Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18.

Alo, Hữu Trân, cô có biết Andy Vi Áo Đinh không?" Thanh âm của Lương Mộng Nhàn từ trong điện thoại truyền đến.

"Biết chứ, anh ta khiêu vũ rất giỏi, có cá tính riêng và năng lực sáng tạo rất cao nữa." Nhắc đến thần tượng của nàng, trong mắt Hữu Trân lộ ra tia sáng.

"Lúc năm giờ anh ta sẽ đến trung tâm khiêu vũ, sáng sớm mai là quay về Canada rồi, cô có đến không?"

"Chuyện này..., Mộng Nhàn, tôi đã nói với Mẫn Châu là sẽ chờ chị ấy về, ở bên cạnh chị ấy." Mẫn Châu có chút khó xử.

"Cô ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cô ấy rồi, nhưng Andy ngày mai sẽ về nước, bỏ qua cơ hội này sẽ rất khó có lần sau đó."

Suy nghĩ một chút, cơ hội này quả thật rất khó có được, bỏ lỡ rồi sẽ không có lần sau, về phần Mẫn Châu các cô có thời gian cả đời ở bên nhau, cũng không cần phải quá để ý một ngày này, sau khi đi trung tâm khiêu vũ về rồi từ từ dỗ dành cô là được, "Được rồi, cô chờ tôi nha, tôi sẽ đến liền."

Hữu Trân mang theo trang phục khiêu vũ ra ngoài, sau đó nàng gọi điện cho Mẫn Châu, "Alo, Mẫn Châu, em đi gặp một nhà khiêu vũ nổi tiếng, có thể sẽ về trễ một chút, xin lỗi chị."

"Uh." Mẫn Châu trả lời, trong lòng nặng nề, giống như đang buộc một hòn đá không ngừng chìm xuống.

Hữu Trân, trong lòng nàng vẫn còn có cô không? Nàng, thực sự thích Lương Mộng Nhàn sao?

Tan sở, Mẫn Châu chậm rãi lê từng bước trở về dưới lầu tiểu khu, trời đã tối, xung quanh đều đã sáng đèn, nhưng nhà cô thì vẫn tối đen như mực, Hữu Trân không ở nhà. Cô lấy điện thoại ra, gọi đến di động của Hữu Trân nhưng nàng đã tắt máy.

Tắt máy, đây là chuyện chưa từng có trước đây.

Cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh bồn hoa, còn nhớ rõ lần thứ hai các cô gặp nhau chính là chỗ này, Hữu Trân ngồi trên băng ghế này gọi điện thoại cho cô. Tựa đầu vào lưng ghế, cô chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thân thể mệt, tâm cũng mệt. Cô muốn dựa vào trong lòng Hữu Trân, cô tưởng niệm những lúc Hữu Trân tức giận, tưởng niệm dáng vẻ khi nàng ăn nói vô lý, tưởng niệm hình dáng khi nàng thô bạo.
Hữu Trân, em lúc này là đang ở bên cạnh Lương Mộng Nhàn sao?

Tối nay, trên bầu trời không có sao, cũng không có trăng, từ trên trời từng giọt mưa phùn đang lất phất bay xuống. Cô ngước mặt lên, từng giọt mưa lạnh lẽo rơi lên mặt cô, làm cô cảm thấy thanh tỉnh, và cũng cảm thấy đau đớn.

Cô ngồi thật lâu, đồng hồ chạy một vòng rồi lại một vòng, mười hai giờ, nàng còn chưa trở về. Lẽ nào, tối nay nàng sẽ không về sao?

Ngọn đèn từ xa chiếu đến, cô nghiêng đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa. Lương Mộng Nhàn và Hữu Trân từ trên xe bước xuống, Lương Mộng Nhàn nói với Hữu Trân :"Đã trễ thế này, tôi đưa cô lên."

"Không cần, cô về đi, tôi không muốn để Mẫn Châu nhìn thấy. Hẹn gặp lại." Hữu Trân nói xong, vội vã chạy đi.

Mẫn Châu muốn gọi nàng, thế nhưng cô lại ngừng. Cô chậm rãi đứng lên, Hữu Trân đã vào nhà rồi. Đang chuẩn bị rời khỏi thì Lương Mộng Nhàn nhìn thấy Mẫn Châu, nàng dừng lại, kinh ngạc mà kêu lên :"Mẫn Châu, sao cô lại ở đây? Trời đất, sao người cô ướt hết vậy !"

