Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 118:"Muốn chiều chuộng em"



Trong đầu Lan Ngọc giống như có hàng ngàn pháo hoa đang nổ. Đại não lại lần nữa xoay chuyển, trong óc một mảnh trống rỗng bỗng xuất hiện một cánh tay, sau đó lại là gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ.



Cô thậm chí còn cảm thấy cánh tay của nàng đều phiếm màu hồng nhạt.



Máu dồn lên não, cổ họng phát ngứa, áp lực hồi lâu xao động ở trong cơ thể đấu đá lung tung, cả người đều nóng lên.



Tay nàng giơ lên một hồi, không thấy cô có động tĩnh gì, chậm rì rì nâng mắt lên, mới nhìn một cái lại tựa như bị phỏng mà vội vàng né tránh.



Ánh mắt kia quá nóng, giống như ngọn lửa lại giống như một cơn lốc.



Ngón tay nàng run lên, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi nó sắp không phải của chính mình.



"Buổi tối muốn ăn cái gì?"



Giọng nói Lan Ngọc khàn khàn trầm thấp. Cô nói xong, nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay nàng



Lòng bàn tay nóng bỏng.



Lâm Vỹ Dạ bất ngờ, Lan Ngọc vậy mà lại nói lảng sang chuyện khác.



Lan Ngọc âm thầm điều chỉnh hô hấp, lại nói: "Đến nhà Ngọc đi, có rất nhiều đồ ăn."



Lâm Vỹ Dạ ngốc ngốc gật đầu, "Vâng."



Trong phòng bếp, cô bận bận rộn rộn nhưng một chút cũng không tỏ ra hoảng loạn, thong dong nhàn nhã.




Nàng ngồi ở trên sofa, nhìn một hồi. Nhớ tới lúc trước từng nghe qua một câu: Người biết nấu ăn rất xinh đẹp, nghiêm túc nấu ăn lại càng đẹp hơn.



Người đẹp tới nỗi chỉ cần ngồi một chỗ cũng đã là cực phẩm, giờ phút này lại ở phòng bếp vì nàng mà nghiêm túc nấu ăn. Quả thực làm người không dời mắt được.



Lâm Vỹ Dạ nhìn đến nỗi đỏ mặt.



Nàng ảo não lại thẹn thùng mà xoa xoa đầu, gối ôm cứ cầm lại buông. Cuối cùng ngồi yên không được nữa mới đi vào phòng bếp.



Cửa vừa mở ra, mùi hương của đồ ăn đã chui vào mũi, nàng chờ mong mà nhìn xung quanh.



Lan Ngọc nghe được động tĩnh nghiêng đầu, hỏi: "Đói bụng?"



Lâm Vỹ Dạ gật gật đầu, "Có chút..."



Vốn dĩ nàng vào đây là muốn phụ cô một chút, nhưng chắc chắn cô sẽ không đồng ý. Lâm Vỹ Dạ muốn nói lại thôi.



Lan Ngọc mở nắp nồi, xoay người nói: "Lập tức là ăn được."



Ánh sáng phòng bếp nhu hòa dừng ở trên người cô, mặt mày mông lung, trên vai đọng lại tia sáng, phía sau sương mù chậm rãi dâng lên. Nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của cô



Lâm Vỹ Dạ mở to mắt, không dời đi được, đỡ cánh cửa đứng đối diện Lan Ngọc. Hơn mười giây sau, chú ý tới ánh mắt thâm trầm của cô chuyển đến môi của nàng. Lâm Vỹ Dạ thoáng chốc hoàn hồn.



Nàng giữ lấy khung cửa, nhưng cũng không trốn tránh ánh mắt của Lan Ngọc. Cô khàn giọng, "Em nghỉ ngơi một lát đi, đã luyện vũ đạo cả một ngày rồi, đợi lát nữa Ngọc mát xa cho em."



Lâm Vỹ Dạ mơ hồ "ừm" một tiếng, đóng cửa lại.



Thịt viên, trứng kho hồng trà, sườn xào chua ngọt, canh gà hầm rau củ.



Ba món mặn một món canh.




