Chap 84: "Em không chê Ngọc"
Buổi tối khi Lâm Vỹ Dạ mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại bị một trận đập cửa đánh thức.
Nàng còn tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ, bởi vì bình thường Nam Thư vào phòng chỉ gõ lên cửa một cái thật vang, ba mẹ Lâm cũng chỉ nhẹ nhàng gõ vài cái.
Một lát sau, Lâm Vỹ Dạ ý thức được đây không phải là mơ, thần trí tự do, khi nàng phát hiện là cửa phòng mình bị gõ, trong đầu hiện đủ loại tình cảnh trộm cướp vào nhà, sợ tới mức lập tức tỉnh lại.
Nàng cẩn thận bước xuống giường, tìm đồ có thể làm vũ khí phòng thân.
Đột nhiên nghe được có người kêu nàng
"Lâm Vỹ Dạ..."
Nam Thư?
Nàng chớp chớp mắt, đi tới cửa, dè dặt mở khóa ra.
Nam Thư ngồi xổm trên mặt đất, u oán mà trừng mắt nhìn nàng "Lạnh chết tao!"
Cô vẫn mặc áo ngủ mỏng.
Nam Thư cọ cọ đi vào, nhảy đến trên giường Lâm Vỹ Dạ "Mày ngủ khóa chặt cửa như vậy làm gì? Mày không sợ có ngày phòng mày cháy, cả nhà không phát hiện, cứu không được mày?"
Lâm Vỹ Dạ cũng cảm thấy lạnh, quay về ổ chăn, "Cái này thì em chưa nghĩ tới."
Nam Thư: "Về sau đừng khóa cửa!"
Lâm Vỹ Dạ vẫn không quá tình nguyện, đổi đề tài, "Chị tìm em có chuyện gì?"
Sắc mặt Nam Thư thoáng trở nên vi diệu.
Sau khi cô trở về đã rối rắm một trận, cuối cùng vẫn là từ trong nhà hộ khẩu tìm được chứng minh thư của Lâm Vỹ Dạ, cho con bé báo danh.
Cũng không biết Lâm Vỹ Dạ có thấy không vui hay không...... Vậy đều đẩy cho Lan Ngọc là được.
Nam Thư ho khan vài tiếng, đưa điện thoại di động đã mở ra đến trước mặt Lâm Vỹ Dạ "À thì...tao báo danh giúp mày rồi!"
"Cái gì?"
Lâm Vỹ Dạ duỗi đầu nhìn. Mấy chữ tiêu đề nhảy vào hốc mắt, nàng liền biết là cái gì.
Nàng trở tay không kịp, "Chị, chị...... Chị báo danh cho em?"
Nam Thư gật đầu, không muốn nghe Lâm Vỹ Dạ chỉ trích mình, nhanh chóng nói: "Tao đã bàn với ba mẹ rồi, ba không nói gì, nhưng khẳng định là đồng ý. Lan Ngọc thì mày không cần lo lắng, mày phải tin tưởng người yêu của mình! Nó sẽ không bởi vì mày khiêu vũ mà chia tay với mày. Chuyện mấu chốt là, mày thích khiêu vũ không phải sao?"
Lâm Vỹ Dạ nhăn mặt, nàng lấy di động qua, xác nhận lại lần nữa.
Báo danh thành công.
"Không phải chị nghĩ chuyện này đơn giản như vậy chứ!"
Nam Thư: "Nhảy múa có thể phức tạp như thế nào? Học chút là được?"
Lâm Vỹ Dạ liên tục lắc đầu, nàng buồn rầu mà ngã trên giường.
Sao lại như vậy...... Đời trước Nam Thư chỉ thúc giục nàng học khiêu vũ, nhưng còn không trực tiếp giúp nàng báo danh.
Nam Thư đem Lâm Vỹ Dạ từ trên giường kéo lên, "Mày nói tao nghe mày có thích khiêu vũ hay không, biết được mình báo danh thành công, nghĩ đến chính mình có thể đứng sân khấu, kế tiếp có thể học khiêu vũ mày có cảm thấy kích động không?"
Lâm Vỹ Dạ vén tóc dính ở sườn mặt ra.
Tim gia tốc đập nhanh, tay cũng ấm lên theo.
Muốn không thừa nhận cũng khó.
