Chap 19
Lại trở lại nhà trọ Paris, cảnh trí quen thuộc mà Kim SeolA có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng Sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để theo Eunseo nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng cô.
Ngẩng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh mình, thật ra phải gọi là hôn thê mới đúng, cô mới có mười tám tuổi nhưng tới hôm nay nàng mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra cô cũng có thể bảo vệ nàng.
Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ Eunseo đã có khả năng bảo vệ mình. Cô dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù cha mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời nàng anh trai làm chuyện gì cũng thành công, nhưng hôm nay nàng thấy thì ra nữ nhân thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.
"Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon" Nhiều ngày như vậy nàng không thể nào mà ngủ ngon giấc được. Mà cô cũng vậy tham gia vào trận chiến này chắc chắn cô càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của cô: "Có muốn vào cùng?"
Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.
"Nghĩ gì thế!" "Bốp" một cái, vỗ lên khuôn mặt cô: "Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!"
Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.
"A~... Nhẹ một chút~....." Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn đại tiểu thư bị buộc phải nằm xuống chịu để cho người ở trên tấn công càng ngày càng hung mãnh.
Ghét, rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, tại sao lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt nàng trong bụng, mà nàng thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao nhiều ngày như vậy,
nàng cũng muốn.
"A~....." Mấy lần nhẹ nhàng ra vào đột nhiên Son Eunseo đâm ngón tay vào vừa sâu vừa mạnh, thân thể nàng run rẩy kịch liệt một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến nàng không thể thở nổi.
"Chậm một chút~" Nữ vương luôn bá đạo rốt cuộc đã không địch nổi sự tiến công mạnh mẽ của tình nhân, thật không có tiền đồ xin tha, nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị một hồi tấn công khác bức cho lên đến cực điểm.
Nóng quá! Thật kích thích lại vô cùng thoải mái. Nàng bị cô để trong bồn tắm, cánh tay cố bám víu lấy thành bồn thân thể mới không bị rụng xuống. Eo thon bị cô nắm thật chặt, cái mông tròn trượt theo từng động tác ra vào của ngón tay mà lui về phía sau hùa theo. Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn.
Lần này cao triều tới vừa mãnh liệt lại vừa nhanh chóng như một lực lượng khổng lồ cắn nuốt lấy nàng đến tận hư không.
"SeolA.... A..... Không cần kẹp chặt như vậy...đừng...." Cô thở dài, vòng tay ôm lấy eo nàng, cảm nhận được phía trong của nàng không ngừng nuốt lấy ba ngón tay của cô, khoái cảm tê dại từ tay truyền đến, Son Eunseo hừ nhẹ, mồ hôi đầm đìa.
Vì vậy còn phải tắm lại lần nữa, đợi đến khi bọn họ khô mát mà nằm ở trên giường lớn thì đã là chuyện một giờ sau.
"Ghét!" Đại tiểu thư oán trách, mắt ngập nước, gương mặt như hoa đào kiều diễm, hồng phấn đỏ ửng và quyến rũ vô cùng.
Bàn tay ấm áp của Eunseo phủ trước ngực nàng tỉ mỉ vuốt ve. Cô yêu cực cái cảm giác mềm mại này, đại tiểu thư xinh đẹp ở trên giường sao có thể ngọt và dụ hoặc đến như vậy. Quả thật chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cô hung hăng cắn nuốt hết vào bụng, không để cho nàng đi đâu cả.
Cúi đầu, hôn môi nàng một cái, hài lòng.
"Eunseo"
"Sao?"
"Eunseo rốt cục nói gì với anh trai em trong thư phòng mà anh ấy đồng ý cho Eunseo cơ hội?" SeolA từ từ nhắm mắt, thoải mái nằm trong ngực cô, lười biếng hỏi.
Nói gì? Còn có thể nói gì nữa?
Trước đó Kim Bona đã hoàn toàn hiểu ý em gái mình, hơn nữa càng hiểu rõ tính tình nàng giống như ngựa hoang không thể thuần hóa nổi. Xuống tay với nàng tất nhiên là không thể, như vậy tất nhiên chỉ có thể công kích và người luôn trầm mặc là Son Eunseo.
Nhiệm vụ đưa ra quá khó, hoàn thành là điều không tưởng, nếu Eunseo làm được chứng tỏ cô có năng lực, có thể phó thác mặc dù nữ nhân nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng nếu thất bại cũng có nghĩa là năng lực của cô có giới hạn, không đủ tư cách để ôm mỹ nhân về, thua mà tâm phục khẩu phục. Mà điều quan trọng nhất là cơ hội Kim Bona đã cho nếu Son Eunseo không cần thì đừng trách Kim Bona dùng thủ đoạn.
Mỗi một bước cũng tính toán hoàn hảo như vậy, bất luận ra sao Kim Bona cũng chẳng bị thua thiệt, cho nên nói hắn không phải là gian thương thì là gì?
