Chap 74: "Có Ngọc bên cạnh em không sợ nguy hiểm nữa"
Vào tiết toán, bầu không khí của lớp trước sau như một vô cùng căng thẳng. Lão sư viết trên bảng đen giờ tự ôn luyên, các bạn học cầm bút nghiêm túc giải đề, phòng học an tĩnh, chỉ lâu lâu mới có âm thanh của giấy vụn.
Không gian yên ắng dường như có thể kéo dài đến khi tan học, bởi vì không ai dám lơ là lỗ mãng trong giờ lên lớp của vị lão sư này.
Cho nên thời điểm phòng học vang lên tiếng chuông di động, tất cả mọi người cho rằng là của lão sư. Hơn nữa, tiếng chuông kia là tiếng chuông tự động, chỉ người già và trung niên mới thiết lập.
Lão sư sửng sốt ước chừng hơn mười giây, ông chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ có người ở trong lớp của ông chơi di động, đã thế còn xấc xược không để chế độ im lặng!
Lão sư: "Ai? Đứng lên cho tôi!"
Các bạn học kinh ngạc nhìn chung quanh, nghĩ thầm rốt cuộc ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, sôi nổi tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động, cuối cùng, xác định mục tiêu ở vị trí cuối cuối lớp bên cửa sổ, kinh ngạc trong đáy lòng nháy mắt liền tiêu tán.
Lại là cậu ta.
Lâm Vỹ Dạ duỗi cánh tay, cố gắng tắt di động của Lan Ngọc trong ngăn kéo, nàng tìm một hồi lâu còn chưa tìm ra thì bàn tay bị người kia cầm lấy.
Lan Ngọc mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Vỹ Dạ nôn nóng, thấp giọng nhắc nhở, "Điện thoại của Ngọc kêu kìa!"
Lan Ngọc buông nàng ra, sờ đến di động, một cuộc gọi nhỡ. Dãy số nhìn quen mắt, là Trần Bảo Bảo
Cô không kịp làm động tác tiếp theo, điện thoại đã bị cướp đi.
"To gan!" - Lão sư thổi râu trừng mắt: "Cư nhiên sử dụng điện thoại trong lớp của tôi?!"
Lan Ngọc nhíu nhíu mày, dựa lên lưng ghế, trầm mặc không lên tiếng.
Lão sư biết nói như thế nào cô đều nghe không vào, cũng không muốn làm gián đoạn thời gian học, "Tôi giao di động của em cho giáo viên chủ nhiệm, em muốn tìm thì đi gặp chủ nhiệm lớp!"
Tan học, Lan Ngọc quả thật đi văn phòng tìm Xuân Bắc, còn đi theo lão sư dạy toán tiến vào văn phòng.
Lão sư một giây trước vừa mới giao tang vật cho Xuân Bắc, Lan Ngọc liền nói: "Lão sư, em tới lấy di động."
Toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều nhìn qua.
Vị lão sư kia tức giận kể lại cho chủ nhiệm sự tình trong lớp.
Chân mày chủ nhiệm dần dần nhăn chặt: "Lan Ngọc, em có biết Thương Trọng Vĩnh không? Em có thiên phú nhưng không nghiêm túc học tập trong lớp, cuối cùng cũng sẽ mờ nhạt trong biển người, lơ là việc học trong giai đoạn này của cao tam là không được."
Lan Ngọc: "Em không chơi trò chơi, di động em không có phần mềm trò chơi."
Thầy chủ nhiệm hoài nghi: "Thật sao?"
Sắc mặt Lan Ngọc như thường: "Thầy có thể mở ra nhìn xem, em cầm di động tra từ vựng tiếng Anh, lúc nãy là có người gọi điện thoại quấy rầy."
Thầy chủ nhiệm kiểm tra, thật đúng là không có trò chơi, thậm chí ứng dụng cơ bản như mạng xã hội cũng không có.
"Đem điện thoại tới trường là trái với nội quy trường học, tiếng Anh của em yếu có thể hỏi Lâm Vỹ Dạ, người bên cạnh cũng có thể học hỏi."
"Không được không được!"
Thầy chủ nhiệm vừa mới dứt lời, thầy giáo Hóa ở một góc khác của văn phòng nghe thấy, "Hai đứa nó không được, tiết hóa lần trước của tôi, thấy hai đứa chúng nó...... Nói chuyện phiếm! Liên tục làm mấy cử chỉ nhỏ trong giờ, không được không được!"