Nam Thư xem nàng phản ứng cũng đủ hiểu, "Dù sao tháng tư mới thi, mày tự chuẩn bị tốt."
Cô lấy di động về, "Để tao nhìn xem số điện thoại chứng minh có thể đổi thành của mày không, đợi lát tin nhắn chứng minh gửi đến, mày tự trả lời đi."
Nam Thư ra khỏi phòng.
Lâm Vỹ Dạ quấn chặt chăn, ở trên giường lăn một vòng.
Khiêu vũ, khiêu vũ...... Nhưng không đơn giản như vậy......
Đặng Midu lại bị thương ngoài ý muốn, lại vu oan cho nàng thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này...... Trọng sinh một lần, nàng có cơ hội sống lại cuộc đời, lại luôn phải đề phòng mọi thứ, không dám tiến về phía trước, cả đời không làm được chuyện mình thích sao?
Nhưng nàng sợ, sợ cư dân mạng, những người đó đều rất là đáng sợ, đoạn thời gian kia mấy ngày liền đều đen tối......
Nhưng không có đáng sợ hơn cái chết không phải sao?
Lâm Vỹ Dạ mở ra mắt, đôi mắt bị chăn bịt kín, nhìn không ra bất cứ thứ gì, bóng đêm phủ đầy.
Đời trước khi xảy ra tai nạn xe, cảm giác va chạm mãnh liệt, kính vỡ bay khắp nơi, cái loại cảm giác gần như chạm được cái chết này, nàng nằm mơ mỗi đêm đều mơ thấy, cả người toát mồ hôi lạnh.
Trọng sinh một lần, từ bỏ giấc mơ khiêu vũ, không có lời chỉ trích của cư dân mạng, Lan Ngọc không làm nổ trường, năm tháng yên bình.
Trọng sinh một lần, kiên trì với giấc mơ khiêu vũ...... Né tránh vu hãm, không có bạo lực mạng......
Lan Ngọc
Nếu Lan Ngọc ở giai đoạn nào đó chịu kích thích thì làm sao bây giờ?
Lâm Vỹ Dạ đem mặt vùi vào trong chăn, không khí biến mất, dần dần hít thở không thông.
Nàng tiếp tục nín thở, rối bời suy nghĩ.
Nếu không có đời trước, nàng nhất định không muốn tin tưởng Lan Ngọc sẽ làm nổ trường. Cô sẽ không thương tổn nàng, cô khẳng định không muốn nàng chết, cô cũng không giống như sẽ đem người không chút quan hệ với bọn họ chết cùng.
Nhưng, cô sẽ thương tổn chính mình......
Đúng rồi, hôm nay cô còn nói muốn xem nangw khiêu vũ. Nàng nói không có thời gian ở bên cô, cô cũng không ngại.
Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên chậm rãi khôi phục như thường.
Là vận mệnh an bài sao?
Lâm Vỹ Dạ ngồi dậy.
Âm thanh di động vang lên. Là tin nhắn xác nhận.
Nàng vỗ đầu. Sau vài phút yên lạnh, soạn tin nhắn trả lời.
Đàng hoàng báo danh thành công.
Đã là rạng sáng 12 giờ, không biết Lan Ngọc ngủ chưa.
Lâm Vỹ Dạ do dự mà gửi một tin nhắn qua.
【? 】
Bên kia, Lan Ngọc ngồi trên sofa ở bar cau mày, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Chipu cảm thấy Lan Ngọc tới quán bar lại hiếm hoi không uống rượu, hay kiếm cớ chạy tới chạy lui trước mặt cô
Cẩm Thơ không có việc gì cũng lại đây, nhìn đến video trên màn hình máy tính, "A, đây không phải khiêu vũ à, gần giống với Đặng Midu đấy nhỉ?"
Mí mắt Lan Ngọc vừa nhấc, lạnh giọng nói: "Về sau đừng nói tên cô ta trước mặt tao."
Cẩm Thơ phun vỏ hạt dưa ra, "Sao ạ?"
Lan Ngọc: "Phiền."
Chipu lấy hạt dưa trong tay Cẩm Thơ, "Con người không ai ngại bản thân có nhiều người theo đuổi cả, đặc biệt là mấy cô gái xinh đẹp. Gương mặt của Đặng Midu xinh đẹp như vậy, dáng người cũng tốt, tại sao Giang tỷ lại thấy phiền?"
