26.
Mẫn Châu cùng Hữu Trân ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh.
Hữu Trân sau khi tỉnh rượu thì rên la rằng mình bị đau đầu, Mẫn Châu vội vàng nấu canh giải rượu cho nàng, lại vội vàng xoa bóp cho nàng, Hữu Trân uống đến đau dạ dày, ăn không ngon, nên Mẫn Châu phải ra ngoài mua cá trích về nấu cháo cá cho nàng.
Cơm nước xong, hai người lên sân thượng ngắm sao, Mẫn Châu bên cạnh Hữu Trân cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Châu, nếu có một ngày toàn bộ người trên thế giới đều phản đối chúng ta ở bên nhau, vậy chị có lùi bước không?" Hữu Trân hỏi. Nàng nhẹ nhàng uống một ít rượu, trên mặt mang theo nét buồn rười rượi. Những lời An Hữu Kiệt và An Nghiên nói đã tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với nàng.
Mẫn Châu ôm Hữu Trân càng chặt, kiên định mà nói :"Sẽ không, coi như trời đất đều phản đối chúng ta bên nhau, tôi cũng sẽ không lùi bước. Hữu Kiệt nói con người sống trên đời không chỉ có chuyện yêu đương, thế nhưng trong thế giới của tôi, ngoại trừ tình yêu thì không còn gì khác, tôi chỉ vì yêu mà sống, vì em mà sống."
"Em cũng vậy. Trước khi em biết chị, thế giới của em chỉ là một mảnh trống trải, mỗi ngày chỉ biết chơi, ngoại trừ chơi cũng là chơi. Em không biết bản thân mình đang theo đuổi cái gì, cũng không nghĩ là cần cái gì. Trong lòng em luôn có cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó, lúc ở bên cạnh một người nào đó sẽ khiến em thấy khó chịu, em cho rằng đây chỉ là tính cách của em. Sau đó, có một lần em đi vườn bách thú nhìn thấy một con sói và hồ ly nhốt chung với nhau, em đột nhiên nhớ đến cái gì đó. Từ ngày đó em bắt đầu nằm mơ, mơ thấy những chuyện trước đây của chúng ta. Em cho rằng đó chỉ là giấc mơ bình thường, có lẽ do nhìn thấy sói và hồ ly nên để lại dấu ấn trong đầu nên mới nằm mơ. " Dừng một chút, Hữu Trân uống một hớp rượu, rồi nói tiếp :"Nhưng em không rõ, vì sao giấc mơ này làm cho em có cảm giác rất mãnh liệt, vì sao mỗi lần em mơ thấy con sói đó thì lại muốn khóc, vì sao trong giấc mơ lại có một hương vị quen thuộc như vậy. Cho đến một ngày em trên mạng nhìn thấy bài viết của chị, em đột nhiên có một loại cảm giác về kiếp trước kiếp này." Nàng dựa đầu vào trong lòng Mẫn Châu, ngửi được hương vị quen thuộc trên người cô mà cảm thấy rất an tâm.
Mẫn Châu chăm chú ôm nàng, "Bảo bối, tôi yêu em !" Hôn lên mái tóc của nàng, trong mắt tràn đầy lệ. Thì ra trong những tháng ngày chia lìa kia, nàng cũng không sống tốt hơn bao nhiêu. Còn tình cảm lưu lại nhưng không hề có chút kí ức gì về nó, trong tận đáy lòng có chút gì đó cô đơn lẻ loi, một cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào.
Hữu Trân ngẩng đầu lên, nói :"Châu, chúng ta cố gắng kiếm tiền, sau khi để dành được một số tiền, chúng ta đi lưu lạc thiên nhai đi !"
"Lưu lạc thiên nhai?" Mẫn Châu nhìn nàng, có chút không hiểu đây là ý nghĩa gì.
"Đúng vậy, chị không cảm thấy hai người yêu nhau cùng nhau đi chu du khắp nơi là một việc hết sức lãng mạn sao?" Trong mắt Hữu Trân tràn ngập mộng tưởng, nàng cùng Mẫn Châu nắm tay nhau, sử dụng một chiếc xe thể thao hàng hiệu, đi hết chỗ này đến chỗ khác, khắp ngõ ngách trên mặt đất này đều sẽ lưu lại dấu chân của hai người, tại mỗi một nơi đi qua đều sẽ chụp lại ảnh kỉ niệm của cả hai. Đợi đến một ngày già rồi, các nàng cùng nhau ngồi dưới ánh mặt trời chiều, lật xem lại những ảnh chụp, chậm rãi nhớ về hành trình đầy vui sướng này, đây sẽ là chuyện rất ấm áp, rất lãng mạn.
"Uh, đích thật là một chuyện rất lãng mạn, tuy rằng sẽ có chút mệt, thế nhưng mỗi ngày đều sẽ có chuyện mới mẻ khác nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy phong cảnh khác nhau, có thể cảm nhận phong vị nhân tình khác nhau." Trong mắt Mẫn Châu hiện ra ý cười, những ngày như vậy hẳn là rất hạnh phúc rất hạnh phúc nhỉ !