Kim Bona nói: "Tôi không quan tâm cô dùng cách nào, trộm hay cướp cũng được, mặc kệ cô có tìm SeolA hay không, chỉ cần ba ngày sau đưa cho tôi mười vạn đôla thì tôi lập tức sẽ không ngăn cản hai người"
Son Eunseo là người thông minh, hiểu ngụ ý của Kim Bona, không đồng ý nhưng không có nghĩa là sẽ tán thành. Nếu như cô vô dụng mà đi tìm Kim SeolA lấy mười vạn thì chỉ sợ sau này đặt chân đến cửa Kim gia cũng không còn cơ hội nữa. Mặc dù cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm SeolA.
Cô có thể không để ý tới Kim gia, cứ như vậy cùng nàng sống chung. Nhưng nàng là cô gái được nâng niu từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút uất ức nào, nếu như cô để nàng bỏ người nhà mà sống cùng cô thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Không cha, không mẹ, không anh trai, chỉ có cô như vậy nàng sẽ hạnh phúc sao?
Chắc chắn là không thể.
Dù là tạm thời trông thấy có tình yêu sẽ vui vẻ, nhưng thời gian sau sẽ vô cùng hối hận và tiếc nuối. Mà Son Eunseo thì không hề muốn nàng đau lòng, Kim SeolA phải luôn là một cô gái hăng hái, tự tin và phách lối mới đúng.
"Eunseo suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Kim SeolA mân mê bộ ngực đầy đặn của cô, "Bọn họ bên ngoài ăn to nói lớn nhưng lại rất chiều người ta, người ta chính là tiểu thư bảo bối của Kim gia đấy!"
Nụ cười trên môi Son Eunseo càng đậm, đúng rồi, đây chính là Kim SeolA, đây chính là câu nói mà năm xưa khi nàng đứng trước đám bạn học đang bắt nạt cô hết lên giận dữ.
Phách lối tự đại nhưng cũng rất nhiệt tình thiện lương, tùy hứng điêu ngoa nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỉ mỉ săn sóc, nàng là người như vậy có thể không khiến cho người ta điên cuồng được sao?
Nàng miễn cưỡng ngáp một cái: "Cho nên Eunseo không cần nghĩ tới những điều kia, trước mắt điều quan trọng nhất là phải tìm được trường đại học tốt. Nên biết anh trai em rất giữ lời, Eunseo chưa tốt nghiệp thì không thể cưới em được đâu đấy."
Son Eunseo trầm mặc nói: "Tôi có nói muốn kết hôn với em sao, đại tiểu thư?" Trong giọng nói mang đậm ý cười.
"Eunseo dám không cưới em?" Nàng chợt ngồi dậy nhảy lên cưỡi lên người cô đôi mắt to xinh đẹp đều là sát khí: "Có ngon nói lại lần nữa xem?"
Biểu hiện hung ác như vậy, ai còn dám nhắc lại?
Hừ hừ, dám trêu bổn tiểu thư? Không tin không thể trị được đại ma đầu này! Kim SeolA cực kỳ hài lòng khi cô khuất phục, phủi phủi tay: "Eunseo không phải rất muốn cưới em? Yêu người ta đến chết, không phải người ta thì không cưới?"
Ơ.... Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn nàng: "Tôi chưa từng nói...."
"Còn phải nói gì nữa sao?" Lúc này đổi thành nàng trêu chọc cô, haizzz, quả thật rất lâu không trêu cô, thật là nhớ đó, "Cá tính Eunseo thật khó ưa, thích cũng giấu trong lòng, làm như người ta không biết ấy."
Giờ đây, còn đâu là người ôn hòa trầm ổn, Eunseo gấp gáp đến mức gương mặt sắp bị thiêu cháy, lôi chăn định che lấy mặt.
Oa, phản ứng này thật sự quá là đáng yêu, quá dễ thương. Mà cũng đúng nha, rõ ràng mới là thiếu nữ mới mười tám tuổi, lúc nào cũng chững chạc, chuyện nhỏ cũng giả bộ thâm trầm, bộ dạng này tốt hơn nhiều.
"Che cái gì mà che?" Nữ vương một tay nắm lấy chăn kéo xuống, nằm úp sấp trên ngực của cô, đôi mắt to tinh quái nhìn cô: "Đến đây, nói cho em biết, Eunseo thích em, có yêu em không nào?"
"Tôi....." Đôi mắt ngập nước vụt sáng, bờ môi đỏ run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, gương mặt sắp chuyển sang màu tím, bộ dạng ngượng ngùng đến sắp ngất
"Hắc hắc hắc, nghẹn ngùng như vậy sao?" Yêu chết bộ dạng này của cô, cũng vì hiếm thấy nên mới càng phải tận dụng
"Eunseo nhất định là yêu em, nếu không vì sao có thể ba ngày không ăn không ngủ ở sòng bạc cũng vì tương lai sợ em thương tâm? Nếu không yêu người ta sao nhiều năm cứ canh giữ bên cạnh người ta như vậy? Nếu không yêu, hừ hừ, tại sao lại bên cạnh người ta nếu bay mấy con ruồi thì cũng tự dưng biến mất, hả?"