Lan Ngọc mặt không biểu tình, "Tầm thường!"
Cẩm Thơ dương dương mi, "Trong mắt Giang tỷ chỉ có chị dâu, chỗ nào còn để ý tới người khác? Em cảm thấy chị dâu so với Đặng Midu còn tốt hơn, nhìn mềm mại......"
Cẩm Thơ bị Chipu đụng phải một chút, lập tức im miệng, run run ngó mắt nhìn Lan Ngọc, giống như bị điện giật liền dời đi.
Sắc mặt Lan Ngọc âm trầm, ánh mắt như mũi khoan.
Cẩm Thơ run run hạ tay, vỗ vỗ Chipu, "Cái kia, đúng rồi, nói dối...... Nói dối! Mày cảm thấy Đặng Midu xinh đẹp? Lúc cô ta biểu diễn mày còn ngủ y hệt Giang tỷ!"
Chipu phối hợp nói sang chuyện khác, "Tại hôm trước tao uống rượu hơi nhiều."
Lan Ngọc liếc mắt, "Lần sau mà có chuyện như hôm đó, tao gặp bọn mày liền đánh!"
Cẩm Thơ nghẹn một cái, chỉ Chipu, "Nó nghĩ ra!"
Chipu xem thường, "Các người mẹ nó không phải đều đồng ý sao!"
Lan Ngọc cảm thấy ồn ào, không kiên nhẫn nói: "Tránh ra."
Màn hình di động sáng lên, cô cầm lấy di động, nhìn đến tên người nhắn: Dạ Dạ
Lan Ngọc nhíu mày.
Mấy giờ rồi còn không ngủ.
Click mở.
Nội dung tin nhắn chỉ có một dấu chấm hỏi.
Cô trả lời: 【 Làm sao vậy? 】
Lâm Vỹ Dạ thu được hồi âm, lập tức hỏi: 【 Giờ Ngọc không tiện nghe điện thoại sao? 】
Lan Ngọc nhìn đám người trên sàn nhảy: 【 Có chút không tiện. 】
Nàng chỉ là hỏi tượng trưng một chút, bởi vì biết nhà cô không có người.
Không tiện?
【 Giờ này Ngọc còn ở bar? 】
Ngón tay Lan Ngọc treo ở trên màn hình, chốc lát, nhắn trả lời: 【...... Ừ. Ngọc lập tức về ngay.】
Lâm Vỹ Dạ nhíu mày.
【 Đã trễ thế này, Ngọc lại về nhà tắm rửa muộn như vậy, em thật sự sẽ đau lòng. 】
【 Ngày mai đừng tới đón em. 】
Lan Ngọc trả lời trong giây lát
【 Ngọc muốn đón. Bây giờ Ngọc lên lầu ba ngủ. 】
Lâm Vỹ Dạ còn đang mơ màng, lại kích động một cái, vỗ vỗ chăn.
Không phải nha, vẫn đề của nàng còn chưa hỏi tới.
【 Ngọc đợi đã. 】
【 Em muốn hỏi, Ngọc ủng hộ em khiêu vũ sao? 】
Trên màn hình máy tính, chiếu một đoạn phim tình cảm trên sân khấu kịch.
Biểu tình của vũ công nam rất có hồn, dáng múa tiêu sái, đỡ eo bạn nữ, tay cũng điêu luyện bám sát.
Lan Ngọc nghiến nghiến răng.
【 Ủng hộ. 】
【 Sau này muốn em nhảy cho Ngọc xem. 】
Lâm Vỹ Dạ bĩu bĩu môi, hồi phục nhanh như vậy, có biết khiêu vũ có khả năng gặp nam lão sư, còn có khả năng cặp với bạn nhảy nam.
【 Nếu em khiêu vũ, là thật sự nghiêm túc nhảy, chính là loại nhảy cả đời. Luyện khiêu vũ thì thời gian ở bên Ngọc liền sẽ ngắn lại...... Cũng có thể có bạn nhảy nam. 】
Lan Ngọc mặt trầm vài phần, giữ bình tĩnh đánh chữ
【 Ngọc đi theo em. 】
【 Có thể tránh bạn nhảy nam không? 】
Lâm Vỹ Dạ nghiêng đầu.