Nàng muốn giúp cô bưng thức ăn, lại bị cô ngăn trở, "Để Ngọc, em ngồi kia đi."



Nàng bất đắc dĩ cong mắt cười, "Lan Ngọc, em có thể làm được mà, ở nhà em cũng thường xuyên nấu ăn, biết bưng thức ăn thế nào để không bị phỏng."



Cô đang múc canh, nghe nàng nói vậy liền quay đầu lại nhìn nàng, ngắn ngủi một câu, "Muốn chiều chuộng em."



Ngữ khí tỏ vẻ đương nhiên, thậm chí còn có chút tuỳ hứng thời niên thiếu, hồn nhiên không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.



Lâm Vỹ Dạ cười cười đi đến bàn ăn, phất phất làn váy ngồi xuống đối diện Lan Ngọc, "Vậy nhỡ đâu Ngọc chiều em đến hư thì làm sao bây giờ?"



Cô rất tự nhiên mà biện đũa ra, hỏi lại: "Sẽ như vậy sao?"



Tay nàng chống cằm, "Sẽ đấy"



Cô cúi đầu đưa bát cho nàng, nghe thế khóe miệng cong lên, ngay sau đó nhạt đi, tà khí vẫn mạnh mẽ toát ra.



Bình tĩnh nói: "Khá tốt. Em xứng đáng được nuông chiều."



Vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ nhìn thấu lại không nói toạc ra.



Rõ ràng chính là muốn cho nàng không rời khỏi cô



Tay nghề nấu ăn của Lan Ngọc cực kỳ tốt, Lâm Vỹ Dạ giống như lúc sáng, thật lòng khen, "Ngon lắm"



Lan Ngọc ăn một lát liền không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn nàng



Mới đầu nàng vẫn còn trầm mê ở trong đồ ăn ngon, quai hàm nhai đến mỏi mới dừng lại nghỉ ngơi, lúc này chú ý tới cô đang nhìn mình không chớp mắt.



Trong chén của nang vẫn còn thừa chút cơm, cô nhìn thấy nói: "Em ăn thêm chút nữa đi."



"Ngọc còn không biết xấu hổ mà dám nói em" - Lâm Vỹ Dạ nhìn chén cơm của Lan Ngọc bĩu môi, "Ngọc cũng ăn đâu có nhiều."



"Nhìn em ăn là no rồi."



"Nói vớ vẩn gì không biết nữa."



Cô nâng mi, cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn cơm.



Ăn một ngụm lại phát hiện Lâm Vỹ Dạ còn không động đũa, ngẩng đầu nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ ngượng ngùng xoa xoa quai hàm, hàm hồ nói: "Nhai nhiều quá nên có chút mỏi thôi..... Nghỉ một chút là được rồi."



Lan Ngọc không dự đoán được, hậu tri hậu giác trên mặt hiện lên ý cười, nhưng không quá một hồi, nụ kia cười liền nhiễm sắc thái khác.



Tóc của nàng hơi loạn, rời rạc buộc ở sau đầu, gương mặt hồng hồng mềm mềm, cười đến động lòng người.



Cô cúi đầu di chuyển tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn nàng



Cơm nước xong, Lan Ngọc dọn dẹp, cho chén đũa vào máy rửa bát. Lâm Vỹ Dạ thì lau bàn.



Trên mặt bàn pha lê để một đĩa dứa, là cô gọt giúp nàng



Lâm Vỹ Dạ lấy nĩa cắm một miếng



Vừa nuốt xuống liền "a" một tiếng, nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, Lan Ngọc đã khẩn trương hỏi: "Nơi này đau sao?"



Cô đang giúp nàng mát xa cẳng chân, từ lúc nàng "a" lên liền bất động.



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, nuốt xuống miếng dứa trong miệng, "Em muốn nói là dứa ngọt quá thôi, còn đặc biệt ngon."



Nàng lại cắm một miếng đút cho cô



Lan Ngọc sửng sốt, đờ đẫn há miệng ăn.



"Ngọt không?"



Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối không rời khỏi nàng "Ừm. Ngọt."