Lang kiêu ngạo, Lang tự phụ nên không cho phép cô tỏ ra yếu kém trước mặt tình địch. Mẫn Châu cố gắng khiến bản thân khôi phục lại một ít tinh thần, nói :"Chờ người yêu trong lòng, quần áo bị ướt thì có là gì."

"Người yêu trong lòng?" Lương Mộng Nhàn thì thầm. Lập tức mỉm cười, có vẻ đăm chiêu mà nói :"Cô ấy là người yêu trong lòng cô, thế nhưng cô là gì của cô ấy?"

Mẫn Châu chau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lương Mộng Nhàn. Đây là có ý gì?

"Cô không cảm thấy sao? Cô không khiêu vũ, mà cô ấy thì đam mê khiêu vũ, vũ đạo dường như đã trở thành linh hồn của cô ấy, trên sàn nhảy, phong thái của cô ấy là mê người nhất, tôi có thể nhìn ra được phong thái ấy. Còn cô thì sao? Suốt ngày bận rộn, ngoại trừ bận rộn vẫn là bận rộn, cô có thời gian ở bên cô ấy sao? Cô sẽ khiêu vũ sao? Cô có thể khiêu vũ cùng cô ấy không? Cô có thể để cô ấy tự do tỏa sáng không? Cô ấy tài hoa xinh đẹp như vậy, cô ấy sẽ cam tâm mà thuộc về một người bình thường như cô để sống một cuộc đời vô vị sao? Sự nhiệt huyết của cô ấy không nên bị cản trở, sự dũng cảm của cô ấy, phong tình vạn chủng của cô ấy chỉ nên thuộc về tôi, thuộc về sân khấu."

Mẫn Châu lạnh lùng nói :"Những thứ này không cần cô nói cho tôi biết, nếu như Hữu Trân không muốn thuộc về tôi, em ấy sẽ tự nói." Nói xong, cô xoay người hướng lên lầu. Lương Mộng Nhàn nói như vậy chỉ đơn giản là muốn cô buông tay Hữu Trân, thật nực cười, nếu như cô rút lui thì cô sẽ không phải là Kim Mẫn Châu.

Lương Mộng Nhàn lại lên tiếng :"Nếu như cô yêu Hữu Trân, hãy để cô ấy được tự do, nên để cô ấy có cơ hội phô diễn tài năng của bản thân, chứ không phải là bám lấy cô ấy. Cô đối với Hữu Trân chỉ là một loại cản trở, hôm nay, cô ấy đã bỏ qua một cơ hội có thể ra nước ngoài, chính là bởi vì cô, cô ấy nói cô ấy nợ cô."

Nàng nợ cô ?! Trái tim Mẫn Châu như bị ai đó bóp nát, Hữu Trân nghĩ rằng nàng nợ cô sao ?! Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?

Lương Mộng Nhàn nói xong xoay người lên xe, những gì muốn nói đã nói xong, còn nói nữa sẽ khiến bản thân có vẻ rất đê tiện.

Điện thoại di động của Mẫn Châu vang lên, là Hữu Trân gọi tới :"Châu, chị ở đâu? Sao chị không ở nhà? Em lên sân thượng cũng không thấy chị? Chị đang ở đâu?" Giọng nói của nàng lộ ra sự lo lắng, nàng vẫn còn yêu cô mà.

"Tôi ở dưới lầu." Mẫn Châu nói: "Tôi lên liền."

Mẫn Châu vừa ra thang máy, Hữu Trân đã đến đón ,"Trời ơi, quần áo của chị sao lại ướt hết vậy? Chị đã đi đâu?" Nàng nắm tay Mẫn Châu, đầu ngón tay lạnh lẽo. Đột nhiên lúc đó Hữu Trân cảm thấy mũi nóng lên, có loại xung động muốn khóc. Mẫn Châu làm sao vậy? Vì sao trong mắt chị ấy lại có vẻ u thương như vậy? Vì sao tinh thần chị ấy lại chật vật như thế? Vì sao toàn thân lại ướt đẫm ? Bên ngoài mưa nhưng cũng là mưa phùn, sao có thể khiến chị ấy ướt đẫm như vậy?