Kỳ thật phần lớn đều có thể tránh được, nhưng ban đầu khẳng định không được, lúc sau định hình phương hướng phát triển, nàng có thể lựa chọn độc diễn, bất quá nàng thích sân khấu kịch, nhưng vẫn có thể tham gia vài vở không có chuyện tình cảm.
【 Chắc được, em sẽ cố gắng. 】
Lâm Vỹ Dạ có chút không dám nói đến nam lão sư.
Lan Ngọc nhéo nhéo ấn đường.
【 Chỉ cần em thích Ngọc sẽ ủng hộ. 】
【 Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon. 】
Lâm Vỹ Dạ nhìn tin nhắn thứ nhất, không thể tin được xoa xoa mắt lại nhìn chăm chăm.
Thật vậy sao?
Cô sẽ không mặt ngoài nói ủng hộ, trong lòng lại tra tấn chính mình đi?
Lâm Vỹ Dạ gãi gãi tóc, cuối cùng trả lời
【 Ngọc cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon. 】
-----
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vỹ Dạ ở ngoài tiểu khu lại lần nữa nhìn thấy Lan Ngọc
"Không phải nói Ngọc đừng tới à?"
Hai người ngồi trên xe bus, nàng nhỏ giọng hỏi cô
Lan Ngọc dựa vào lưng ghế, đôi mắt nửa nhắm, "Muốn đón em."
Nàng do dự vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm, kéo tay cô, hôn một cái, "Khen thưởng Ngọc. Nếu ngày mai Ngọc không tới đón em, em liền thưởng Ngọc hai cái hôn hôn."
Ánh mắt Lan Ngọc tối lại, dựa trên vai nàng "Được...... Buổi tối đưa em về, em có thể hôn Ngọc một chút không?"
Như vậy thì hôn quá nhiều.
Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, quyết đoán cự tuyệt: "Không được."
Lan Ngọc nhấp môi.
Tan học hôm đó, Lâm Vỹ Dạ còn đang suy nghĩ sau khi Lan Ngọc đưa nàng về nhà có phải sẽ cường hôn nàng không? Một lần may mắn không bị ba mẹ thấy, lần thứ hai thì không chắc được.
Lâm Vỹ Dạ có chút lo lắng sốt ruột. Suy tư làm sao để không cho Lan Ngọc hôn mình.
Giả bộ tức giận?
Làm nũng chơi xấu?
Nàng nghĩ nghĩ bất tri bất giác đầu óc đã chạy khắp nơi, cảm thấy hay là nhân lúc cô đang đi toilet, nàng xách theo cặp sách trốn đi, làm bộ nàng đi rồi.
Mắt Lâm Vỹ Dạ sáng ngời.
Như vậy đi.
Nàng lập tức xách theo cặp sách, chạy lên trên lầu.
Chờ năm phút đồng hồ sau, nàng lại gọi điện thoại cho Lan Ngọc. Cô khẳng định sẽ rất tức giận, nhưng nhận được điện thoại của nàng trong nháy mắt sẽ thành không khí.
Cũng phải cho cô biết, không thể dễ dàng tức giận như vậy được, sẽ không tốt cho sức khoẻ của cô
Không đúng, cô khẳng định sẽ trưng một vẻ mặt lạnh ngắt, lại...... Hôn nàng
Lâm Vỹ Dạ che miệng lại, có chút hối hận.
Nhưng nàng cũng chạy lên rồi.
Có lẽ hôn ở chỗ này rồi, về nhà sẽ không hôn?
Nàng cảm thấy túng quẫn.
Hay là nàng trở về đi, có khả năng còn tới kịp.
Lâm Vỹ Dạ xuống lầu, mới vừa đi đến cửa cầu thang, bị người kêu đứng lại: "Lâm Vỹ Dạ"
Thanh âm này cũng không quen thuộc, nhưng nàng nhớ rõ.
Trên lưng nàng toát ra mồ hôi lạnh, còn có chút không thể tin được.
Nàng cứng đờ quay đầu lại, nhìn đến Đặng Midu trên lối đi nhỏ.
Đặng Midu nhìn thấy nàng, lộ ra tươi cười, "Tôi còn định tìm tới lớp cậu."
Lâm Vỹ Dạ lui lại một bước.
Cô ta tới làm cái gì?