Lâm Vỹ Dạ không biết qua bao lâu, nhưng nàng cảm thấy hai cái đùi đều bị cô mát xa đến nỗi nóng lên.



Từ chân trái đến đùi phải, từ đùi phải đến chân trái, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.



Cô không muốn buông nàng ra, không muốn nàng trở về nhà. Nàng cũng không rên một tiếng, cứ như vậy chờ cô, sau đó eo hơi mỏi lại liền dựa vào sườn ghế sofa mà ngủ mất.



Trước khi chìm vào giấc ngủ nàng vẫn còn suy nghĩ, không biết tay cô có mỏi không?



Lan Ngọc mát xa một hồi, mới phát hiện nàng đã ngủ rồi, cô không tiếp tục nữa, ngón tay đau nhức. Cô dựa vào sườn ghế sofa nhìn nàng, mười ngón tay giãn ra.



Hô hấp của thiếu nữ dần dần bằng phẳng, đã là 10 giờ tối. Dựa theo thói quen của nàng, thì lúc này đã là giờ nàng chuẩn bị ngủ.



Cô lấy chìa khoá từ trong túi của nàng ra, nhẹ nhàng bế nàng lên, đem nàng mang về phòng ngủ của nàng



Lan Ngọc nhẹ nhàng đặt Lâm Vỹ Dạ lên giường, giúp nàng đắp tốt chăn, thời điểm chăn che lại cánh tay của nàng, cô bỗng nhiên dừng lại động tác, không thể khống chế mà nhìn chằm chằm cánh tay của nàng



Sau một lúc lâu, cô nhấc lên góc chăn, cánh tay của nàng lộ ra. Trong phòng, một màn nam sinh cầm tay nàng lại thoáng hiện lên.



Lan Ngọc kéo cánh tay Lâm Vỹ Dạ, lòng bàn tay ở cổ tay nàng nhẹ nhàng cọ xát, động tác phá lệ ôn nhu, lực đạo không bị mất khống chế, nhưng cô cũng không có dừng lại.



Không biết bao lâu.



"Ngọc sao vậy?"



Thanh âm mềm ấm còn mang theo tia buồn ngủ.



Cô hoàn hồn, tay cũng không buông ra, liễm mi, "Đánh thức em?"



Lâm Vỹ Dạ chỉ nói: "Ngay từ đầu em đã ngủ không sâu."



Lan Ngọc không nói lời nào, nhưng vẫn không buông tay.



Nàng lại hỏi: "Ngọc sao vậy?"



Cô vẫn là không trả lời, rốt cuộc cũng buông tay nàng ra.



Một trận trầm mặc.



Lan Ngọc vốn dĩ đang ngồi xổm, lúc này đã đứng lên, "Có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, Ngọc sợ về sau sẽ nhịn không được."



Lâm Vỹ Dạ ngồi dậy, tóc đen buông xuống, "Là thật sự muốn buông bỏ sao?"



Lan Ngọc gật đầu.



Nàng giật giật cánh tay, "Nếu đây là chuyện Ngọc muốn, em sẽ ủng hộ."



Chỉ cần là cô muốn, hơn nữa chỉ cần không đem cô kéo vào vực sâu hắc ám, nàng đều nguyện ý ủng hộ cô



Lan Ngọc an tĩnh mà rời đi.



Nàng nghiêng tai, nhưng không nghe được thanh âm đóng cửa của cô. Rõ ràng là ở đối diện, rõ ràng rất gần.



Nàng vuốt làm da bị cô cọ xát hồi lâu, cảm giác "vắng vẻ" trong lòng đột ngột ập tới.

------

Rạng sáng, Lâm Vỹ Dạ đã làm một quyết định.



Sáng hôm sau nàng vừa mở cửa ra, Lan Ngọc cũng vừa vặn đi ra ngoài. Hai người cùng nhau ăn cơm sáng. Cô thay đổi thành bữa sáng kiểu Trung Quốc - bánh bao nhỏ, sữa đậu nành.



Không biết cô đã dậy từ lúc mấy giờ để làm mấy thứ này.



