Chap 141: Ngoại Truyện 7 - Tiểu Tinh Linh
Ngày Lâm Vỹ Dạ sinh, bạn tốt của nàng đều đến đầy đủ.
Lâm Vỹ Dạ tuy vô cùng đau đớn, nhưng khi thấy Dương Lâm cùng Anh Đức, không nhịn được lo lắng quay qua nhìn Lan Ngọc
Cô đoán được nàng đang nghĩ cái gì, hai hàng lông mày vặn chặt lại, cúi đầu hôn tay nàng: "Em đừng nghĩ nhiều. Ngọc không có việc gì."
Thời gian sinh nở dài dằng dặc lại giày vò, nàng đau đến nỗi giọng nói cũng thay đổi. Tiếng la hét của nàng truyền ra ngoài không ít.
Trong lòng bàn tay Lan Ngọc túa mồ hôi lạnh, cô rất ít khi căng thẳng. Lần đầu tiên là lúc đi lĩnh chứng với Lâm Vỹ Dạ, nhưng so với lần này, lúc đó chẳng tính là gì cả.
Bởi vì ngoại trừ khẩn trương thì còn có sợ hãi. Suy nghĩ của cô bắt đầu lộn xộn. Mỗi lần nàng đau đớn hét lên, đều giống như đang cầm một con dao cùn chậm rãi cắt từng miếng thịt trên người của cô
Thời khắc đứa bé được sinh ra, nó "oa oa" khóc hai tiếng, Lan Ngọc lập tức thở hắt ra, ý nghĩ duy nhất của cô lúc đó chính là: Không để Lâm Vỹ Dạ sinh con thêm lần nào nữa. Cô không chịu được khi thấy nàng đau đớn như vậy.
Đứa bé được đưa đến trước mặt Lan Ngọc nhưng cô cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái liền vội vàng đi lên nhìn Lâm Vỹ Dạ
Hai y tá ngẩn người nhìn nhau, cuối cùng cười cười lắc lắc đầu, sau đó cẩn thận sửa sang lại cho đứa bé.
Sau khi Lâm Vỹ Dạ khôi phục ý thức, câu nói đầu tiên chính là hỏi đứa bé thế nào, là nam hay là nữ.
Lan Ngọc hơi khựng lại, nói: "Ngọc đi hỏi một chút."
Lâm Vỹ Dạ choáng váng: "Con Ngọc là trai hay gái mà Ngọc cũng không biết sao?"
"Lúc ấy vội vào với em nên Ngọc không để ý."
Nàng phình má: "Ngọc như vậy là không có trách nhiệm rồi. Cẩn thận sau này con lớn lên sẽ không nuôi Ngọc nữa."
Cô cúi người hôn trán nàng: "Bà xã của Ngọc vất vả rồi."
Lâm Vỹ Dạ lập tức trở nên mềm mại. Lan Ngọc hôn hôn tóc nàng nghĩ thầm: Ai thèm quản nó sau này có nuôi mình không, chỉ cần có Dạ Dạ của Ngọc ở bên cạnh là đủ rồi.
Lan Ngọc còn chưa kịp ra ngoài hỏi giới tính của con, Hà Thu đã đi vào, khổ sở nói: "Dạ Dạ, bé cưng của cậu cũng là bé trai. Nhưng mặt mũi rất tinh xảo, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một đại soái ca."
Cái mũi của Lâm Vỹ Dạ hơi đau xót, hai mắt nàng sáng lên, nhìn Lan Ngọc nói: "Con của chúng ta là bé trai."
Khoảnh khắc cô chạm phải ánh mắt của nàng, trong lòng giống như bị ngón út nhẹ nhàng cào một cái. Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến bộ dáng mềm mại của đứa bé mà mình nhìn thoáng qua
Cô chậm rãi nhếch lên khoé miệng: "Ừ, chúng ta có con trai rồi."
Nhưng mà loại cảm xúc mềm mại này đều bị vứt phăng đi sau khi Lâm Vỹ Dạ cả ngày chỉ chăm lo cho thằng bé, còn Lan Ngọc thì mặc kệ.
Lan Ngọc ghen ghét không thôi, không cam lòng cả ngày chỉ biết lắc lư qua lại trước mặt Lâm Vỹ Dạ. Mà mỗi lầm nàng nhìn cô, hay nói gì với cô thì 10 câu đều liên quan đến đứa bé.
"Lan Ngọc, chúng ta nên đặt tên con là gì bây giờ? Em nghĩ nhiều tên lắm nhưng vẫn thấy không ổn."