"Em cũng....biết...."
"Dĩ nhiên, Eunseo có thể giấu em được điều gì?" Thật ra nàng vô cùng thích nhìn bộ dạng Eunseo vì nàng mà ghen tuông cho nên vẫn không nói gì. Biết Cô rất bận rộn nhưng chỉ cần thấy người mến mộ nàng xuất hiện, bộ dạng đại ma đầu này sẽ phát hỏa vô cùng đáng yêu. Qua nhiều năm vẫn vậy nhưng nàng vẫn thấy thật sung sướng.
Haizzz, người nhà Kim gia rất xấu tính mà lại nham hiểm, không thể thay đổi được.
"Như thế nào? Rốt cuộc có yêu hay không?" Tình cảm của cô nàng vô cùng hiểu rõ, đã rất rõ ràng mà cũng biết cô không phải là người cởi mở cho nên những lời như vậy khó mà nói ra khỏi miệng nhưng nàng vẫn thích trêu chọc.
"Em.... Rõ ràng đã biết.... Biết...."
"Eunseo không nói làm sao người ta biết được?"
Eunseo nỗ lực nửa ngày, trán toát mồ hôi, tim đập như sấm mà vẫn không mở miệng được.
Gấp gáp thành như vậy, Kim SeolA có chút thương tình bèn buông tha, đưa tay lau mồ hôi cho cô: "Thôi, đứa ngốc." Tâm tình của cô sau nàng không hiểu.
Trước kia không nói là bởi vì cô chỉ có hai bàn tay trắng, dễ dàng mở hứa hẹn thì đó không còn là hứa hẹn nữa.
Hiện tại không nói cũng là bởi vì cô vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, chưa có tư cách nói yêu, phải cho nàng tương lai đã.
Lòng tự ái của Eunseo rất mạnh, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã hiểu rõ. Nữ nhân quật cường, cao ngạo như vậy sau nhiều năm vẫn cam nguyện ở bên cạnh, chăm sóc nàng thật tốt. Tình cảm của cô gái này sao nàng không hiểu?
Có lẽ rời đi cùng cô, rời khỏi Kim gia sẽ có tương lai tốt hơn. Dù sao ý tốt của Kim gia với cô cũng có hạn, trừ phí hàng năm cho cô, những thứ khác đều không quan tâm mà Eunseo thì vẫn có thể chăm sóc nàng rất tốt.
Nếu như ban đầu không phải vì nàng, nếu như ban đầu cô không bước vào Kim gia thì mọi chuyện ngày hôm nay đã khác. Nhưng có lẽ cũng là có lẽ. Ít nhất hiện tại cô đang bên cạnh nàng, cùng sống với nàng.
Không có nói ra lời yêu, cũng nhất định là không phải không yêu. Lúc tuổi trẻ yêu nhau say đắm thì không phải nhất định là do thói quen. Ít nhất nàng đã yêu cô nhiều năm như vậy và Eunseo cũng đã đáp lại tấm chân tình của nàng.
Ngay bây giờ, đã thỏa mãn.
Tựa vào trong ngực của cô, chậm rãi ngáp một cái, một lần mệt mỏi, một lần điên cuồng xong lại có thể nằm trong ngực cô bình yên mà ngủ thì đó là hạnh phúc rồi.
Eunseo mở rộng vòng tay ôm chặt lấy nàng.
Bàn tay ngọc ngà hung hăng vỗ ngực cô một cái: "Đừng đập nhanh như vậy, rất ồn." Giọng chẳng xem đạo lý ra gì, cứ như là lời của nàng là lẽ đương nhiên .
Nhưng mà, Son Eunseo lại thich điều đó.
"Ừ." Cô bật cười thỏa mãn và an lòng
Căn phòng yên tĩnh ấm áp.
"Kim SeolA"
"Hửm..."
"Tôi....tôi....yêu em"
Trả lời cô là tiếng hít thở đều đều của nàng.
Nàng đã thiếp đi.
Lấy tất cả dũng khí, toàn bộ nội lực và nỗ lực lâu năm mới có thể nói ra miệng, nhưng nàng đã ngủ rồi, không nghe thấy.
Eunseo cũng không cảm thấy thất vọng, ngủ thiếp đi cũng tốt. Tương lai cho đến khi cô mạnh mẽ hơn, đến khi cô có thể cho nàng tương lai hạnh phúc thì cô sẽ nói lại cho nàng nghe.
Eunseo cẩn thận ôm người trong ngực lại, kéo chăn, từ từ nhắm mắt rồi ngủ luôn.
Trong ngực, đôi môi xinh đẹp của Kim SeolA rất khẽ cong lên, hừ, có nói cũng không tự nhiên. Có thể mà không chịu thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com