"Chúng ta tìm một ngày để về trường thăm lão sư được không?" - Lâm Vỹ Dạ ăn xong một cái bánh bao nhỏ, nói.



Lan Ngọc dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: "Hôm nay cũng được."



Nàng nhịn không được hỏi: "Công ty không bận ạ?"



"Rất bận." - Cô nói đúng sự thật.



Gần đây Lê thị đang toàn lực phản kích, tổng bộ bên Lan Ngọc còn chưa hoàn toàn chuyển về trong nước, bên trong công ty không tính là ổn định. Thủ đoạn của thị trường trong và ngoài nước vẫn có khác biệt rất lớn.



"Coi như đi giải sầu." - Lan Ngọc lại nói.



Buổi chiều, Lan Ngọc lái xe, một đường bằng phẳng. Cô thay một chiếc xe hơi màu đen mới, hình dáng không quá phô trương, nhưng chỉ nhìn qua là biết rất xa xỉ.



Năm kia Lâm Vỹ Dạ có về thăm trường một lần, cùng Nam Thư trở về. Nam Thư nói năng chua ngoa bao nhiêu, trong lòng lại mềm giống đậu hủ bấy nhiêu.



Cô ấy nói không muốn về thăm trường học cũ, nhìn thấy liền cảm thấy mũi lên men, ký ức quá nhiều, chính là không thể quay về, quá khổ sở. Nói là nếu có về thăm trường lần nữa cũng đừng tìm cô.



Trường học không mấy thay đổi, mấy cây đại thụ tuổi càng lúc càng lớn, vết rạn trên gạch càng ngày càng nhiều, thời gian lắng đọng lại hương vị càng nồng đậm, thật sự phù hợp danh hiệu "trường học có bề dày lịch sử lâu đời".



Hi người sóng vai đi vòng quanh sân thể dục. Có mấy lớp đang học thể dục.



"Qua nhiều năm như vậy rồi, em vẫn cảm thấy đồng phục của trường rất đẹp." - Lâm Vỹ Dạ nhợt nhạt cười.



Sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen hoặc váy dài.



Lan Ngọc nhìn sân thể dục, tầm mắt thông thấu. Ký ức vô cùng rõ ràng, dấu vết đã lưu ở trong đầu, tùy thời đều có thể xuất hiện.



Cây đại thụ trong góc tường kia, ngày đầu tiên nàng chuyển đến đây, cũng là lần thứ hai nàng bước về phía cô



Lần đầu tiên, trong ánh mắt xinh đẹp của nàng đều là lo lắng, tay nhỏ trắng nõn đưa cho cô một tờ khăn giấy, cả người ôn nhu giống như cơn gió đầu mùa xuân, nhẹ nhàng thổi qua, lúc ấy, hoa anh đào đã nở, thậm chí cô nghe thấy được hương hoa của mùa xuân.




Lần thứ hai gặp lại, trong ánh mắt xinh đẹp ấy đều là sợ hãi, còn có...... hận thù cùng tự trách mà cô nhìn không hiểu. Sau đó, nàng rơi lệ, đôi mắt thuỷ linh linh ấy rơi nước mắt.



Đó là số ít lần Lan Ngọc cảm thấy đau đớn, đau đến nỗi cô nâng tay lên, hứng nước mắt nàng. Chính là cô không dám đụng vào nàng, chỉ có thể hứng ở dưới cằm nàng, những giọt nước mắt kia cũng thực ngoan mà rơi ở lòng bàn tay của cô...... Đồ vật của nàng, độ ấm của nàng. Cô nghĩ, nếu nàng cũng giống như giọt nước mắt này dừng ở trên tay cô thì tốt rồi.



Hai người bất tri bất giác đi đến thính phòng gần sân thể dục.



Lâm Vỹ Dạ nhớ tới lần đó Vinh Râu cùng mấy nam sinh trong đội bóng đánh hội đồng với Lan Ngọc, sau lại phát hiện cô biết đánh nhau, hơn nữa đánh nhau rất lợi hại, nàng liền hoài nghi chuyện đó. Nhưng từ trước đến nay nàng đều không hỏi.