Lan Ngọc giương mắt, thuận miệng nói: "Ninh Lâm"
Lâm Vỹ Dạ méo miệng: "Thật sao? Ninh Lâm?"
Lan Ngọc gật đầu: "Ừ, là họ của Ngọc với em ghép lại."
Nàng nhẹ nhàng cười: "Tên hay lắm. Em rất thích. Vậy bé cưng của chúng ta sẽ tên là Ninh Lâm nha."
Lan Ngọc thấy thế, lì lợm dính vào nàng: "Ngọc muốn được thưởng."
Lâm Vỹ Dạ: "..."
Sau đó quyết đoán từ chối: "Không được, có bé con ở đây, làm vậy có ảnh hưởng không tốt với con đấy."
Lan Ngọc: "..."
Hôm Lâm Vỹ Dạ mới sinh, Dương Lâm còn chưa đợi được đứa bé được ra đời đã phải vội vàng rời đi vì có buổi công diễn. Rốt cuộc cũng tìm được ngày rảnh rỗi, anh chàng vui vẻ vào bệnh viện thăm nàng
Lúc anh chàng đi vào, Lâm Vỹ Dạ đang ở trên giường chơi với bé con, còn Lan Ngọc ngồi trên sofa, mặt không đổi sắc nhìm chằm chằm nàng
Dương Lâm bật cười, với con mình mà Lan Ngọc vẫn có thể ăn dấm được.
Anh chàng nghênh ngang đi vào trong phòng bệnh, đặt túi đồ lên bàn, đây là quà đền bù cho lần trước anh rời đi sớm.
"Nhanh, đang còn nóng đấy em ăn đi."
Lâm Vỹ Dạ ngửi được mùi thơm, nháy mắt mấy cái: "Tôm hùm chua cay?"
"Đúng rồi" - Dương Lâm cười cười: "Biết em thích ăn nên anh cố ý mang tới."
Mặt Lan Ngọc nhanh chóng đen lại, cầm lấy cái túi thiếu chút nữa là quăng vào mặt của Dương Lâm: "Cô ấy vừa sinh xong, anh lại dám cho cô ấy ăn tôm hùm?"
Dương Lâm mờ mịt: "Không được sao?"
Lan Ngọc chẳng thèm liếc một cái, thả cái túi vào trong tay của anh chàng, lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài."
Lâm Vỹ Dạ bị tôm hùm gợi lên khẩu vị. Nàng không vui bẹp miệng, đã rất lâu rồi chưa được ăn tôm hùm nữa.
Lan Ngọc ngồi trên giường, không đếm xỉa gì tới nàng: "Muốn ăn cái gì nói cho Ngọc là được."
Lâm Vỹ Dạ vẫn còn ôm chút hi vọng: "Ngọc sẽ cho em ăn ư?"
"Không!" - Cô cúi người: "Nhưng Ngọc có thể hôn em."
Nói xong, cô lập tức cúi xuống chặn miệng nàng lại.
-----
Lâm Vỹ Dạ ở cữ suốt một tháng, cuối cùng cũng quay lại cuộc sống bình thường. Bác sĩ kiểm tra xong cũng nói các phương diện khác không có vấn đề gì.
Nhưng mà đợi hơn 2 tháng, nàng cùng cô vẫn chung chăn gối nhưng cô cũng không chạm vào nàng
Buổi tối của ngày nào đó, đợi tiểu Ninh Lâm ngủ rồi, Lâm Vỹ Dạ ôm lấy Lan Ngọc, hiếu kì hỏi: "Không phải Ngọc đã nhịn lâu lắm rồi sao? Bác sĩ cũng nói không có việc gì rồi."
Chính xác là Lan Ngọc đã nhịn rất lâu, nhịn cũng rất khó chịu. Chỉ cần nàng câu lấy đầu ngón tay của cô thôi cũng khiến cô có cảm giác. Lan Ngọc mím môi: "Đợi một thời gian nữa, không thì sẽ có hại đối với thân thể của em."
Lâm Vỹ Dạ trợn mắt, cố ý nói giỡn: "Hay là Ngọc ở bên ngoài ăn vụng? Cho nên mới nhịn được lâu thế?"
Cô nâng cằm của nàng lên, ánh mắt nguy hiểm: "Ngọc có thể làm em sáng mai không xuống được giường đấy."
Lâm Vỹ Dạ rúc vào chăn chỉ để lộ ra một đôi mắt, cười đến cong cong: "Em còn tưởng Ngọc sẽ không nhịn được lâu như vậy."