Đặng Midu không đến gần nàng, trên mặt vẫn tươi cười, "Lâm Vỹ Dạ, chắc hẳn cậu biết tôi là ai?"
Lâm Vỹ Dạ khẩn trương nhấp môi, phía sau lưng căng thẳng.
Đặng Midu: "Tôi cố ý tới tìm cậu, chúng ta có thể nói chuyện không? Không ở chỗ này cũng được. Vốn dĩ tôi không muốn tới lớp của cậu, nhưng tôi ở cổng trường đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy cậu, chào hỏi bảo vệ rồi mới vào. Tôi biết thân phận của chúng ta rất xấu hổ, nhưng tôi thật sự muốn tìm cậu nói chuyện."
Lâm Vỹ Dạ bắt lấy cặp sách.
Không cần hồi ức, đời trước cũng có cốt truyện như vậy.
Đặng Midu muốn nói gì, Lâm Vỹ Dạ đại khái đều biết. Đời trước, những lời này ảnh hưởng tới nàng, làm bệ phóng cho một loạt chuyện phía sau. Một đời này, sẽ không cho cô ta có cơ hội.
Lâm Vỹ Dạ bảo trì thanh âm bằng phẳng, miệng lưỡi xa cách, "Thật xin lỗi, chúng ta không có gì để nói."
Nàng đeo cặp sách, vòng qua cửa, khi sắp đi ngang qua, Lâm Vỹ Dạ bị Đặng Midu giữ chặt.
"Cậu cảm thấy tôi đoạt mẹ của cậu sao?"
Tươi cười trên mặt Đặng Midu biến mất, cảm xúc phức tạp.
Đáy mắt Lâm Vỹ Dạ hiện lên chán ghét, ném tay cô ta ra.
Đặng Midu kinh ngạc, khi phản ứng lại, nhanh chóng rũ mắt, giấu đi lạnh lẽo trong mắt.
Vài giây sau, cô ta giương mắt, một lần nữa câu ra một gương mặt hào phóng, tươi cười hoàn mỹ, "Xem ra cậu không thích tôi, nhưng tôi có thể hiểu được, bởi vì cậu rất để ý Nguyễn Việt Hương đúng không? Cậu cảm thấy tôi đoạt đi tình thương của mẹ vốn thuộc về cậu, còn được mẹ cậu bồi dưỡng thành vũ công...... Cậu thích khiêu vũ sao?"
Đặng Midu liếc mắt một cái quét nàng trên dưới, đáy mắt nhiễm hàn ý.
Vậy mà có cùng một dáng người với Nguyễn Việt Hương
Trách không được bà ta nhớ thương cô ta nhiều năm như vậy, trước sau không chịu đem bí kíp dạy cho mình.
"Tôi thấy dáng người cậu không tồi, cậu muốn học khiêu vũ không?"
Đáy lòng Lâm Vỹ Dạ cười lạnh, nhưng trên mặt không lộ ra, nàng đứng cách xa cô ta nửa mét, đạm thanh nói: "Thật xin lỗi, tôi phải về nhà."
Đặng Midu cười khẽ, "Cậu có thể nói chuyện với tôi một cách thản nhiên được không?"
"Hôm nay tôi tới, chủ yếu là biết được mẹ còn có một đứa con, hơn nữa cũng ở Nam Đều, cậu biết không? Nhiều năm như vậy tuy rằng mẹ đối với tôi rất tốt, nhưng bà vẫn luôn có một sự tiếc nuối, chính là không thể nhìn cậu lớn lên. Bà ấy rất tốt với tôi, ít nhiều cũng là do đem tình thương dành cho cậu trao cho tôi...... Ngoài ra, bà ấy còn hy vọng cậu có thể kế thừa sự nghiệp khiêu vũ của bà ấy, bà ấy cố ý để cho tôi tới hỏi cậu một chút, cậu có hứng thú với khiêu vũ hay không?"
Nói giống như đúc.
Đời trước, Đặng Midu chính là nói như vậy.
Nàng ngốc như vậy, thế mà thật sự tin.