"Lúc ấy, Vinh Râu cùng đám người đó đánh Ngọc sao?" -Ngữ điệu của hơi nâng cao lên, trong mắt là ý cười ôn nhuận, "Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?"



Một câu "lúc trước tại sao em lại chuyển trường tới đây" của Lan Ngọc bị nghẹn trong cổ họng.



Cô hơi dừng lại, sau đó trả lời nàng: "Là Ngọc đánh bọn họ."



Nàng ngồi trên ghế trong thính phòng, ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô, "Một mình Ngọc đánh bọn họ? Vậy Ngọc nói dối?"



Lan Ngọc gật đầu, "Đúng vậy."



"Sao lại đánh bọn họ?"



Ánh mắt của cô dừng ở áo thun màu trắng cùng quần jean trên người nàng



Mặt Lâm Vỹ Dạ rất nhỏ, ngũ quan nhu hòa không có tính công kích, sạch sẽ thanh nhã, ánh mắt đầu tiên sẽ hấp dẫn người làm người muốn tới gần, diện mạo dễ nhìn lại làm lòng người thoải mái.



Nhiều năm như vậy nàng cũng không thay đổi, giờ phút này mặc quần áo như vậy, tựa như một nữ sinh cao trung.



"Bọn họ nói em mặc đồng phục rất đẹp." - Lan Ngọc chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp, "Ngọc không thích bọn họ nhìn em, cho nên mới đánh bọn họ."



Lâm Vỹ Dạ thu hồi mắt, nhìn chằm chằm đầu gối mình.



"Ngọc không thích em mặc cái váy ren kia, bởi vì người đàn ông khác sẽ nhìn em." - Lan Ngọc tiếp tục nói, thanh âm không phập phồng, bình đạm tự thuật: "Nhưng Ngọc hy vọng em có thể mặc những thứ mình thích."



Lâm Vỹ Dạ nâng lên lông mi.



Lan Ngọc duỗi tay khẽ vuốt sườn mặt nàng, ôn nhu lại kiên nhẫn, "Ở trong mắt Ngọc, em mặc cái gì cũng khiến Ngọc mê muội. Cho nên, em cứ mặc theo ý thích của mình."



Nàng cầm lấy bàn tay của cô đang vuốt tóc mình, nhìn chằm chằm mắt cô, nói: "Em là của Ngọc"



Ăn mặc thế nào cũng là người của cô, người khác thấy thì sao, dù gì nàng cũng là của cô. Cô bảo vệ được nàng, nàng cũng chỉ thuộc về một mình cô



Tay Lan Ngọc phảng phất giống như bị phỏng một chút, theo sau chính là dòng nước ấm tập kích toàn thân, hai mắt cô ám đi, ánh sáng nguy hiểm.



Không khí nháy mắt biến hóa, còn không có nghiêm trọng thêm, chuông tan học đã vang lên.



Là giờ ra chơi.



Nàng không buông tay cô ra, "Chúng ta đi tìm chủ nhiệm lớp đi."



Tới khu dạy học, cuối cùng vẫn phải buông tay cô ra.



Thầy chủ nhiệm cũ đang chủ nhiệm lớp 12, cả ngày bận tối mặt tối mũi.



Lúc hai người đến văn phòng, ông còn chưa trở về. Bọn họ lại gặp được hóa học lão sư



Hóa học lão sư đang uống trà, chậm rì rì thưởng thức.



Giọng nói cùng biểu tình của ông đều mang theo phức tạp cảm thán: "Các em thế mà còn ở bên nhau? Tôi cho rằng Lan Ngọc xuất ngoại xong sẽ không trở lại nữa."



Lan Ngọc nhìn ông hơi hơi gật đầu, "Đương nhiên là phải trở về đền đáp tổ quốc."



Hóa học lão sư vai hơi run, nói với Lâm Vỹ Dạ: "Đây là em dạy dỗ? Hiện tại trở thành cái dạng này?"




Lâm Vỹ Dạ cười nói: "Lan Ngọc là tự học thành tài."



