105.
-/-
Tại phòng của Engfa..
Charlotte lại thấy cô gương mặt buồn phiền thì hỏi.
- Mình, sao mình lại buồn rầu nữa rồi? Có chuyện gì sao?
Engfa quay qua.
- Tôi e là...quân Pháp sắp tràn đến đây rồi. Chiến tranh bom đạn sẽ nhanh lan tới vùng mình thôi em à. Nếu mà như vậy tôi nghĩ tôi sắp phải đi ra chiến trường rồi đó đa.
- Sao vậy? Sao đột nhiên mình nói thế? Bộ có chuyện gì xảy ra nữa hả?
Chalotte nghe thế lo lắng theo.
- Thì cha tôi đi công việc về...nói là quân Pháp lại hạch sách dân mình, đàn áp dữ lắm. Có khi còn chiếm luôn ruộng đất nhà này!!
Engfa thở hắc nói.
Charlotte đặt tay lên vai cô an ủi như thường lệ.
- Nghe mình nói vậy em cũng lo lắng theo. Nhưng mà mình đi, không lẽ mình không định nói với cha mẹ luôn sao?
- Shhh...tôi không muốn họ lo. Với lại em biết rồi đó, mẹ tôi biết không chừng không cho tôi đi luôn ấy chớ. Nên thôi, tôi nghĩ chắc không nói. Cô chắt lưỡi bất đắc dĩ nói.
- Vậy...nhỡ mình đi á, trước khi đi nhớ
nói với em liền nha. Đừng có cái kiểu đi mất tiêu không nói với em lời nào đó.
Engfa giơ tay lên nắm lấy tay nàng.
- Đương nhiên rồi, tôi sao có thể bỏ em lại đi mất được chứ?
Chalotte ngã đầu lên vai Engfa, nàng đưa tay sờ lên bắp tay ô. Nơi mà có vết sẹo lần trước Engfa ám sát tên quan ba.
- Mình đi rồi, em ở lại đây mình ên à. Chắc...em nhớ mình lắm. Với lại...mình nhìn nè, chưa ra chiến trường mới làm nhiệm vụ thôi đã bị thương đến làm sẹo như vậy rồi nè.
- Không sao mà. Vết thương này nhằm nhò gì. Em ở lại đây...cứ quay trở về chỗ gia đình em sống với họ. Sau khi xong hết mọi chuyện tôi sẽ tìm em. Cha mẹ tôi còn anh cả và anh hai lo nên tôi cũng không bận lòng lắm.
- Dạ. Em sợ loạn lạc rồi khó mà lo cho nhau. Chứ em cũng muốn ở đây đợi mình về.
- Ráng đi, rồi...mình cũng sẽ qua được giai đoạn này mà thôi. Em phải tin vào quân của mình, chắc chắn sẽ thắng lợi nhanh thôi!
- Dạ, em tin mà. Em cũng tin mình nữa.
- Thôi, giờ mình ngủ sớm đi ha.
- Dạ.
---
Sáng hôm sau...
Bà Hội đồng sau khi hôm qua được cậu cả nói thì sáng hôm nay đã tìm
Charlotte nói chuyện.
- Mẹ kêu con vào đây có chuyện gì vậy?
Chalotte hơi rén hỏi.
- Thằng cả với con lúc rày sao rồi?
Nàng nghe xong gãi đầu.
- Ờ...cũng bình thường hà mẹ.
- Thôi khỏi giấu, con với nó li hôn rồi đúng không?
Bà Hội đồng thở dài hỏi.
Charlotte nghe xong trừng mắt, nàng tự hỏi sao bà có thể biết được chuyện này. Người nàng nổi da gà ớn lạnh.
- Ờ...ờ sao mẹ biết...
- Haizz thằng cả nó nói cho tao nghe hết rồi. Bây riết, trong nhà này muốn làm gì làm chả hỏi ý tao với ổng hết.
- Dạ mẹ ơi, con...con không có ý đó đâu mẹ. Mẹ đừng hiểu lầm tội nghiệp..
Charlotte sợ hãi nói.
- Thôi, tôi biết cả rồi. Chuyện cô với Engfa...hai đứa sao tôi hiểu cả rồi.
Charlotte hai tay đan vào nhau đến đổ mồ hôi vì lo sợ.
- Engfa và nó là con cầu con khẩn của tôi, cô chăm sóc nó từ nhỏ cô cũng biết mà. Tôi cũng không ngờ là hai đứa lại thích nhau như thế. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại...cô thực sự chăm sóc rất tốt cho Engfa, kể cả thời điểm bây giờ.
Bà Hội đồng có vẻ đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
---
Vài ngày sau...
Trong khi cố gắng khai thác tài nguyên thiên nhiên của Đông Dương và nhân lực để đánh Chiến tranh thế giới thứ nhất , trấn áp tất cả hoạt động tụ tập yêu nước ở Việt Nam. Nhiều cuộc nổi loạn chống thực dân bộc phát tại Việt Nam nhưng đã bị Pháp đàn áp dễ dàng.
Pháp chiếm ruộng đất dân ta và đề cao tô thuế, áp bức dân ta đến sức cùng lực kiệt. Ở Nam Kỳ, Pháp cũng đã bắt đầu nhắm đến nhà Hội đồng Waraha!!