Nhưng căn bản là không có những việc này, Nguyễn Việt Hương trước nay chưa từng nhắc tới nàng trước mặt Đặng Midu
Nguyễn Việt Hương còn có suy nghĩ riêng, bà ấy hy vọng tìm ra người thừa kế, nhưng Đặng Midu không phù hợp, bà ta cảm thấy mình với Lâm Vỹ Dạ có quan hệ huyết thống, dáng người tương tự, thể chất giống nhau, hy vọng nàng có thể kế thừa sự nghiệp khiêu vũ của bà ta, bà ta tự nhiên sẽ không nói việc này cho Đặng Midu
Đời trước bà ta vẫn là sau khi Lâm Vỹ Dạ báo danh "Đại hội khiêu vũ cổ điển", chủ động tìm tới nàng
Mà Đặng Midu biết được tâm tư của Nguyễn Việt Hương, bởi vì không cam lòng, đi trước bà ta một bước, tính toán trước khi bà ta tìm được Lâm Vỹ Dạ hủy hoại cô.
Đời trước, sau khi Lâm Vỹ Dạ nghe xong đoạn lời nói này, cũng không trả lời nàng có thích khiêu vũ hay không, nhưng lại lộ ra mong đợi đối với khiêu vũ.
Việc này cũng khiến nàng từng bước một rơi vào cái bẫy Đặng Midu lập ra, cuối cùng thân bại danh liệt.
Bởi vì Nguyễn Việt Hương sẽ không cho phép công trình khiêu vũ của mình bị một người "nhân phẩm không tốt" kế thừa, cuối cùng không còn lựa chọn, chỉ có thể truyền cho Đặng Midu
Lâm Vỹ Dạ chậm rãi lộ ra một nụ cười lễ phép, "Cô biết khi tôi còn nhỏ cùng Nguyễn Việt Hương phát sinh chuyện gì sao?"
Đặng Midu băn khoăn.
Kỳ thật cô ta cũng không rõ ràng chuyện của Lâm Vỹ Dạ, bởi vì Nguyễn Việt Hương nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhắc qua tên của Lâm Vỹ Dạ
Lâm Vỹ Dạ biết cô ta sẽ không rõ ràng những chuyện này, nàng kéo áo khoác ra, cuộn tay áo lên, lộ ra mấy vết sẹo nhỏ vụn bên sườn cánh tay.
Trước kia Lâm Vỹ Dạ 10ntuổi, vẫn luôn chịu huấn luyện ma quỷ của Nguyễn Việt Hương, lúc ấy bà ta muốn bồi dưỡng nàng. Thời điểm nàng không thể cử động nổi tay chân, bà ta liền sẽ phát điên cấu vào tay nàng, nói là đau, con sẽ biết luyện tập so với cái này chẳng là gì.
Đặng Midu không nghĩ sẽ nhìn đến một màn như vậy, bị dọa đến kinh hô một tiếng.
Lâm Vỹ Dạ trong lòng cười lạnh, "Đây là bà ta véo, bà ta còn hay đánh tôi."
Đặng Midu che miệng lại, "Thực xin lỗi, tôi không biết......"
Lâm Vỹ Dạ chỉnh lại quần áo, lễ phép cười, "Nữ sinh nhìn đến đều sẽ sợ hãi giống nhau."
Nàng bình tĩnh nói: "Tôi chỉ có một người mẹ, với tôi mà nói ân dưỡng dục lớn hơn ân sinh ra. Huống chi, Nguyễn Việt Hương ở trong mắt tôi không phải là Nguyễn Việt Hương hàng ngàn người ngưỡng mộ trong giới vũ đạo, là tội phạm. Tôi sẽ không tiếp nhận công trình khiêu vũ của bà ta, tôi chưa từng muốn nhận lại bà ta. Mà cô, bằng việc cô kêu bà ta là mẹ, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói."
Đặng Midu lộ vẻ mặt phức tạp.
Lâm Vỹ Dạ sửa sang lại quần áo, xoay người đi xuống cầu thang.
Thời tiết lại lạnh đi mấy độ. Chạng vạng gió thổi đến điên cuồng. Lâm Vỹ Dạ ôm lấy hai tay, nhìn ra ngoài ban công, trên không trung cao xa, hoàng hôn ôn nhu, mây cam bay tới thổi đi, tự do du tẩu.
Nàng còn sống.
Còn có gì đáng sợ hơn cái chết sao?
Không có.
So sánh với cái chết, bọn họ chẳng là gì. Hơn nữa một đời này, nàng sẽ không mặc người xâu xé.