Chín giờ tối, Lương Mộng Nhàn gọi điện đến, nói muốn hẹn hai nàng ra quán bar gặp một chút. Cô ta nói mình đã nghĩ thông suốt, tình yêu không thể miễn cưỡng, nguyện chúc phúc cho hai nàng, còn nói muốn đi đến một thành phố khác để tìm tình yêu cho mình, nên muốn hẹn hai nàng đến quán bar để làm tiệc tiễn biệt.
An Hữu Trân đối với Lương Mộng Nhàn cảm thấy áy náy, giờ nhận được cuộc điện thoại như vậy, cũng rất tự nhiên mà đồng ý.
Khi đến quán bar, Lương Mộng Nhàn đã sớm có mặt ở đó.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lương Mộng Nhàn, Mẫn Châu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại nghĩ không ra kỳ lạ chỗ nào, chỉ là trong lòng có một cảm giác sợ hãi.
Hữu Trân thì không suy nghĩ gì nhiều, nàng đáp ứng cùng Lương Mộng Nhàn lên sàn khiêu vũ.
Sau khi nhảy xong, hai người trở về chỗ ngồi, Hữu Trân cầm ly rượu đỏ một hơi uống sạch, rồi nói :"Haiza, sau này sẽ rất khó cùng cô khiêu vũ nữa rồi."
"Sẽ có cơ hội." Lương Mộng Nhàn nói một câu mơ hồ.
Mẫn Châu uống một ngụm rượu, đáy lòng càng nghĩ càng bất an, tính nhạy cảm của động vật làm cô tổng cảm thấy Lương Mộng Nhàn này có vấn đề, trong điệu bộ tươi cười của cô ta mang theo một loại nguy hiểm. Là do cô đa nghi sao?
"Em đi toilet một chút." Hữu Trân đứng lên, đi đến toilet.
Lương Mộng Nhàn nhìn chằm chằm Kim Mẫn Châu, nét cười trên mặt đều biến mất toàn bộ, "Tôi sẽ không bỏ qua An Hữu Trân, tôi yêu cô ấy, nhất định sẽ không buông tay."
Biểu tình Mẫn Châu không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, "Nói đi, hôm nay cô hẹn chúng tôi ra đây là có ý đồ gì?"
"Rất nhanh cô sẽ biết." Lương Mộng Nhàn cười nói, trong tiếng cười lộ ra sự đắc ý vô hạn.
Mẫn Châu cầm ly rượu trong tay một hơi uống cạn, rồi nói :"Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp Hữu Trân từ tay tôi, ai cũng không thể."
"Cô lập tức sẽ biết những lời này là sai rồi." Lương Mộng Nhàn đắc ý cười.
"Tôi nghĩ cuộc gặp chúng ta hôm nay nên kết thúc tại đây, tạm biệt." Mẫn Châu nói xong liền muốn đứng lên đi tìm Hữu Trân, không ngờ, mới vừa đứng lên thì một trận mê muội kéo tới, cô ngã xuống lại trên sofa. Lắc đầu, cảm thấy bốn phía đều trở nên mông lung, đầu có chút trầm xuống, thân thể thì giống như đang trôi nổi trong nước. Cô kinh hãi nghĩ đến chuyện xảy ra này, thảo nào luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Thế nào? Rượu có thêm một thứ khác vào có phải ngon hơn không?" Thanh âm đắc ý của Lương Mộng Nhàn truyền đến.
Thì ra trong rượu có vấn đề ! Hữu Trân...
Trước mắt Mẫn Châu bị bóng đêm bao trùm...
Hữu Trân từ toilet trở về, thấy Mẫn Châu nằm trên sofa, hỏi :"Chị ấy bị sao vậy?"
"Có lẽ uống say rồi ?" Lương Mộng Nhàn đáp, "Tửu lượng của cô ấy cũng khá kém nhỉ."
Mẫn Châu tửu lượng kém sao? Chị ấy bình thường uống ba chai rượu đỏ cũng không sao mà. Hữu Trân nghĩ thầm, sau đó muốn đỡ Mẫn Châu đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng càng lắc đầu thì càng cảm giác mê muội, rồi trước mắt cũng rơi vào bóng tối.
Lương Mộng Nhàn đỡ lấy Hữu Trân bị ngất xỉu.
Tống Tử Hào và thủ hạ sớm mai phục bên cạnh liền xuất hiện.
"Sự tình đúng là thuận lợi hơn so với tưởng tượng nhiều." Tống Tử Hào ra lệnh thủ hạ mang người đi, trên mặt nở nụ cười đắc ý. Hôm nay, hắn sẽ đòi lại tất cả những gì của mình.
Lương Mộng Nhàn cũng theo bọn họ lên xe, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Hữu Trân, trong mắt tràn ngập mê luyến.
"Xuống xe !" Thanh âm Tống Tử Hào vang lên.
Lương Mộng Nhàn cho rằng hắn đang nói với thủ hạ của hắn, nên không để ý đến.