"Ngọc cũng không phải cầm thú." - Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, giọng nói đã bắt đầu khàn khàn: "Ngọc rất thích cảm giác được hoà vào làm một với em, thích cảm giác được lấp đầy em. Nhưng thân thể của em quan trọng hơn."
Nghe cô nói vậy, gương mặt của nàng đỏ rần, cả người cũng nóng lên.
Bỗng dưng Lan Ngọc nở nụ cười, mà nụ cười này vô cùng xấu xa ác liệt: "Dạ Dạ, có phải em không nhịn được nữa rồi đúng không?"
"Không có!" - Lâm Vỹ Dạ mở to mắt phản bác. Có chết nàng cũng không chịu thừa nhận.
-----
Bắt đầu từ hôm ấy Lâm Vỹ Dạ lại cảm giác được Lan Ngọc đang cố tình trêu chọc nàng. Ví dụ như cô mặc áo sơmi không đàng hoàng, còn cố tình để lộ cơ bụng, tắm rửa xong áo tắm cũng không mặc hẳn hoi, đứng sấy tóc làm một tảng lớn phần ngực lộ ra ngoài.
Quá đáng nhất chính là có lần cô tắm xong mà không mặc quần lót, chỉ treo áo tắm lỏng lẻo trên người rồi lắc lư trước mặt nàng
Trong lòng Lâm Vỹ Dạ không ngừng lên án, Lan Ngọc vừa cố tình dụ dỗ nàng nhưng lại không chủ động chạm vào nàng, còn nói vì tốt cho thân thể của nàng nữa chứ.
Nàng không vui nâng cằm lên. Còn lâu nàng mới chủ động nhé.
Vì khôi phục dáng người như trước kia nên Lâm Vỹ Dạ bắt đầu tập yoga. Trong lúc mang thai nàng cũng không béo lên nhiều, chắc là do thể chất. Cho nên quá trình tập luyện cũng không quá cực khổ.
Ban ngày ở nhà thì nàng mặc áo bó ngắn để tập yoga, tối đến thì nàng lại mặc áo thun rộng thùng thình dài ngang đùi.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng ngày nào cũng lắc lư trước mặt Lan Ngọc, khiến cô cảm thấy tâm nhảy nhót, làm gì còn tâm trạng đâu mà làm việc.
Lúc đầu xác thực là muốn tốt cho thân thể của Lâm Vỹ Dạ, về sau Lan Ngọc lại muốn chứng minh rằng trong ngôi nhà này ngoại trừ thằng nhóc kia thì cô vẫn còn tồn tại. Cô mới là người quan trọng nhất đối với nàng. Hơn nữa cô cũng rất muốn nhìn bộ dáng chủ động của nàng
Thế nhưng cô đợi mãi mà nàng vẫn chưa chịu chủ động, ngược lại còn bắt đầu âm thầm dụ dỗ cô
------
Lâm Vỹ Dạ ôm tiểu Ninh Lâm, trong lòng cũng vì chuyện này mà hơi khó chịu. Nghĩ một hồi lại gọi điện cho Hà Thu: "Cậu nói xem có phải sau khi sinh mình xấu đi cho nên cô ấy mới không chạm vào mình? Mình cảm thấy nghi lắm. Trong lúc mình mang thai cô ấy đã nhịn rất cực khổ rồi, bây giờ mọi thứ đều ổn thì cô ấy lại chẳng thèm chạm vào mình."
Nhóc con của Hà Thu đang khóc, cô nàng vội vàng trả lời: "Hay là ông xã cậu có tình nhân bên ngoài?"
"Hả?"
Sau khi nói chuyện xong với Hà Thu, Lâm Vỹ Dạ càng chắc chắn việc Lan Ngọc không chạm vào nàng có liên quan tới việc nàng sinh con.
Tối đến, nàng nằm nghiêng người trên giường, nhịn không được vươn tay ra nói với Lan Ngọc: "Ngọc cho em mượn điện thoại của Ngọc một chút."
Lan Ngọc đang đánh máy, nghe nàng nói vậy liền đưa điện thoại cho nàng
Lâm Vỹ Dạ làm theo những gì Hà Thu dặn, mở ra danh bạ rà một lần.
Giống hệt như trước kia nàng từng xem qua, trong danh ba vỏn vẹn chỉ có 3 người liên hệ. Đó chính là nàng, Mạc Văn Khoa và Leon
Nàng hơi thả lỏng người, sau đó nhấp vào weibo.
Đầu óc Lâm Vỹ Dạ trống rỗng vài giây.