Nàng sẽ bảo vệ tốt chính mình, nàng còn có Lan Ngọc...
Lan Ngọc, chỉ cần nàng ở cạnh cô, liền tuyệt đối sẽ ngăn cô không nghĩ đến chuyện kia.
Nếu kết cục cuối cùng của bọn họ là cái chết, thì hiện tại nàng nhất định phải làm chuyện mình thích.
Lâm Vỹ Dạ hít sâu mấy cái, trở về lớp.
Lan Ngọc không ở trong phòng học.
Nàng lúc này mới nhớ tới, nàng vừa mới đùa giỡn, cô khẳng định đang đi tìm nàng
Lâm Vỹ Dạ kéo cặp sách, móc di động ra, mấy cuộc gọi nhỡ. Nàng mở chuông lên, gọi lại cho cô
Xa xa, nàng nghe được tiếng chuông điện thoại.
Lan Ngọc còn ở tầng lầu này?
Lâm Vỹ Dạ đi ra phòng học, trước mắt nhìn hướng phía tây, không ai. Lại nhìn về phía nàng vừa mới đứng cùng Đặng Midu, rồi sau đó, nhìn đến Lan Ngọc bước tới từ chính hướng này.
Sắc mặt Lan Ngọc không ngoài sở liệu khó coi. Hơn nữa không phải chỉ đơn thuần khó coi, giống như là bị "Ngọc thực không vui" bám vào người.
Thân mình Lâm Vỹ Dạ lùi về, dựa vào tường phòng học, đem mu bàn tay ra phía sau, chà xát.
Thôi rồi
Bộ dạng của Lan Ngọc chắc là rất tức giận.
Nàng thật cẩn thận đưa đầu ra thăm dò, muốn nhìn cô đi đến đâu. Lại thấy Đặng Midu đột nhiên từ cửa cầu thang chạy ra, đuổi theo Lan Ngọc sau đó trực tiếp kéo tay cô lại
Lâm Vỹ Dạ: "!!!!"
Giây tiếp theo Lan Ngọc ném tay cô ta ra.
Mày Lâm Vỹ Dạ nhăn chặt, không vui nhìn chằm chằm tay Lan Ngọc bị Đặng Midu kéo qua.
Đặng Midu hôm nay lần thứ hai bị ném tay ra, lòng tự trọng của cô ta nói rằng lúc này hẳn là nên rời đi, nhưng cô ta không cam lòng cứ như vậy mà đi.
Cô ta tiếp tục mỉm cười, "Lan Ngọc, không cần như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một chút ngày đó cậu rốt cuộc thật sự đi xem tôi biểu diễn sao?"
Lan Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm tay vừa bị cô ta kéo, cô chán ghét liếc hướng Đặng Midu, trong thanh âm có băng tuyết, giống như đao đâm ra, "Lần sau lại đụng vào tôi, tay của cô, tôi không cam đoan mình sẽ làm ra cái gì."
Mặt Đặng Midu trắng bệch, không cách nào tiếp tục tươi cười, ánh mắt đầy ủy khuất, "Lan Ngọc, cậu nói chuyện như vậy thật sự sẽ dọa đến người khác...... Tôi chỉ là, chỉ là muốn hỏi cậu có đi xem biểu diễn không, vé của các cậu là tôi có quan hệ VIP mới lấy được, nếu các cậu không đi sẽ rất lãng phí......"
Lan Ngọc chỉ muốn rửa tay, "Không ai kêu cô đưa."
"Cút xa một chút."
Đặng Midu cắn môi, thân mình bởi vì khuất nhục có chút phát run, "Lan......"
Lan Ngọc một ánh mắt dư thừa cũng không liếc nhìn cô ta, bước nhanh đi hướng toilet.
Đi ngang qua phòng học lớp hai, bước chân cô khẽ khựng lại.
Không biết nàng có thấy Đặng Midu đụng tới tay cô...... Nàng có sinh khí hay không?
Rửa sạch sẽ trước rồi nói.
Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc đi qua, nàng biết cô đi làm gì, khẽ hừ một tiếng.
Rửa tay có ích lợi gì, ngay từ đầu cũng không biết bảo vệ chính mình cho tốt.
Một hồi sau, hành lang lại vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.