Quân quan Pháp hôm nay đột nhiên kéo tới nhà Engfa, muốn viện cớ để chiếm ruộng đất nhà cô lập đồn điền cao su. Chúng muốn ép ông Hội đồng nhượng bộ, đồng thời phân phối gạo cho quân Pháp.
-Ce que je t'ai dit, tu es d'accord? Tên quan Pháp hống hách nói.
Tên phiên dịch đọc lại.
- Quan nói, chuyện quan nói với ông, ông có đồng ý không?
Ông Hội đồng ngồi đó khó xử vô cùng. Ông đương nhiên không muốn. Lấy ruộng xong lập đồn điền, chỉ có làm cho dân mình khổ thêm. Ông đời nào muốn. Nhưng đứng trước sự bức ép của chúng, ông vô cùng băn khoăn.
- Nè...quan đang hỏi ông đó? Sao ông không trả lời?
Tên phiên dịch hỏi lại.
Ông Hội đồng ngẩng đầu lên.
- Ông nói với quan dùm tôi là để thư thả thêm vài hôm nữa để tôi suy nghĩ lại được không?
Tên phiên dịch nói lại với tên quan. Hắn tức tối không chịu.
- Je n'aime pas attendre. Il a décidé de se dépêcher!!
- Quan nói không muốn đợi chờ, kêu ông quyết định nhanh.
Ông Hội đồng chắt lưỡi nhăn mặt. Engfa ở trong phòng nghe nhà trên có tiếng ồn ào nên đi ra xem.
- Bên ngoài có chuyện gì vậy đa? Để tôi đi ra ngoài xem thử.
Cô nói với Charlotte.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, nàng cũng đi theo. Bước ra chưa được bao lâu, nghe loáng thoáng tiếng của tên quan Pháp. Cô chả cần nghe phiên dịch cũng hiểu sự tình liền xông xổng đi ra.
- Vous les gars retournez!!
(các người về đi)
Engfa khác cha cô, gương mặt không nhượng bộ nói.
- Kìa con, sao ra đây?
Ông Hội đồng quay lại nói.
- Cha để con.
Tên quan kia thấy cô biết nói tiếng Pháp, không những thế còn to gan đuổi chúng về nên liền đập bàn đứng dậy.
- Qu'a-t-elle dit? Comment oses-tu me dire ça?
(Cô nói cái gì? Dám nói như thế với tôi sao?)
- Je t'ai dit de quitter ma maison, ce que tu as dit, nous sommes en désaccord avec.
(Tôi nói là các ông rời khỏi nhà tôi, việc ông nói chúng tôi không đồng ý đâu)
Engfa không những không sợ mà còn lớn tiếng nạt lại.
Chalotte nghe không hiểu nhưng thấy Engfa lớn tiếng như thế cũng lay lay tay kéo cô lại.
- Mình, thôi đi mình.
Tên quan nghe xong thực sự tức giận, bọn lính lập tức giơ súng lên chĩa vào người Engfa. Ông Hội đồng sợ xanh mặt cũng liền nài nỉ giảng hòa.
- Thôi thôi, con tôi nó nhỏ dại. Các ông...các ông đừng làm thế, tôi xin các ông mà!!
Engfa đôi mắt hậm hực, làm gì biết sợ. Cô nắm lấy nòng súng của tên lính ở gần mình nhất. Kéo cái nòng dí sát vào đầu mình.
- Si vous êtes bon, tirez-moi mort! (Các người có giỏi thì bắn chết tôi đi)
Charlotte mặt tái xanh còn sợ hãi hơn. Nàng một mực kéo kéo cô lại.
- Mình à, em xin mình thôi đi. Đừng làm càng làm quấy nữa. Mình, buông khẩu súng ra đi mình!!
Tên quan Pháp thấy khí khái của Engfa như thế thì liền nghi ngờ, hắn nói nhỏ với tên phiên dịch gì đó. Tên phiên dịch ghé mắt nhìn Engfa rồi kêu lính bỏ súng xuống.
-Huh...cô đừng tưởng quan không dám làm gì cô. Hôm nay cô dám chống đối quan trên như vậy...hậu quả về sau, cô đừng trách!!
- Bản thân là người Nam mà đi làm việc cho Pháp, ông không thấy xấu hổ sao? Không thấy thổ thẹn với đồng bào mình sao?
Engfa tức tối phản pháo lại tên phiên dịch.
- Cô...
Tên phiên dịch tức nhưng không thể làm gì Engfa.
- Được, cô đợi đó!!!
Bọn chúng nhanh chóng rời đi. Xem ra Engfa lần này đã thực sự đắc tội bọn Pháp mất rồi.
-Monsieur, je soupçonne qu'elle est Viet Minh!
(Thưa ngài, tôi nghi ngờ cô ấy có thể là Việt Minh)
Tên phiên dịch rời khỏi, vừa đi vừa nói thầm vào tai tên quan.
- Mieux vaut tuer par erreur que rater. Je dois l'attraper.
(Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, phải bắt cô ta cho bằng được)
Tên quan cũng nói lại.
---------------------------------------------------------
-/-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com