Hóa học lão sư uống ngụm trà, "Vậy nhất định cũng là vì em. Lúc các em còn đi học tôi đã cảm thấy con bé này...nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, chính là thế giới của nó quá bé, không dung nạp được nhiều người."



Lâm Vỹ Dạ cũng cảm thấy như vậy, lại đột nhiên tò mò, rốt cuộc nàng làm thế nào mà chui được vào trong thế giới nhỏ của cô?



Hóa học lão sư lại tiếp tục nói: "Cho nên các lão sư nói cái gì nó cũng không nghe! Bảo học tập nó cũng không học, bảo nó đừng yêu sớm, em nhìn xem hiện tại còn ở cùng em, đúng là không quản được! Hiện tại nghĩ lại đều khiến tôi tức đến ngứa răng."



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ, thân mình nghiêng lại gần Lan Ngọc một ít, có chút muốn nghịch ngợm cùng cô



Đáy mắt Lan Ngọc hiện lên ý cười, rũ mắt nhìn nàng mang theo nuông chiều cùng tuỳ ý.



Hóa học lão sư lại uống ngụm trà, "Sau này các em tính thế nào?"



Lâm Vỹ Dạ bắt đầu nghe không hiểu.



Lan Ngọc nghe hiểu nhưng cũng không nói tiếp.




Hóa học lão sư tính tính, "Các em cũng đã 25 rồi, còn không tính toán kết hôn à?"



Gương mặt Lâm Vỹ Dạ nóng lên. Lan Ngọc hoãn thanh nói: "Còn đang suy xét."



Nàng nhìn sườn mặt của cô. Biểu tình không có gì biến hóa.



Bên cạnh có nữ lão sư nghe được nói tiếp.



"Đều 25 rồi, cảm thấy không thành vấn đề thì kết hôn đi. Hai đứa xinh đẹp thế này, sau này mà sinh được baby chắc chắn là cực phẩm."



Baby......



Lông mi Lâm Vỹ Dạ rung động.



Hóa học lão sư cùng nữ lão sư tán gẫu vài câu, lại nhìn Lan Ngọc dương dương mi, "Lúc đi học đúng là không nghĩ tới em sẽ yêu sớm, càng không nghĩ tới hai đứa sẽ bên nhau lâu như vậy."



"Bọn trẻ bây giờ càng ngày càng nghịch ngợm, mấy ngày trước còn làm thầy toán của các em tức đến nỗi nhập viện."



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày, "Toán học lão sư vào bệnh viện ạ?"



Hóa học lão sư thở dài gật đầu.



Lan Ngọc nhàn nhạt nói: "Đó là tổn thất của bọn họ."



Hóa học lão sư cười, "Đúng vậy."




Toán học lão sư có tiếng nghiêm khắc, đối với thời gian đi học cùng tan học, cách bày biện đồ vật trên bàn đều rất cẩn thận. Ông có bao nhiêu nghiêm khắc, tư duy cũng có bao nhiêu nghiêm cẩn. Chẳng sợ tuổi tác đã lớn, logic cũng rất là rõ ràng, phương thức dạy học ngắn gọn trực tiếp, giải đề cũng đi thẳng vào trọng điểm.



Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, học sinh lại khiến ông tức đến nỗi vào viện, chính là một tổn thất to lớn.



Lâm Vỹ Dạ nhìn quanh một vòng văn phòng, thầy chủ nhiệm còn chưa trở về, các giáo viên khác đang soạn bài hoặc chấm bài thi.



Anh Đức không ở đây.



Sau khi tối nghiệp đại học, Anh Đức liền tới Nhị Trung làm vật lý lão sư.



"Anh Đức đâu ạ?" - Lâm Vỹ Dạ bật thốt nghi hoặc.



Hỏi xong cũng chú ý tới người bên cạnh rõ ràng sửng sốt một chút.



Nhưng lời nói cũng không rút về được, hóa học lão sư cũng mở miệng.



"Đang muốn nói chuyện này đây, haizz, nó bị gãy xương đùi."



Lâm Vỹ Dạ mắt trợn to, "Gãy xương?"