Nghe âm thanh uyển chuyển nhẹ nhàng có tiết tấu, hẳn là Đặng Midu
Lâm Vỹ Dạ lại nghĩ đến cô ta chạm vào Lan Ngọc, nhăn chặt mi, đời trước, cô ta hãm hại mình đã đủ làm người chán ghét.
Một đời này, cô ta còn cư nhiên cùng Lan Ngọc có một tầng quan hệ này...... Còn thích Lan Ngọc
Ngực Lâm Vỹ Dạ khó chịu.
Có tiếng bước chân truyền đến, một bóng đen dừng lại bên người, đi theo là một bàn tay duỗi tới.
Trên tay còn có vệt nước, toàn bộ tay loang lổ đỏ thẫm, rõ ràng là bị chà xát.
Lâm Vỹ Dạ vội vàng đỡ lấy, tâm tê rần, "Ngọc làm cái gì vậy? Tại sao lại vì cái loại người này thương tổn chính mình, không đau sao?"
Ngũ quan Lan Ngọc căng chặt, cô đem tay hướng lên trên nâng nâng, duỗi đến bên miệng nàng
Lâm Vỹ Dạ ngạc nhiên, nhận thấy được ý tứ của Lan Ngọc
"Không cần, em không chê Ngọc"
"Tuy rằng em có chút tức giận, nhưng Ngọc cũng rửa sạch rồi. Ngọc về sau đừng như vậy...... Kích động như vậy, em không để ý, em chỉ sợ Ngọc bị thương."
Lan Ngọc khẩn trương nhấp môi, trong thanh âm hàn khí còn chưa tan đi, "Ngọc để ý,Dạ Dạ"
Nàng giữ chặt cánh tay cô nhẹ nhàng ôm lấy, "Em không ngại. Em để ý nhất việc Ngọc thương tổn chính mình. Ngọc như vậy em sẽ rất khổ sở."
Lan Ngọc đem nàng ôm sát vào lòng, vùi đầu ở cổ nàng "Ngọc cảm thấy không thoải mái, Dạ Dạ, Ngọc không thích người khác chạm vào Ngọc, cũng không thích người khác chạm vào em."
Lâm Vỹ Dạ gật đầu, "Em biết."
"Em là của Ngọc, toàn bộ đều là của Ngọc, Ngọc cũng là em, toàn bộ đều là của em."
Lâm Vỹ Dạ: "Ừ, em biết."
Nàng gắt gao ôm lại cô, cảm thấy trong lòng ê ẩm trướng trướng, lại có dòng nước ấm xẹt qua.
--------
Hai người ôm hồi lâu, đến khi đồng hồ báo thức của Lâm Vỹ Dạ vang lên.
Đây là nàng cố ý đặt, phòng ngừa cùng cô ở bên nhau quên mất thời gian, về nhà sẽ bị ba mẹ hoài nghi.
"Lan Ngọc, em phải về nhà rồi!"
Nàng sờ sờ tóc của cô. Cô chậm rì rì đứng dậy.
Lan Ngọc: "Chân tê sao?"
Nàng cong môi, "Hôm nay không có. Không cần ôm em đi xuống, chúng ta nắm tay đi."
Lúc Lâm Vỹ Dạ đeo cặp lên, nghĩ tới trước khi đi nàng cố ý lừa Lan Ngọc. Nàng liếc nhìn mắt Lan Ngọc lại thấy cô cúi đầu, không đề cập tới chuyện đó.
Đã quên?
Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng thở ra.
Khi về đến nhà, Lâm Vỹ Dạ bởi vì chột dạ cũng bởi vì Lan Ngọc đã bị Đặng Midu "kinh hách", nhẹ nhàng hôn ở sườn mặt cô một cái.
Nàng hôn xong cảm thấy mặt nóng lên, ngượng ngùng nắm chặt quần áo, "Ngủ ngon, Lan Ngọc"
Lâm Vỹ Dạ lúng túng chạy vào nhà, trong lòng cùng khóe miệng đẩy ra ý cười.
Buổi sáng hôm, nàng ở ngoài tiểu khu nhìn không thấy Lan Ngọc
Có một chút mất mát, nhưng cũng vô cùng thư thái.
Loại tâm tình này cũng không tính là kém, lúc Lâm Vỹ Dạ đến trường học, nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên tay Lan Ngọc, tâm tình liền tan biến.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com