Tin nhắn trên weibo khiến nàng tưởng mình nhìn lầm. Xác minh đi xác minh lại nàng mới dám chắc chắn.
Những tin nhắn này là Lan Ngọc gửi.
Điện thoại từ trong tay trôi xuống trên giường.
Nhìn người đeo kính gọng vàng đang chuyên tâm làm việc bên cạnh, Lâm Vỹ Dạ run rẩy gọi: "Lan Ngọc...."
Dư quang của Lan Ngọc vẫn luôn quan sát phản ứng của nàng, nghe thấy giọng nói của nàng run rẩy như vậy cũng sửng sốt.
Sao lại có phản ứng như vậy? Trong điện thoại của cô làm gì có cái gì đáng nghi đâu?
Cô vội vàng quay đầu sang, đập vào mắt chính là đôi mắt nàng hồng hồng, nước mắt đảo quanh, nhìn vô cùng đáng thương.
Lan Ngọc nhanh chóng ôm lấy nàng: "Dạ Dạ, em sao vậy?"
"Ngọc...Ngọc là tiểu tinh linh sao?" - Lâm Vỹ Dạ nghẹn giọng hỏi.
"Ừm...là Ngọc" - Lan Ngọc cũng không muốn giấu nàng
Nàng bặm môi nén nước mắt, nhưng cảm giác bị cô xa lánh gần 1 tháng trời khiến nàng uỷ khuất không thôi, càng nhịn nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Cô thấy nàng khóc liền luống cuống: "Em đừng khóc mà."
Nàng được cô ôm dỗ dành một lát, rốt cuộc nhịn không được nữa mếu máo nói: "Ngọc lạnh nhạt với em, sau khi em sinh bé con ra thì Ngọc không còn như trước nữa. Nếu Ngọc muốn em chủ động thì cứ nói với em, cần gì phải chiến tranh lạnh?"
Cô vừa rút khăn giấy lau nước mắt cho nàng vừa cẩn thận nói xin lỗi.
Trong lòng cô cũng khó chịu không thôi, nhịn xuống dục vọng không chạm vào nàng đã là một loại tra tấn rồi, cô làm sao có thể lạnh nhạt với nàng được?
"Đừng khóc, em vừa sinh xong, khóc nhiều không tốt cho thân thể" - Lan Ngọc thấy Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa ngừng khóc, sốt ruột hôn hôn mắt nàng: "Dạ Dạ, xin em đấy, em đừng khóc nữa được không? Khóc nữa xấu mắt thì làm sao bây giờ?"
Cô không biết dỗ dành, chỉ biết cúi đầu lấp kín môi nàng, không cho nàng cơ hội thở dốc.
Nàng dần dần bình tĩnh lại, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của cô. Được nàng đáp lại, cô như được thêm cổ vũ, cả người dục hoả bừng bừng, trong thân thể bao nhiêu tình tố kêu gào khiến cô không thể nhịn được nữa.
Đang lúc Lan Ngọc vận sức chờ phát động thì tiểu Ninh Lâm oà khóc.
Lâm Vỹ Dạ mở bừng mắt, vội vàng đẩy Lan Ngọc ra. Lan Ngọc khó chịu, liếc xéo nhóc con nằm trong giường nhỏ cách đó không xa: "Cứ để nó khóc chán đi."
Nàng tức giận đẩy cô: "Làm gì có người ba nào như Ngọc chứ? Mau bỏ em ra."
Nàng gấp đến nỗi mặt đỏ rần, cô cũng không giữ nàng lại nữa. Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng chạy xuống giường ôm lấy bé con. Sau đó ở trước mặt lan Ngọc cho con bú.
Lan Ngọc: "..."
Cho rằng cuối cùng nàng sẽ không nhịn được, kết quả...
Lâm Vỹ Dạ đang dỗ dành tiểu Ninh Lâm, lại đột nhiên nghĩ đến Lan Ngọc vừa nói "tiểu tinh linh".
"A!" - Nàng mở to mắt: "Ngọc nói Ngọc chính là tiểu tinh linh tinh lọc giới giải trí sao? Hoá ra đó là Ngọc"
Lâm Vỹ Dạ còn chưa kịp cảm thán xong đã bị Lan Ngọc bế lên trên giường.
Nhìn cô khí thế rào rạt, nàng hơi khẩn trương, cắn môi nhỏ giọng nói: "Không nên đánh thức tiểu Ninh Lâm"
Cô nghiến nghiến răng, mạnh mẽ che lại miệng nàng
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com