"Lương Mộng Nhàn, tôi kêu cô xuống xe, cô có nghe hay không?" Thanh âm Tống Tử Hào một lần nữa truyền đến rõ ràng.
Lương Mộng Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khó hiểu mà hỏi :"Vậy là thế nào? Anh có ý gì?"
"Không có ý gì hết, tôi đối với cô không có hứng thú, cô có thể đi."
"Anh qua cầu rút ván, anh không sắp xếp cho tôi và Hữu Trân bỏ trốn hả?"
"Để Hữu Trân bỏ trốn? Ha ha, hai cô gái xinh đẹp này, ai cũng đừng mong có thể trốn thoát."
"Anh cũng muốn đối phó Hữu Trân?" Lương Mộng Nhàn kinh hãi, "Anh vẫn còn yêu cô ấy?"
"Yêu? Nếu lúc đó không có Hữu Trân làm khó làm dễ, tôi đã sớm theo đuổi được Mẫn Châu, hừm !" Tống Tử Hào oán giận mà nói.
?? Đây rốt cuộc là chuyện gì ?? Lương Mộng Nhàn không một chút nào hiểu được cuối cùng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Lương Mộng Nhàn biết hiện tại Hữu Trân đang gặp nguy hiểm.
Lương Mộng Nhàn la lên :"Tống Tử Hào, tôi sẽ không để anh gây tổn thương cho Hữu Trân, nếu như anh không để tôi mang Hữu Trân đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Đừng quên cô cũng có phần." Tống Tử Hào khinh miệt cười, cô cũng đừng mong thoát khỏi liên can.
"Cho dù tôi có ngồi tù cũng không để anh xúc phạm đến Hữu Trân !"
"Ha ha, vậy cô làm cho tôi xem thử. Đàn bà ngu xuẩn, cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô có cơ hội này sao? Người đâu, mang cô ta cùng đi." Hắn nhìn Lương Mộng Nhàn một cách hiểm độc, "Tôi để cô cùng chết với bọn họ là được rồi nhỉ."
"Tống Tử Hào, tên khốn kiếp !" Lương Mộng Nhàn giãy dụa muốn xuống xe, lại bị đám thủ hạ chế trụ lại.
Tống Tử Hào áp giải các nàng đến một biệt thự của hắn ở vùng ngoại thành, ở đây tách biệt hẳn với bên ngoài, vô cùng âm u, dù xảy ra chuyện gì thì cảnh sát cũng không điều tra được tới đây.
Tống Tử Hào căn dặn đám thủ hạ, "Cô gái này thì giao cho bọn bây từ từ mà chơi, về phần hai đứa kia, mang đến phòng của tao, cột vào trên giường, để tao từ từ mà thưởng thức." Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, hắn ngửa cổ lên trời cười to một tràng.
"Tống Tử Hào, tên khốn kiếp kia !" Lương Mộng Nhàn chỉ biết chửi bậy, và cũng vô cùng hối hận.
Tống Tử Hào cũng không chút phật lòng, hắn vui vẻ bước chân lên lầu, mong đợi những chuyện sắp xảy ra, tâm tình thập phần vui vẻ, nên cũng không tính toán với lời chửi của Lương Mộng Nhàn.
Trong phòng khách truyền đến tiếng hét khủng khiếp của Lương Mộng Nhàn :"Buông ra ! Đừng ! Cứu mạng !..."
"Đừng !..."
"Cứu mạng !..."
"A !..."
Tiếng hét của Lương Mộng Nhàn trong căn nhà vừa thê lương vừa thảm thiết...
Mẫn Châu yếu ớt hồi tỉnh, bên tai vọng đến tiếng kêu thảm thiết giống như đến từ địa ngục, lý trí chậm rãi trở về trong đầu, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quán bar, "Hữu Trân !" Cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bản thân đã bị buộc chặt tay chân. Cô bị người ta cột vào trên giường !
"Uhm..." Một tiếng ngâm khẽ quen thuộc truyền đến, Mẫn Châu nghiêng đầu nhìn lại, Hữu Trân đang ở ngay bên cạnh cô, cũng giống như cô đang bị cột trên giường.
"Tiểu Trân !"
"Hiểu, đây là đâu?" Trời ơi, đầu của nàng đau quá. Nàng đau đớn cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
"Em làm sao vậy?" Mẫn Châu lo lắng hỏi nàng. Cô cử động vài cái, nhưng dây thừng này trói quá chặt, căn bản là không động đậy được.
"Đầu em đau quá !" Hữu Trân nói.
Mẫn Châu lúc này mới thấy rõ trên đầu nàng có vết máu, tóc cũng bị máu làm cho bết lại thành một khối.
"Hữu Trân..." Mẫn Châu đau lòng như đứt từng đoạn ruột.
"Chà chà, trong mắt hai người các cô đúng là không có tôi nhỉ." Thanh âm Tống Tử Hào vang lên. Hắn làm ra vẻ như bản thân đang rất đau lòng khi nhìn thấy hai người lo lắng cho nhau thế này, lại thầm nghĩ màn kịch vui sắp bắt đầu rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com