Nữ lão sư gần đó lại nói tiếp, "Ngày mưa không cẩn thận bị ngã, là chuyện của hai ngày trước rồi. Nhưng mà thằng nhỏ cũng rất có trách nhiệm với công việc, đã xin về nhà soạn bài rồi."



"Ngày thường tính tình của Anh Đức không tồi lại dễ nói chuyện, chỉ mong học sinh thấy thằng bé bị thương như vậy, về sau đừng gây thêm rắc rối cho thằng nhỏ nữa."

-----

Sau khi rời khỏi văn phòng, Lâm Vỹ Dạ gọi cho Nam Thư



"Chị có biết chuyện anh Anh Đức bị gãy xương không?"



Nam Thư nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, "Gãy xương? Anh ấy không nói với chị. Với cả dạo này chị cũng không thường xuyên liên lạc với anh ấy."



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày, "Em vừa về thăm trường, lão sư nói chuyện này đã xảy ra từ hai ngày trước rồi, nhưng bây giờ cô chú đều không ở trong nước."



"Có thể là anh ấy đang ở chỗ bạn, rốt cuộc tìm chúng ta cũng không tiện, cũng không giúp được chuyện gì lớn."



"Có lẽ vậy. Nhưng sao lại không nói một tiếng nào với chúng ta?"



"Em nhanh đến xem anh ấy đi." - Nam Thư thanh âm thấp vài phần, "Bây giờ chị không về được...... Em đi thay chị, giúp chị xem anh ấy thế nào, sau đó nói cho chị tình trạng. Cũng đừng quên giúp chị mắng anh ấy một trận, xảy ra chuyện cũng không nói cho chúng ta."



Lâm Vỹ Dạ mím môi, không nói gì.



Nam Thư cũng im lặng.



Lan Ngọc nhận thấy được Lâm Vỹ Dạ an tĩnh có chút không thích hợp, nghiêng đầu, liền nghe nàng nói: "Được, em đi thăm anh ấy."



Bước chân Lan Ngọc vừa nâng lên lại đặt xuống.



Hai người đã đi ra tới cổng trường.



Lâm Vỹ Dạ tắt điện thoại.



Anh Đức cùng nàng và Nam Thư cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ hai chị em hay bị ức hiếp, anh không ít lần ra mặt giúp bọn họ, hơn nữa lại là hàng xóm, tình cảm có thể xem như là người nhà.



Đến thăm là chuyện đương nhiên, Lâm Vỹ Dạ cũng không tính toán gạt Lan Ngọc



Nàng vừa muốn nói, Lan Ngọc đã nhấc chân lập tức đi về phía trước



Lâm Vỹ Dạ đuổi kịp, ngồi vào trong xe, hoãn thanh nói: "Lan Ngọc..."



"Không đi được không?"



Cô đánh gãy lời nói của nàng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lâm Vỹ Dạ lập tức nói: "Không phải em đi một mình, mà là Ngọc đi cùng em."



Lông mi cô hơi đậy, nhưng biểu tình vẫn như cũ: "Ngọc không muốn em nhìn thấy anh ta"



Nàng không nghĩ tới cô sẽ nói rõ là cô không muốn, nghi hoặc nhíu mày, cuối cùng vẫn ôn nhu giải thích: "Lan Ngọc, em cùng Nam Thư với anh Anh Đức cùng nhau lớn lên, chúng em cùng lắm cũng chỉ là quan hệ anh trai em gái thôi."



Nàng nói xong, phát hiện sắc mặt cô càng khó nhìn.



Lâm Vỹ Dạ gãi gãi lỗ tai.



Thật sự càng giải thích càng loạn.



"Lan Ngọc, em......"



"Lâm Vỹ Dạ" - Lan Ngọc thấp giọng gọi nàng



Tay cô để trên tay lái, chống trán, cánh tay đường cong căng chặt, gân xanh hình dáng rõ ràng, thanh âm áp lực khắc chế, "Em còn như vậy, Ngọc thật sự nhịn không được."



Lâm Vỹ Dạ gây người.



Hốt hoảng, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện.