Nàng kéo Mẫn Châu vào phòng tắm, "Trước tiên cởi quần áo bị ướt này ra đã, chị sẽ bị bệnh bây giờ." Giọng nói của nàng hơi run rẩy, cũng không biết là tức giận hay khó chịu. Đã lớn như vậy rồi, còn không biết tự chăm sóc cho mình sao?

Hữu Trân đem áo ngủ vào phòng tắm, sau đó vào nhà bếp nấu canh gừng cho cô. Canh gừng nấu xong rồi nhưng vẫn không thấy Mẫn Châu từ phòng tắm đi ra, nàng đến phòng tắm xem thế nào, chỉ thấy Mẫn Châu vẫn chưa cởi đồ mà đứng dưới vòi sen mặc nước lạnh xối vào người.

"Mẫn Châu !" Hữu Trân quát lên một tiếng lớn, "Chị đang làm gì vậy? Chị lên cơn điên gì thế?" Nàng một tay kéo Mẫn Châu ra khỏi vòi sen. Mẫn Châu bị trượt chân, ngã xuống đất, một tiếng kêu đau đớn truyền đến.

Chị ấy là muốn dằn vặt bản thân mình sao ! Hữu Trân giận dữ, trong mắt như nổi lên ngọn lửa, khuôn mặt vì lửa giận mà trở nên đỏ bừng, nhưng bởi vì lo lắng cô bị cảm lạnh mà phải nhịn xuống ngọn lửa giận này. Nàng đưa tay mở vòi nước, đem nước nóng đổ vào trong bồn tắm lớn, sau đó thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của Mẫn Châu, lại đẩy cô vào bồn tắm. Do đang trong cơn thịnh nộ, tự nhiên sẽ không ôn nhu, khiến Mẫn Châu bị đụng vài chỗ.

Đợi Mẫn Châu vào bồn tắm rồi nàng mới hướng Mẫn Châu quát :"Chị muốn chết cũng đừng chướng mắt trước mặt em, dày vò người ta không sống không chết như vậy là sao? Nếu có gan, sân thượng không khoá, từ phía trên nhảy xuống không còn một mảnh, sạch sẽ lưu loát, còn nếu như sợ chết vậy quá khó coi, thì nhà bếp có dao, một dao cắt đứt mạch máu, bảo đảm chị chết vẫn đẹp." Hữu Trân rống xong, "ầm" một tiếng đóng cửa ra ngoài. Thật làm nàng tức chết mà, chẳng phải chỉ có chút việc không thể bên cạnh cô thôi sao? Không cần phải bày ra bộ dáng đòi chết đòi sống hù doạ người khác chứ ! Không ngờ còn học cách tự ngược, cái đầu của con sói này chỉ học được những chiêu này thôi sao. Muốn hại nàng đau lòng sao? Mơ tưởng !

Cửa phòng tắm bị cái đóng thô bạo của nàng mà kịch liệt run rẩy, giống như thiếu chút nữa là sẽ sập vậy.

Mẫn Châu nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trong tai không ngừng vang vọng thanh âm của Hữu Trân, tiếng vọng từ lời nói kia của nàng,

"Sân thượng không khoá, từ phía trên nhảy xuống không còn một mảnh, sạch sẽ lưu loát, còn nếu như sợ chết vậy quá khó coi, thì nhà bếp có dao, một dao cắt đứt mạch máu, bảo đảm chị chết vẫn đẹp."

Cô vô lực mà nằm trong bồn tắm, chưa từng bao giờ cảm thấy vô lực như vậy. Nàng kêu cô đi chết, nàng vẫn còn yêu cô sao? Nàng đối với cô vẫn còn tình yêu sao? Nếu như mất đi tình yêu của nàng, sống thực sự quá mệt mỏi, chết có thể là một cách giải thoát. Nhẹ nhàng nở một nụ cười tự giễu mình, cười trong nước mắt. Nước mắt lướt qua gương mặt rơi vào trong bồn tắm, tạo nên một bọt nước cực nhỏ. Hóa ra, cô cũng có nước mắt. Ngày ấy, Linh Hồ rời khỏi cô, cô chưa từng rơi nước mắt. Hóa ra điều gây tổn thương cho con người nhất không phải người yêu mình bỏ đi, cũng không phải sinh ly tử biệt, mà là tổn thương do người mình yêu gây ra.

----------

Edit chap này xong đau tim vãi :'<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com