Thầy chủ nhiệm nghe vậy, tâm lộp bộp một cái, có loại chuyện này sao? Ông còn cố ý làm Lâm Vỹ Dạ thành lớp phó kỷ luật để giám sát Lan Ngọc...... Hai đứa nhỏ trẻ tuổi đầy sức sống, sẽ không trở thành vấn đề chứ?
Lan Ngọc quét đến sắc mặt biến hóa không ngừng của thầy chủ nhiệm, lãnh đạm mở miệng, "Bạn ấy còn không để ý đến em!"
Lâm Vỹ Dạ mới vừa vào văn phòng, liền nghe vài câu này. Bước chân nàng rối loạn, đi đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm, để bản nhiệm vụ của nàng lên bàn: "Lão sư, đây là sổ đầu bài"
Nàng đứng bên cạnh Lan Ngọc trộm liếc qua, cô không thấy ánh mắt của nàng mà chỉ chăm chăm nhìn chiếc điện thoại trên bàn chủ nhiệm, "Lão sư, em có thể lấy lại di động chưa? Em chỉ có cái điện thoại này để liên lạc với người nhà, bọn họ mỗi năm đều không ở nhà."
Sắc mặt chủ nhiệm biến đổi, nhẹ giọng hỏi: "Lan Ngọc, mẹ em không có trở về sao? Tôi thấy việc học của em hiện tại rất quan trọng, em có muốn tôi nói chuyện với mẹ giúp em?"
Lan Ngọc: "Không cần."
Cô vươn tay, ý tứ rõ ràng.
Thầy chủ nhiệm nhíu nhíu mi, bất lực lắc đầu, "Đi học không được lơ là biết không? Lan Ngọc, thầy tin tưởng em là đứa trẻ có tương lai."
Cô không lên tiếng.
Trước khi đi, lão sư dạy hoá giao cho Lan Ngọc một chồng sách mang về lớp.
Hai tay của cô ôm sách, nàng đi ở phía trước giúp cô mở cửa.
Có nữ lão sư nhìn đến cảnh tượng này, vui vẻ tiễn hai người đi rồi quay qua trêu trọc: "Tôi cảm thấy hai đứa nhỏ này rất xứng, có ý chí, học hành cũng tốt, đây còn không phải là Kim Đồng Ngọc Nữ của trường ta sao."
Lan Ngọc và Lâm Vỹ Dạ một trước một sau ở trên hành lang, mới đi một nửa, điện thoại trong túi Lan Ngọc vang lên.
Lâm Vỹ Dạ quay đầu lại, nhìn đến sắc mặt của Lan Ngọc, cũng không hỏi tiếp liền duỗi tay lấy điện thoại ra.
Một chuỗi con số, không có tên.
Lâm Vỹ Dạ: "Không ghi tên."
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, "Mở ra nghe thử xem."
Lâm Vỹ Dạ mất tự nhiên cầm điện thoại lên tai.
"Cuối tuần sinh nhật tôi cô có tới không? Tổ chức ở chỗ cũ"
Một giọng nam cất lên, Lâm Vỹ Dạ phát hiện thanh âm này rất quen thuộc, là người đàn ông mắt phượng kia, Trần Bảo Bảo
Nàng nói lại với cô: "Là Trần Bảo Bảo, anh ta hỏi cuối tuần Ngọc có muốn tham gia sinh nhật của anh ta tổ chức ở quán bar không?"
Lan Ngọc không cần suy nghĩ: "Không đi."
Lâm Vỹ Dạ trước tiên chưa nói với Trần Bảo Bảo, hắn ở bên kia điện thoại còn đang giảng cho Lan Ngọc lý do cô cần phải tới.
Nàng châm chước một phen, nói: "Lan Ngọc, em muốn đi."
Bước chân của cô khựng một chút sau đó tiếp tục đi: "Vì sao?"
"Em có chút tò mò xem quán bar có bộ dạng gì, ngày thường chỗ đó quá phức tạp không dám đi, có Ngọc bên cạnh em không sợ nguy hiểm nữa."
Lan Ngọc nhìn nàng một hồi, biểu tình khó đoán
"Được."
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com