Đời trước Anh Đức cũng từng gãy xương, nhưng là vào năm lớp 12, nhưng đời này, lớp 12 Anh Đức không bị gì cả.



Lúc ấy Anh Đức gãy xương, Lâm Vỹ Dạ không chuyển đến Nhị Trung. Nam Thư và Anh Đức cùng trường, theo lời dặn dò của ba mẹ anh cùng ba mẹ Lâm mà mỗi ngày đều đi học cùng anh.



Lâm Vỹ Dạ vẫn luôn cho rằng, Lan Ngọc là bởi vì chuyện này mới nổi điên làm nổ trường học.



Nhưng là, trường học không phải do Lan Ngọc làm nổ, ngay từ đầu liền không phải. Lan Ngọc thậm chí còn không có ý nghĩ như vậy.



Nhưng Lâm Vỹ Dạ cho rằng Lan Ngọc là bởi vì Anh Đức mới mất khống chế, mà đây cũng không phải chỉ là suy đoán. Lần cuối cùng nàng nhìn thấy Lan Ngọc, hôm ấy Nhị Trung tan học, nàng đến đó đợi Nam Thư. Lúc ấy Anh Đức còn không có quen dùng nạng, nàng cùng Nam Thư  mỗi người đỡ một bên.



Lúc đó bên cạnh đi qua một người, người nọ quay đầu lại, tóc đen dài đến mắt, che khuất nửa đôi mắt, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nhưng Lâm Vỹ Dạ vẫn đọc được bên trong âm u cùng lạnh lẽo.



Là Lan Ngọc. Cô đi qua bên người nàng, quay đầu lại thẳng tắp nhìn Anh Đức, ánh mắt âm lãnh.



Đời trước, bởi vì Anh Đức gãy xương, Nam Thư chiếu cố Anh Đức, Lan Ngọc lộ ra biểu tình như vậy.



Đời này, bởi vì Anh Đức gãy xương, nàng muốn đi thăm Anh Đức. Lan Ngọc khí thế áp bách mà nói ra những lời đó.



Trong xe nhìn bộ dạng của Lan Ngọc như vậy, Lâm Vỹ Dạ giống như đã biết, đêm qua lúc cô rời đi, cảm giác "vắng vẻ" đột ngột trong lòng là cái gì.



"Nhịn không được thì sao?" - Nàng hỏi lại cô



Lan Ngọc thấy đôi môi hồng nhạt của nàng lúc đóng lúc mở, không chút nào che lấp mà nhìn chằm chằm, thanh âm ám ách, "Lấp kín miệng em."



Nàng thấy cô nói trắng ra như vậy liền có chút khẩn trương, một tay bắt lấy đai an toàn, rõ ràng nói: "Chúng ta là người yêu, Ngọc muốn hôn em lúc nào cũng được."



Lan Ngọc mị mắt, không nói gì.



Nàng không tránh né tầm mắt của cô, "Lan Ngọc...."



Mới vừa nói ra tên này, người bên cạnh đột nhiên cúi người áp xuống, một tay nắm cằm nàng, một tay chống ở trên cửa kính bên cạnh.



Nàng bị cô vòng ở trong không gian nhỏ, hai người khoảng cách rất gần, hơi thở giao triền, trong mắt người kia là ảnh ngược của mình.



Ngọn lửa trong người Lan Ngọc mãnh liệt bùng lên, một bàn tay thì lạnh lẽo, một bàn tay lại nóng bỏng, hương vị trên người thiếu nữ kích thích cô. Cảm giác trên tay lại khiến cô càng thêm mê muội. Lan Ngọc cọ xát cằm của nàng, khi thì ôn nhu khi thì dã man, đôi mắt cô hơi rũ nhìn môi của nàng, ánh mắt sâu thẳm lại tà khí.



"Vừa rồi Ngọc vẫn luôn nghĩ, nếu em lại gọi tên của Ngọc thêm một lần nữa, Ngọc liền......"



Cô dùng hành động thay thế lời nói kế tiếp, cúi đầu trực tiếp ngậm lấy môi nàng












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com