp thật đúng là Bùi Châu Hiền, nhưng mà Tôn Thừa Hoan cô thích.

"Thật tốt, có em, có tôi, còn sẽ có con của chúng ta." Trong mắt của Tôn Thừa Hoan tràn đầy mong đợi, "Thật hy vọng có thể mau hơn một chút nữa."

 "Chúng ta có thể sao?". Nàng ghé vào ngực cô.

"Công nghệ bây giờ rất phát triển hai người phụ nữ muốn có con với nhau cũng không phải khó" Thừa Hoan mỉm cười ánh mắt tràn ngập hạnh phúc trong đầu vẽ lên viễn cảnh tương lai

Con, con... Nàng cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, đẩy mạnh cô ra : "Còn không mau làm bữa sáng, Hoan muốn em chết đói sao?" Mắng rất có khí thế.  

"Được." Cô ấn xuống môi nàng một cái hôn : "Em đi rửa mặt, tôi sẽ xong ngay đây." Tôn Thừa Hoan đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

"Rửa mặt, tại sao lại rửa mặt? Em rõ ràng đã tắm rồi.". Nàng nghi ngờ xoay người, thấy mình trong gương.

"A!!!! Tôn Thừa Hoan, cái đồ đại ma đầu láo toét này, em muốn giết Hoan!!!!!" Trên tay cô toàn là bột mỳ, sau đó còn ôm nàng, còn lau nước mắt cho nàng. Hiện giờ cái mặt của nàng, mặt của nàng!

Tôn Thừa Hoan cười vui vẻ, đi nhanh đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không cắt đứt được tâm trạng tốt của cô, vui vẻ nhận điện thoại.

"Là tôi."

"Vâng."

"Nó thế nào?"

"Đã không sao."

Đối phương trầm mặc.

Thừa Hoan rất chậm chạp nói : "Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy."

Lần này đối phương trầm mặc lâu hơn, ước chừng năm phút sau, Thừa Hoan cho là hắn đã cúp máy, đang định tắt máy thì đột nhiên bên kia nhẹ nhàng thở dài : "Tôi cũng chưa từng thấy nó như vậy, ngay cả lúc nhỏ cũng không khóc như vậy. Thừa Hoan, em gái tôi đúng là yêu cô rồi, cho nên cô nên hiểu là cô phải bỏ ra giá cao như thế nào mới có được phần thật lòng này chứ?"

Nàng hiểu được, làm sao có thể không hiểu, quá rõ ràng. Nhưng mà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com